Người họa mặt cho xác chết - Kaixinguo

Chương 6 : Họa thi nhân 3
Nghiên cứu sinh mà quản lý Mã nhắc đến là Trương Cẩm, là một chàng trai rất hoạt bát lanh lợi. chú Vương nghe đến họ Trương, liền có một cảm giác bất an. Trên đường đưa Trương Cẩm đi đến phòng hóa trang, ông cũng vô số lần muốn nói rõ chân tướng cho Trương Cẩm. Nhưng… cuối cùng vẫn không nói ra, ông không vào phòng hóa trang với cậu, khoảnh khắc cửa đóng lại sau lưng Trương Cẩm, âm thanh rầm của cánh cửa như đâ.m thẳng vào tai của chú Vương, ông run rẩy châm một điếu thuốc, trong lòng không ngừng ngầm nguyện cầu : “ Phật tổ phù hộ… Thượng đế phù hộ… Quan âm bồ tát hiển linh… chàng trai à, cậu đừng trách tôi, tôi thực sự rất sợ, hy vọng cậu thuận lợi bước ra”
Phòng hóa trang chỉ có một thi th.ể . điều kì lạ là không dùng vải trắng để đậy lại, mà lại để trong túi bọc, chỉ có vùng mặt dung một miếng vải trắng che lại. Quản lý Mã đã giao phó, vì lí do tôn giáo và tín ngưỡng của gia chủ, đặc biệt dặn dò cơ thể của con gái không thể cho thầy hóa trang nhìn thấy. vì thế, chỉ hóa trang vùng mặt, cơ thể không cần quan tâm, cũng không được kéo túi bọc thi the ra. Tuy là tín ngưỡng của gia chủ có chút kì quái, nhưng cậu không phải kẻ nhiều chuyện, không có hứng thú với cơ thể đó, đương nhiên sẽ không đụng chạm lung tung. Người học về dịch vụ tang lễ phải biết tôn trọng người chế.t, an ủi người sống
Cậu kéo tấm vải che mặt ra, quan sát khuôn mặt của cô gái, kinh ngạc phát hiện, vết rữa thối của thi the này vô cùng ít. Nhưng chắc là vì sau khi chet không lâu đã được ướp lạnh nên mới thế. Cậu thầm suy nghĩ làm thế nào để khiến cho khuôn mặt khô khốc trắng bệch này trở nên xinh đẹp hơn một chút. Lúc đầu vốn dĩ định rửa sạch sẽ trước, nhưng quản lý Mã nói phải nhanh, tiết kiệm thời gian gội rửa. cậu liền đánh một lớp phấn nền, khóe mắt và sống mũi cố ý đánh dày thêm chút, sau đó dùng chì kẻ mày vẽ long mày cong. Chọn một thỏi son màu anh đào vẽ vài đường để người chet trông như đang nở nụ cười. Làm xong xuôi, cậu lùi lại hai bước, cảm thấy có vẻ như khuôn mặt hơi cuwsngg, liền chuẩn bị vẽ thêm chút vào phần mắt
Cậu sờ vào cằm, nghiêng đầu sang, hơi cúi người quan sát cả khuôn mặt, sau đó nhìn vào hộp phấn mắt : “màu hồng đi, chắc chắn sẽ hợp với cô”
Cậu vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy âm thanh của một cô gái : “cảm ơn anh, có điều tôi thích màu xanh”
Trương Cẩn giật nẩy hết cả mình, bị dọa cho hộp phấn mắt trong tay rơi xuống đất. sau đó, cậu kinh ngạc phát hiện cô gái đó đã mở mắt, xac chet tuy vẫn nằm ở đó, nhưng đôi mắt lại liếc qua nhìn Trương Cẩm, trông vô cùng quái dị, đầu óc Trương Cẩm chỉ hiện lên một chữ “ chạy” cậu không biết đây là gì, là cương thi? Hay là m.a , dù là gì thì cũng phải chạy
Không biết dũng khí từ đâu ra, cậu nhanh chạy về cửa, thì phát hiện cửa cũng không kéo được, lúc này, cậu đột nhiên cảm nhận có một bàn tay đang vỗ sau lưng cậu, hoảng hốt quay lưng lại, thì nhìn thấy một bàn tay bị lìa đang lơ lửng sau lưng. Sau đó, xac chet đột nhiên nở một nụ cười sắc sảo, hét lên : “tử th.i mở mắt, táng sư dừng tay” Trương Cẩm không biết câu này có ý gì, chỉ cảm thấy trái tim đang không ngừng co thắt, muốn hét cũng không hét được, nhìn chằm chằm vào thi the kia, không dám rời một giây, chỉ sợ không biết nó sẽ ngồi dậy bất cứ lúc nào. Nhưng , không biết vì sao cô ta chỉ nằm đó cười, cười đến nỗi khiến cơ bắp của Trương Cẩm sắp co rúm lại, sau đó, bàn tay kia từ từ bò lên cổ của cậu, đôi bàn tay lạnh lẽo, móng tay còn sơn màu đỏ, trông vô cùng gọn gang đẹp đẽ, nhưng mà, lại là chí mạng….
Đỗ Dịch Vũ nhìn khuôn mặt tái mét của Chú Vương, lạnh lùng nói : “lại xảy ra chuyện gì rồi?”
Chú Vương nghe ngữ phí lạnh lùng của Đỗ Dịch Vũ ông biết lần trước đã đắc tội với người này. Nhưng ông đã nói bản than xảy ra chuyện tìm đến cậu ta, chắc chắn cậu cũng không đến nỗi không quan tâm. Tuy chỉ là một pháp y, nhưng chú Vương quả thực đã hết cách rồi, chỉ đành cầu cứu đến đây. Huống hồ ông luôn cảm thấy trên người Đỗ Dịch Vũ này có một khí chất rất đặc biệt, khieines cho ông tin rằng cậu ta có thể giải quyết bài toán nafyh.
Chú Vương ho một tiếng, lẩm bẩm : “thi the của Trần Tiểu Linh…” nói đến đây, bất giác lén nhìn Đỗ Dịch Vũ một cái, ông không biết lần trước cậu ta có tin lời ông không, cũng không biết pháp ý có từng gặp phải chuyện như thế này chưa. Có lẽ, những pháp y này sẽ có cách để đối phó với những thi the quái d.ị này, nếu đã đến rồi tốt xấu gì cũng phải thử: “ xac của Trần Tiểu Linh thực sự đã biến thành cương thi rồi…” ông cúi gầm mặt, nói một lèo caauu chuyện đã xảy ra, nhưng lại giấu nhẹm việc Trần Hóa Minh đã trả một khoản hời, lúc này chú ý đến Đỗ Dịch Vũ không nói lời nào, ông chột dạ ngẩng mặt lên nhìn, mới phát hiện mặt cậu ta không hề nghi ngờ , khinh bỉ, cười nhạo như ông tưởng. ông thở phào nhẹ nhõm tiếp tục nói : “vốn dĩ, tôi quyết định hỏa thiêu, nhưng quản lý Mã lại nói lá bùa đồng đó có thể trấn giữ 6 tiếng, chi bằng nhân lúc 6 tiếng này đi hóa trang, truy điệu, rồi hỏa thi. Tuy hơi gấp gáp nhưng có thể vẹn cả đôi đường”
Đỗ Dịch Vũ cuối cùng đã lên tiếng : “các ông thực sự đã làm như vậy?”
Trên mặt chú Vương lộ ra một thần sắc sợ hãi : “đúng vậy, chỉ là….”
“chỉ là sao…?”
“’Chỉ là thực sự tôi không dám, thế là quản lý liền mời một thầy hóa trang bên ngoài về..” ông lau mồ hôi nói tiếp : “chúng tôi để lá bùa đồng đó vào trong thi the, dặn dò cậu ta chỉ cần vẽ mặt, ai ngờ, lại xảy ra chuyện…” chú Vương nói tới đây thì cúi rạp mặt xuống, vốn đĩ ông nghĩ Đỗ Dịch Vũ sẽ rất tức giận, ai ngờ lại nhận được một ngữ khí vô cùng bình tĩnh của cậu : “ người đó cũng chế.t rồi? nên giờ mới lo à?”
Chú Vương không dám ngẩng đầu nhìn Đỗ Dịch Vũ, ông không hiểu vì sao cậu ta không tức giận, lẽ nào bởi vì cậu là pháp y, từng thấy quá nhiều người chế.t, nên đã nhìn thấu sinh tử rồi? hay bẩm sinh đã lạnh lùng như thế, lúc nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Dịch Vũ, trong lòng chột dạ, ánh mắt này ông đã từng thấy, nhưng là của một tướng quân chinh chiến nhiều năm, thấy qua vô số đồng đội t.ử vong, vô số bất lực. người đàn ông trước mặt này không phải sẽ không tức giận, mà đã quá trầm tư, bĩnh tixnnh, nhất định cậu đã trải qua vô số chuyện, lúc ông đang nghĩ , Đỗ Dịch Vũ lại hỏi , chú Vương vội gật đầu : “đúng vậy, chet rồi, nhưng chúng tôi vẫn chưa dám báo cảnh sát…”
Đỗ Dịch Vũ nhìn chú Vương một cái, nói : “thế xac chet của Trần Tiểu Linh thì sao?”
Chú Vương lắp bắp: “ vẫn, vẫn trong phòng hóa trang, chúng tôi không ai dám đi vào, đã khóa cửa rồi
Đỗ Dịch Vũ chau mày : “ai phát hiện ra bất thường?”
Chú Vương hổ thẹn nói : “là tôi… vốn dĩ tôi muốn đi vào thúc giục nhanh lên, nhưng phát hiện cửa không biết sao lại mở ra, lúc đó, trong lòng tôi đã thấp thoáng đoán được xảy ra chuyện. liền đẩy cửa, ai ngờ lúc đẩy tới cái thứ 3, cửa đột nhiên mở ra, cửa mở ra liền nhìn thấy thầy hóa trang đó ngã trước cửa, còn thi the của Trần Tiểu Linh tuy vẫn nằm trên bàn, nhưng mắt đã mở ra”
“lá bùa đồng đó thì sao?”
Chú Vương ngơ ra một lúc, nghĩ rồi nói : “chắc vẫn ở đó, bởi vì thi thẻ hình như không bị mở ra”
“hình như?”
“lúc đó tôi sợ quá, cũng không chú ý”
Đỗ Dịch Vũ nghe xong, hơi trầm tư một lúc: “người chet cũng chet rồi, các ông không báo cảnh sát không được đâu. Tôi sẽ qua đó với danh nghĩa pháp y”
“Nhưng, nếu cảnh sát nhìn thấy Trần Tiểu Linh…”
Đỗ Dịch Vũ cười nói: “ông yên tâm, xac sống nó cũng không ngốc đâu, nhìn thấy cảnh sát là biết không dễ chơi đùa”
Xac sống? chú Vương khựng lại, ông nhớ Cửu Thiên cũng từng nói đến haiii chữ này. Còn bọn họ đều dùng từ cương thi để xưng hô Trần Tiểu Linh. Ông nghĩ đây chỉ là vấn đề cách gọi, không có nghĩ nhiều nữa. Đối với chuyện này, chú Vương đã mất hết làm ăn rồi, Đỗ Dịch Vũ nói xong ông liền vội vàng đồng ý. Trước khi đi vẫn không thôi hỏi : “cậu.. thật sự tin lời tôi nói?”
Đỗ Dịch Vũ cười : “ chẳng phải tôi đã từng nói, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra sao?”

Advertisement