Ánh Dương Ấm Áp - An Nhiên (Tác giả: Quỳnh Vân)

 

             An nhiên dứt khỏi dòng hồi tưởng của mình, khom lưng đặt bó hoa xuống trước mộ. Lưng thấm ướt nước mưa, An Nhiên vươn tay rút ba thẻ hương từ trong ống trúc cạnh mộ thắp lên. Tàn đóm đỏ đốt cháy một khoảng không lạnh hun hút.   

             Bỗng nhiên, cô cảm thấy cổ tay mình bị vặn gãy, khiến mấy nén hương rơi xuống, cháy xém mấy cánh hoa huệ mảnh mai bên dưới.  

             - Nhìn xa còn tưởng là ai, hóa ra là cô. Cô còn muốn đến đây làm ô uế nơi yên nghỉ của con gái tôi sao?  

             - Mẹ… -  An Nhiên bật lên một tiếng theo bản năng.  

             Tiếng mẹ bị nghẹn lại sau một âm thanh chát chúa. Cô lảo đảo lùi về sau, ôm một bên má đau rát nhìn người trước mặt. Người đàn bà quý phái trước mặt đang ôm ngực nhìn với ánh mắt căm hơn. Bà là Thanh Dung, là mẹ của Liêm và Trường An, cũng là mẹ chồng của cô.  

             - Cô gọi ai là mẹ? Lương tâm của cô bị chó tha rồi hả? Cô giết chết con gái tôi, phản bội con trai tôi, mèo mả gà đồng đẻ ra thứ nghiệt súc chết yểu, mà giờ lại dám gọi tôi là mẹ? Sao người chết không phải là cô? Tại sao người chết không phải là cô hả?  

             Bà Dung vừa rít gào như người điên, vừa cào cấu vào người An Nhiên, nhưng cô không hề phản kháng, để mặc cho bà mắng chửi.  

             - Cô trả lại con gái cho tôi, trả con trai cho tôi. Trả chúng nó cho tôi! Thân phận của mẹ con cô thấp hèn, tôi đã không để tâm gì mà đồng ý để cô lấy thằng Liêm, để con gái tôi đi theo cô học tập. Rồi chúng tôi được cái gì? Tại sao cô không đâm đầu vào xe chết đi? Tại sao?  

             - Giờ cô đến đây để khóc nó, cô muốn khiến nó tức chết không được siêu thoát nữa hả? Đồ súc sinh.  

             Bà Dung chưa dứt lời đã đẩy mạnh, khiến An Nhiên ngã đập đầu vào mộ của Trường An, nhìn xa giống như cô đang quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với cô ấy vậy.  

             An Nhiên cắn cắn môi, nuốt mấy giọt nước mắt mằn mặn vào trong miệng. Trong mắt tối sầm, đầu cô xoay vần với vô vàn suy nghĩ.  

             Nếu có thể mang em gái trở về, có lẽ cô sẽ làm bất kể phải trả giá nào.  

             Bà Dung vừa tựa vào thành mộ của con gái vừa khóc nấc lên. Đã sáu năm rồi, cái chết thảm khốc của con gái như cơn ác mộng cứ bám lấy bà. Bà đưa tay lau phần bụi bẩn trên di ảnh của Trường An, nụ cười mếu xệch đi trong hàng nước mắt.  

             Con bé xinh đẹp thế này... mà lại chết không toàn thây dưới bánh xe của chị dâu mình. Người ta toàn bảo kẻ thủ ác đã đi tù rồi, đã trả giá vì hành vi của mình rồi, mỗi lời đều như con dao cứa vào trái tim bà. Nếu như kẻ thù ác đã đền bù xứng đáng rồi, thì ai có thể mang con gái bà quay trở lại được đây.  

             - An Nhiên à. -  Bà Dung đột nhiên gọi một tiếng, làm An Nhiên đứng ở phía sau bừng tỉnh đáp lại.  

             - Dạ… dạ...  

             - Cô muốn thắp hương cho con bé đúng không?  

             - ... Vâng. Con muốn thắp hương cho Trường An...  

             Giọng của bà Dung vẫn lạnh tanh:  

             - Vậy cô quỳ đi, thắp hương cho nó, đừng đứng dậy.  

             An Nhiên còn chưa hiểu sao, bà Dung đã chống tay để đứng thẳng người. Trên mộ của Trường An có một cây hoa hồng, chúng vít vào nhau, gai nhọn hoắt đến ghê người. Bà Dung không để cho ai kịp phản ứng, nhanh nhẹn bẻ một cành. Cả cành cây với ba bông hoa trắng muốt đập thẳng vào lưng của An Nhiên.  

             Gai đâm vào thịt, ngay lập tức chảy máu.  

             Người xung quanh thấy đây không phải cãi cọ thông thường, vội chạy đến can ngăn. Nhưng bà Dung vẫn không buông tay.  

             - Các người tránh ra. Chính nó đã giết chết con gái tôi. Giờ nó sống, con gái tôi chết rồi.  

             Bà lại quay sang An Nhiên, cười gằn:  

             - Cô thấy mấy roi này, cô có đáng phải chịu không?  

             An Nhiên nuốt cơn tanh ở cổ họng xuống, cắn răng nói:  

             - Đáng ạ.  

             - Vậy thắp hương cho nó đi.  

             An Nhiên run run lấy ba cây hương khác, nhưng lần này dây hoa hồng lại đập thẳng vào tay cô. Ba bông hoa trắng rụng tơi tả, đụng vào má cô rồi tan ra khi đã nhuộm màu máu. Cô không buông tay, vẫn tiếp tục kiên trì thắp hương cho Trường An. Lửa cháy rồi tắt, roi hoa vẫn chan chát giáng trên lưng cô. Người xung quanh không ai dám can ngăn nữa.  

             - Trường An, chúc mừng sinh nhật em... Mấy năm nay chị hơi chật vật, không mua nổi cho em một chiếc bánh ga tô mà em thích nữa.  

             Dứt lời, cô vái một cái thật sâu, đầu chạm vào sàn bê tông lởm chởm đá cuội.  

             An Nhiên không thở ra hơi sau khi cho người đã khuất một cái đã dập đầu. Mà bà Dung thấy cô đã thắp hương xong thì gần như đã mất hết lí trí, bà vung roi lên trên cao.  

             Nếu roi này đánh xuống sẽ quật thẳng vào mặt cô.  

             An Nhiên không còn sức lực để tránh đi, chỉ có thể nhắm mắt lại. Nhưng cơn đau trong dự kiến không xuất hiện, cô ngẩng đầu lên, thấy cây roi của bà Dung đang bị một người đàn ông giữ lại. Bà cũng không ngờ anh ta sẽ xuất hiện, nên cả khuôn mặt thể hiện rõ sự ngỡ ngàng:  

             - Thành… cháu…  

             - Dì ơi, bỏ đi.   

             Ở góc độ này, An Nhiên có thể thấy bàn tay của người đàn ông đang nắm chặt dây hoa hồng, đè chặt lên những chiếc gai nhọn hoắt. Thịt da con người không phải đồng phải sắt, máu đang từ lòng bàn tay anh rỉ ra.  

             Gai hoa hồng không để lại vết thương lớn, nhưng đau đến thấu tim.  

             Bà Dung không để ý đến vết thương ấy, hất hàm sang một bên:  

             - Con tránh ra! Ở đây không có chuyện của con. Dì chỉ đòi lại công bằng cho con gái, cho em gái con thôi, lẽ nào cũng là sai sao?  

             Vinh Thành nhìn bà với ánh mắt buồn rầu:  

             - Con không nói dì sai. Nhưng cô ấy đã chịu trách nhiệm suốt 6 năm. Cô ấy được nhà tù thả ra trước thời hạn, đã chứng minh một điều rằng cô ấy bù đắp hết những tội lỗi của mình rồi.  

             - Chưa đủ!  

             Bà Dung hét lên, không biết là để thuyết phục người khác hay thuyết phục mình.  

             - Làm sao mà đủ được? Nó chỉ mất sáu năm, con gái dì mất cả đời rồi. Trên đời này làm gì có chuyện bất công như thế? Con lùi lại đi.  

             Bà Dung vừa nói vừa chỉ dây hoa hồng vào mặt An Nhiên, nhưng dáng người cao lớn của Thành đã che chắn cho cô.  

             - Hôm nay con còn ở đây thì không thể để dì đánh cô ấy. Không phải vì con không thương em, nhưng nhà chúng ta đều là quân nhân. Ông ngoại dạy mọi người làm việc cho nghiêm ngắn, ngay thẳng, tất nhiên cũng không thể để dì tự nhiên đánh người giữa đường.  

             Bờ vai của bà Dung uể oải buông thõng cả xuống sau lời của Thành. Nhưng ánh mắt bà vẫn dừng lại trên mặt An Nhiên với vẻ căm hận:  

             - Cô đừng thấy may mắn vì hôm nay tôi không đánh được cô. An Nhiên, cô nhớ đấy, cô còn không cút khỏi tầm mắt tôi thì đừng trách người mẹ chồng này không nể tình cũ.  

             Bà Dung nói xong quay ngoắt người đi, người đàn ông đứng trước mặt An Nhiên mới quay lưng lại. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:  

             - Cô không sao chứ?  

             - Tôi không sao.   

             An Nhiên lê bước chân ngang qua người Vinh Thành, không muốn để anh nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình. Nhưng bước chân không tuân theo ý của cô, vừa mới đi được vài bước, cô cảm thấy mắt mình tối sầm, cả thân thể từ từ ngã xuống.

Advertisement