HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 33/

Tắm ra anh nhẹ nhàng đi đến phòng cô, anh thấy Phi Viên đang ngồi ở một góc trên giường, bước chân nhẹ nhàng tiến gần, khuỵu gối xuống cho ngang tầm mặt cô. Bàn tay lạnh như băng nắm lấy đôi tay nhỏ ấm của Phi Viên, mặc cho cô hờn dỗi rụt lại.

– Phi Viên, em biết rõ tình cảm của anh dành cho em mà đúng không? Cả đời này anh thề, anh không dành tình cảm cho một người nào khác ngoài Vũ Phi Viên em. Nếu hôm nay em không tin anh, không nghe anh nói, anh sẽ ch-ết cho em xem.

Anh vừa nói vừa đưa ba ngón tay lên phụ họa lời thề, nói xong anh lại đưa tay xuống vuốt đôi má của người con gái. Cô vốn đã rất mềm lòng, sớm đã tha lỗi cho anh, nhưng trong lòng cô có chút gì đó rất bài xích.

– Thế chị Tố Hinh đó thì sao?

Hứa Đình Khiêm nắm chặt đôi tay của Phi Viên vào lòng bàn tay mình.

– Anh với em ấy chắc chắn không có gì, là em ấy chấp niệm còn anh thì không dám đối diện và thẳng thắn với em ấy một lời. Nếu như ngày đó không có Tố Dương anh đã không ở đây bên cạnh em, và nếu như anh không ỷ y với sự việc thì Tố Dương đã không ch-ết, Tố Hinh cũng không phải là cô gái không còn anh trai và người thân nào bên cạnh. Mất đi Tố Dương là một mất mát to lớn với em ấy, cũng như anh. Người chăm lo cho Tố Hinh từ nhỏ là anh, anh không muốn nhìn em ấy đau lòng, càng không muốn mình làm tổn thương cho em ấy nữa.

Phi Viên trầm đi vài nhịp thấu cho nỗi khổ tâm của Hứa Đình Khiêm, cô thở dài sau đó phụng phịu nói:

– Không nói đến chuyện đó nữa, nhưng anh đứng ngoài mưa như thế có lạnh không? Em đi lấy túi sưởi cho anh.

Đình Khiêm thấy cơ hội tốt liền đứng dậy ngồi cạnh cô, ôm chặt Phi Viên vào lòng khe khẽ.

– Lạnh chứ, tất nhiên là lạnh rồi. Nhưng chỉ có ôm em thì mới sưởi ấm cho anh được.

Phi Viên thầm mỉm cười, không ngờ lão chồng này của cô lắm lúc cũng dẻo miệng vô cùng. Thực ra trong lòng cô vẫn ái ngại cái tên Tố Hinh và còn hờn anh lắm, nhưng cô cũng sớm hiểu cho những gì anh đang xích chặt trong lòng, nên đành cất tạm nỗi hờn ấy vào một góc.

Hứa Đình Khiêm đưa tay vào tấm áo mỏng xoa xoa nhẹ bụng của Phi Viên ôn nhu nói.

– Bệnh dạ dày của em đỡ hơn chưa? Uống thuốc đầy đủ rồi chứ? Đừng có bỏ bữa đấy nhé!

Cô dụi người vào lòng anh, nhõng nhẽo.

– Có bác sĩ Hứa ở đây, em còn sợ bệnh tình của mình không khỏi sao.

Đã lặn lội đến đây để dỗ dành được cô vợ nhỏ của mình, anh thật sự rất muốn nán lại ở quê hít thở không khí không ồn ào xô bồ này thêm một chút. Chỉ là công việc ở bệnh viện còn rất nhiều việc chưa giải quyết, hơn nữa Phi Viên cũng sắp ra trường tất nhiên cần phải tập trung thời gian hơn để ôn luyện. Thế là hai người quyết định tạm biệt ông rồi quay trở về thành phố.

Tối đó cô lại tự mình vào bếp nấu ăn cho anh, chẳng may trong lúc nấu ăn cô lỡ tay để mình bị thương. Đình Khiêm thấy tay cô chảy máu mà sốt sắng lên. Anh rõ ràng là một bác sĩ giỏi, hàng ngày phải tiếp xúc với biết bao m-áu me tanh tưởi đến vô cảm. Vậy mà nay chỉ thấy cô chảy m-áu chút ít liền hoảng hốt đi tìm hộp cứu thương băng bó cho cô.

Phi Viên thấy dáng vẻ của anh cuống lên chỉ vì vết thương nhỏ của mình, giây phút ấy cô đã nghĩ mình thật sự tìm đúng người, đã trách nhầm anh. Cô đưa tay xoa xoa mái tóc của anh.

– Em không sao đâu anh làm gì phải cuống lên vậy.

Cô thấy anh gục đầu vừa băng bó vừa có dáng vẻ của một bác sĩ chuyên nghiêm, khi nhìn cuốn hút đến kỳ lạ. Hứa Đình Khiêm lo lắng ngước mặt lên nhìn cô.

– M-áu chảy nhiều thế này còn bảo không sao, em có đau lắm không?

Phi Viên nhìn sự lo lắng của anh mà không nhịn được liền bật cười lớn, cô không tin ở trước mặt mình là một bác sĩ giỏi ngoại khoa nữa, mà là người cực kỳ nhạy cảm m-áu.

- Chẳng phải bình thường anh vẫn hay tiếp xúc với m-áu sao? Nhìn anh chẳng khác gì như mấy quý cô sợ m-áu.

Hứa Đình Khiêm đỏ mặt lên vì bị Phi Viên ghẹo, ập ừ trách móc cô nhưng cũng vừa thương vô cùng.

– Em cười gì chứ? Mau ra ghế ngồi đi, để anh nấu bữa tối cho.

Tối đó sau khi dùng xong bữa, anh ôm chặt cô nằm trên giường, xoa xoa tấm lưng thon nhỏ mà thủ thỉ bên tai.

– Viên Viên, em nghĩ chúng ta đã đến lúc phải sinh ra một tiểu Khiêm rồi.

Phi Viên ngước mắt lên nhìn anh ngạc nhiên.

– Nhưng mà em còn chưa ra trường nữa mà.

– Vậy thì anh sẽ đợi em ra trường sau đó mình sẽ sinh con, anh nghĩ mình đủ sức để lo cho hai người. Anh sẽ sắm cho tiểu Khiêm nhỏ vài món đồ chơi. Hay chúng ta sinh đôi đi, em sẽ sinh cho anh một công chúa nhỏ xinh đẹp như em, một tiểu Khiêm tài giỏi như anh.

Phi Viên đập nhẹ vào ngực anh ngại ngùng đáp lại.

– Ai thèm sinh con cho anh chứ, anh muốn thì tự mình làm đi.

Nói rồi anh lại ôm cô vào lòng chặt hơn, cứ vậy hai người dần chìm vào giấc ngủ.

•••

Ngày hôm đó khi Hứa Đình Khiêm tìm tới chỗ Tiêu Hồng Kỳ, Hồng Kỳ anh đã chọn cách buông lỏng bàn tay mình để cho Hứa Đình Khiêm được nắm lại bàn tay người con gái anh yêu. Lúc ấy cảm giác anh như thể tự tay bóp chặt tim mình, nhưng chỉ cần Phi Viên hạnh phúc, vui vẻ anh chấp nhận nỗi đau này.

Hồng Kỳ tới quán bar, anh ngồi bên quầy trút nỗi tâm tư mình qua ly rượu. Thế Hữu ngồi cạnh không dám lên tiếng cản ngăn cũng không muốn nhìn sếp mình trở nên sầu lụy. Rượu cứ rót ra đầy ly, Hồng Kỳ cứ như thế nấc cạn không dừng.

- Sếp Tiêu à, anh định lấy mình ngâm rượu hay sao mà uống nhiều như thế?

Thế Hữu đưa tay qua giựt lấy ly rượu trên tay Hồng Kỳ đặt xuống bàn quầy nói. Giây phút này dù Thế Hữu có sợ sếp mình sẽ giận dữ lên rồi tống khứ cậu ra khỏi công ty, cậu cũng phải nói. Trước giờ cậu chưa bao giờ trông thấy một Tiêu Hồng Kỳ thê thảm, tâm trí sa ngã như lúc này. Cậu không ngờ sếp cậu cũng là tuýp người đàn ông khi đã yêu cũng sẽ bi lụy. Cậu chép miệng thở dài, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cậu không biết sau này mình có giống như vậy. "Yêu sao phải lại hành hạ con người thế nhỉ?"

Một đôi mắt vô hồn nhìn qua Thế Hữu đang lẩm bẩm gì đó, Hồng Kỳ khàn giọng hỏi:

- Cậu đang nói gì thế?

Thế Hữu liền luống cuống tráo trở:

- À,...không có gì, em chỉ nói không khí ở đây thật là náo nhiệt.

Thu ánh mắt về không quan tâm tới tên lẽo mép Thế Hữu, Hồng Kỳ lại bưng lên nấc hết số rượu ở trong ly, khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ ửng.

Cùng một không gian, ở phía bên kia cũng có một cô gái vừa hậm hực giận vừa tự chuốt say mình. Từ hôm bị Hứa Đình Khiêm lớn tiếng, Tố Hinh không chịu được, mỗi ngày đều chạy tới đây trút giận vào mấy chai rượu, vào những điệu nhảy quay cuồng. Nhưng không ngờ hôm nay, trong lúc cô ngồi uống rượu có một tên tiến tới tiếp chuyện cùng cô, Tố Hinh tỏ thái độ hoan nghênh chào đón hắn liền hiện nguyên hình muốn quấy rối cô. Khi đó ngồi bên kia, Thế Hữu thoáng mắt qua thấy, định không xen vào nhưng hình như người con gái ấy có vẻ rất quen. Sực nhớ ra, người ấy chẳng phải là siêu mẫu ảnh Hoàng Tố Hinh sao?

Buổi hẹn hợp tác người mẫu lần trước ở nhà hàng bất ngờ bị Tiêu tổng cho cậu gọi điện huỷ, chính là là cô ấy! Nhưng một siêu mẫu ảnh hàng đầu như thế, sao lại chẳng màng tới hình tượng mà chạy tới chỗ này. Ngẫm lại cậu cũng có chút áy náy chuyện lần trước với cô ấy, Thế Hữu quyết định chạy tới giúp cô ấy giải vây. Xem như một phần bù đắp được lỗi.

Thế Hữu bỏ chân xuống liền tiến đến chỗ Tố Hinh giúp cô giải vây khỏi tên háo sắc, nhưng không ngờ sức lực cỏn con ngược lại còn bị hắn sắp cho ăn đấm vào mặt, may mà Hồng Kỳ chạy tới kịp thời ngăn. Lúc ấy, hai con mắt Thế Hữu muốn lé sang một bên trước cuộn tay lực cường đang ở trước mặt mình chỉ cách có vài xăng ti mét.

- Thằng khốn mau bỏ tay tao ra!

Tay tên háo sắc bị tay Hồng Kỳ bóp chặt, hắn nhăn nhó khuôn mặt giận dữ. Hồng Kỳ không vội buông ra anh hất mặt cho Thế Hữu gọi một cuộc gọi, chỉ một phút sau có người chạy tới giải quyết. Giao lại cho họ, Hồng Kỳ quay người rời đi, Thế Hữu mặt thốn tới tận rốn nhìn Tố Hinh rồi chạy đuổi theo sếp mình.

Lúc ra khỏi quán bar, trên đường ra lối cửa Thế Hữu chỉ dám ở miết phía sau lưng Hồng Kỳ, rõ ràng đang sợ sếp mình mắng lo chuyện bao đồng còn gây hoạ. Đúng là không nằm ngoài dự liệu, Hồng Kỳ vừa đi vừa nói với người phía sau lưng mình:

- Sức lực hèn mọn đó của cậu, lần sau đừng có làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.

Thế Hữu nhăn mặt ê buốt như thể ngậm chanh chua, dạ một tiếng khẽ khàng. Hồng Kỳ đứng ở trước cửa quán bar đợi Thế Hữu lái xe ra, không ngờ anh lại bị người Tố Hinh từ trong quán bar chạy ra bám theo anh. Chân ngã chân xiêu, Tố Hinh đặt hai tay lên vai Hồng Kỳ ghì xuống:

- Nè, cảm ơn anh giúp tôi khi nãy ực....ực...

Vừa nói Tố Hinh vừa ực lên vài cái thật rõ, làm cho người ở gần cũng muốn tránh xa. Gạt bỏ bàn tay Tố Hinh xuống, Hồng Kỳ nghiến răng khó chịu, nhưng không thể làm gì, chẳng lẽ lại ra tay với phụ nữ. Là đàn ông còn mặt mũi nào nữa.

Đúng lúc, Thế Hữu lái xe ra tới, Hồng Kỳ vừa bỏ chân bước vào trong xe, Tố Hinh níu áo anh lại không cho đi:

- Anh có thể đưa tôi về không?

Hồng Kỳ nắm vạt áo mình giũ ra khỏi bàn tay Tố Hinh, một khắc thẳng thắn:

- Xin lỗi, tôi không phải là tài xế riêng của cô, làm ơn tự trọng một chút.

Tố Hinh vẫn cố giữ áo anh không cho anh rời khỏi, cực kỳ phiền phức Hồng Kỳ căng mày có chút lớn giọng:

- Hôm nay ông đây không có tâm trạng để đùa với cô, tránh ra.

Người nắm người ghì, Thế Hữu chép miệng thở dài, đúng là cậu tự đi chọc hoạ , hoạ đổ xuống đầu rồi. Cậu ta ngậm ngừng rồi ló đầu ra nói với Hồng Kỳ:

- Sếp à, hôm đó anh cho em huỷ một cuộc hẹn ở nhà hàng với một cô siêu mẫu ảnh, chính là cô ấy đấy!

Hồng Kỳ nhìn lại Tố Hinh với bộ dạng chẳng khác gì những đứa trẻ ăn chơi, ấu trĩ, mà công ty anh lại định hợp tác đúng là một quyết định rất đúng đắn của ngày hôm đó.

- Anh cho tôi hoá giang về nhé!

Bằng đôi mắt lạnh cảm, Hồng Kỳ quay lại buông một từ ngắn gọn:

- Không!

Dứt khoát một lời, không muốn dây dưa với loại phụ nữ như thế này, anh bỏ chân vào xe. Cánh cửa xe đóng lại một cái sầm, Thế Hữu liếc nhìn qua gương chiếu hậu, quả thực cô ấy đã chọc giận sếp Tiêu rồi. Thấy cô ấy cũng tội, dù gì cũng là phụ nữ, cậu lại can đảm lên tiếng:

- Sếp Tiêu, bỏ lại cô ấy có quá ác không?

- Nếu cảm thấy ác cậu có thể xuống xe đứng cùng cô ấy.

- Dạ không, không ạ!

Xe Hồng Kỳ còn chưa rời khỏi, một chiếc xe khác dừng lại phía sau xe anh, một người đàn ông âu phục chỉnh tề bước xuống vội vã, chạy tới chỗ Tố Hinh. Điều đáng để Hồng Kỳ sững mắt kinh ngạc chính là người đàn ông bên cạnh Hoàng Tố Hinh.

Hồng Kỳ đẩy cửa xe bước ra gấp gáp khiến Thế Hữu cũng trưng hững bước ra theo mà chẳng rõ là chuyện gì. Hồng Kỳ không tin vào mắt mình nhìn thấy, người đàn ông bên cạnh cận tay kề tay cùng Hoàng Tố Hinh chính là bác sĩ Hứa - Hứa Đình Khiêm.

Advertisement