Bàn tay vàng của phản diện - Tinh Vũ (FULL)

Cú đánh nhẹ thình lình ấy thức tỉnh Hiển Lâm, cậu nhanh chóng hoàn hồn, đôi mắt mê mang như vừa thoát khỏi cõi mộng. Ngoái đầu nhìn lại gương mặt chứa đầy ý cười và khích lệ của Khánh Tâm, cậu cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, bóng tối trong tim vơi bớt đi phần nào.   

             Ngửa mặt hít sâu một hơi, Hiển Lâm mím chặt môi, cố ngăn không cho những dòng ký ức xưa kia trỗi dậy. Ngập ngừng giơ tay phải lên, Hiển Lâm bắt lấy nắm đấm cửa, lòng đầy do dự. Chợt hạ quyết tâm, cậu tăng thêm lực đạo, từ từ mở rộng cánh cửa. Hồi hộp mở to mắt quan sát, đến khi nhìn thấy dì Tư đang nằm trên giường bệnh an tĩnh đọc sách, cậu mới thở hắt ra một hơi, toàn thân rã rời nhưng phần nhiều là sự vui mừng.   

             Bị tiếng động nhỏ gây chú ý, dì Tư hiếu kỳ ngó ra ngoài, phát hiện ra là Hiển Lâm, người phụ nữ suy nhược đến hốc hác hai má ấy cười tít cả mắt, vẫy vẫy gọi cậu: “Hiển Lâm, con đến thăm dì à? Nào lại đây nói chuyện với dì, đừng đứng ngoài đó nữa”.   

             Tận tai lắng nghe cái giọng quen thuộc biến mất mấy ngày, Hiển Lâm xúc động chầm chậm bước đến gần dì Tư, kéo ghế ra ngồi bên cạnh. Nhìn dì ấy trông có vẻ gầy gò hơn không khác, hốc mắt cậu bất giác đỏ hoe, trong lòng hết sức xót xa.   

             “Dì nghe thằng Tâm thuật lại là con đã cứu dì, dì thật sự không biết phải cảm ơn con thế nào”, nhẹ nhàng gấp quyển sạch đặt lên bụng, dì Tư hiền từ nói.  

             “Ơn nghĩa gì ạ, là chuyện con phải làm”, Hiển Lâm ngượng chín mặt, cúi đầu ấp úng nói.   

             “Rồi rồi, dì biết tính khí con như thế nào, ngoài mặt hay lạnh nhạt nhưng trong tâm tốt lắm, chỉ có ai ở chung lâu với con mới tỏ tường chuyện này. Nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, là dì thiếu nợ con, dì phải đền đáp cái ân đó”, dì Tư nhìn lên trần nhà, hoài niệm nói rồi hướng con ngươi hữu thần của mình xoáy sâu vào mắt cậu, trịnh trọng quyết định.   

             “Không cần đâu ạ, thấy dì khỏe mạnh bình thườnglà con vui rồi”, Hiển Lâm vội vàng xua tay trả lời, điệu bộ có phần lúng túng.   

             “Đừng vội từ chối dì, con có nguyện vọng gì cứ nói đi, dì sẵn lòng đáp ứng”, dì Tư kiên quyết nói, ý tốt của Hiển Lâm khiến bà ấy vô cùng ấm áp   

             Hiển Lâm nghe vậy liền biết không thể nào thay đổi ý định của dì ấy. Đầu cậu lập tức hoạt động hết công suất, cố gắng sắp xếp câu từ qua loa cho xong chuyện. Đương lúc tâm trí cậu hãy còn rối rắm, Kiến Vinh vốn im lặng theo dõi mọi chuyện từ nãy giờ bất ngờ lên tiếng:  

             “Hiển Lâm, đáp ứng dì Tư đi, bảo rằng cậu muốn làm việc ở quán ăn của dì ấy”.   

             Giọng nói bất thình lình của Kiến Vinh cắt ngang mạch suy nghĩ của Hiển Lâm. Cậu hơi đừ người ra một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại, sồn sồn lớn giọng chất vấn: “Anh lại bày trò gì nữa đây? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân anh không cho tôi tiếp tục nhặt ve chai? Anh cũng như họ khinh thường tôi đến thế sao?”  

             Trái tim Kiến Vinh hơi chút loạn nhịp trước hàng loạt câu hỏi đầy hàn ý của Hiển Lâm. Anh khẽ nở nụ cười khổ, điều chỉnh lại tông giọng của mình sao cho bình thường nhất, sau đó mới từ tốn trả lời cậu:  

             “Hiển Lâm, cậu cả nghĩ quá rồi, tôi không có ý gì chê trách cậu cả. Trong mắt tôi, phẩm chất của một người không thể đánh giá qua nghề nghiệp của họ nhưng cậu phải công nhận rằng chỉ khi công việc ổn định với mức lương khá khẩm, chất lượng cuộc sống mới có thể tốt lên được. Chuyện cậu nhặt ve sai là không sai, bất quá cậu không tự nhận thấy rằng bản thân ăn uống quá kham khổ rồi sao, một ngày cậu có thể kiếm được bao nhiêu chứ”.   

             “Nhưng mà… nhưng mà…”, Hiển Lâm cảm thấy có lý, đôi phần bị anh thuyết phục, có điều tâm trí cậu vẫn sinh lòng kháng cự, “Tôi không thể thừa nước đục thả câu được, tôi không muốn gây thêm rắc rối cho dì ấy”.   

             “Hiển Lâm”, mục đích đã gần đạt thành, Kiến Vinh bèn mạnh tay, tỏ vẻ rèn sắt không thành nói, “Tôi hỏi cậu một câu, tại sao cậu biết bản thân làm việc ở quán dì ấy là nỗi phiền toái. Hơn ai hết, cậu là khách ruột ở đấy, cậu biết cung cách phục vụ của quán thế nào. Cậu phải nhớ, dì Tư mới khôi phục sau tổn thương sẽ không thể nào làm việc nặng được, có cậu ở bên xem như thêm một phần sức lực đỡ đần thay dì ấy. Nếu cảm thấy có lỗi, hãy làm việc siêng năng hơn, đừng tự ti về chính mình như thế”.   

             Lâm vào trầm tư, Hiển Lâm cân nhắc đề nghị của Kiến Vinh. Anh ngồi thả lỏng trên ghế, im lặng để cậu có không gian suy nghĩ. Cúi đầu tự hỏi hồi lâu, cậu ngẩng đầu, đôi mắt bình thản như nước hồ mùa thu. Khẽ mấp máy môi, cậu lưu loát nói như đã học thuộc từ trước:  

             “Dì Tư, con muốn phụ việc ở quán dì, dù là bồi bàn hay rửa chén cũng được. Mong dì chấp thuận”.   

             Lời thỉnh cầu của Hiển Lâm khiến Dì Tư sững sờ, người phụ nữ đã ngoài năm mươi ấy không lường được rằng cậu sẽ yêu cầu một chuyện như thế. Bà cứ ngỡ cùng lắm là hiện vật hay đồ ăn nào đó, bà đều có thể thoải mái chi tiền cho cậu. Tuy nhiên, nếu là vấn đề này, thái độ dì Tư trở nên ngưng trọng, hạ giọng hỏi cậu:  

             “Con chắc chắn chứ? Đừng cho rằng thân quen với dì thì có thể chểnh mảng công việc, bữa làm bữa nghỉ. Dù có thương con mấy, dì cũng có nguyên tắc của mình”.   

             “Đương nhiên rồi ạ, dì biết cuộc sống của con thế nào mà, con chưa đủ tuổi lao động nên chẳng chỗ nào chịu nhận con cả”, Hiển Lâm ỉu xìu than thở, trông có chút đáng thương.   

             Dáng vẻ tội nghiệp như mèo con dầm mưa của cậu chạm trúng trái tim yếu mềm của dì Tư, bà thấy xót xa thay Hiển Lâm. Vươn tay xoa xoa mái tóc cậu, dì ấy dịu dàng nói:  

             “Được rồi, sắp tới đây con hãy phụ dì trông quán, cụ thể là làm gì, dì sẽ hướng dẫn con sau. Nhớ chăm chỉ làm việc, dì sẽ không bạc đãi con”.   

             “Vâng ạ, con sẽ không làm dì thất vọng”, đôi mắt Hiển Lâm ánh lên sự quyết tâm cao độ, cậu nghiêm túc hứa hẹn.  

             Sau đó, cả hai dì cháu cùng ăn ý chuyển chủ đề, bắt đầu chuyện trò qua những vấn đề khác, không khí giữa hai người có gì đó rất ấm áp và hài hoà. Mặc dù Hiển Lâm phần lớn chỉ nín thinh nghe dì Tư kể chuyện tiếu lâm, đôi lúc phụ hoạ vài câu hoặc gật gật đầu tán đồng, dì Tư không vì thế cảm thấy cụt hứng, trái lại còn hăng say dị thường. Thú vui của những người già như dì Tư là luyên thuyên không dứt, họ chỉ cần một đứa con đứa cháu chịu lắng nghe họ, không phàn nàn tính khí dài dòng của mình. Và Hiển Lâm may mắn có được đức tính đáng quý ấy.   

             Giờ thăm bệnh kéo dài hơn nửa tiếng, nghĩ Hiển Lâm đã thấm mệt, dì Tư nhanh chóng hối thúc cậu, đuổi cậu về, nói mình ngủ trưa. Hiển Lâm không phản đối, cậu hiểu bản thân chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của dì Tư quá nhiều rồi, đành thức thời đẩy cửa ra ngoài.   

             Nghe thấy tiếng cửa mở, Khánh Tâm đang ngồi trên băng ghế chờ gần đó chơi điện thoại liền đứng dậy, đi tới vỗ nhẹ vào lưng cậu, hỏi thăm: “Sao rồi, mọi chuyện đều ổn cả chứ?”  

             Hiển Lâm gật gật đầu đáp lại rồi tiếp tục ưu tư nghĩ ngợi. Thói quen hơi chút là ngẩn người của cậu, Khánh Tâm thấy riết đã quen. Anh không trách cứ cậu thờ ơ với mình, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, thân thiết kề vai bá cổ đề nghị:  

             “Chắc em đói rồi, đi nào, anh biết quanh đây có một quán ăn khá ngon”.

Advertisement