THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
20/Tỉnh giấc giữa trưa tôi giật mình ngồi dậy, không thấy Bách Quân Thâm đâu có lẽ anh ở dưới lầu.

Vừa xuống nhà tôi đã ngửi được mùi thuốc súng, người ngồi đó chẳng phải mẹ tôi sao?

Sao mẹ tôi lại đến đây?

Tôi nhìn ba kêu gọi sự giúp đỡ nhưng ba tôi chỉ lắc đầu.

Là tình hình gì đây?

Tôi ngồi xuống cười gượng gạo tỏ ra vui mừng.

“Sao ba mẹ đến đây?”

“Mẹ con đã biết chuyện rồi, cho nên ba và mẹ con đến từ sớm để gặp con nhưng…”

“Nhưng Bách Thiếu nói rằng đêm qua con rất mệt cần ngủ bù, nên chúng ta ngồi đây đợi con.” Mẹ tôi gằn giọng nhìn tôi.

Bách Quân Thâm đang muốn hại tôi sao? Anh sao có thể nói với mẹ tôi như vậy?

Tôi biết giải thích thế nào.

“Có lẽ là phải làm phiền Châu phu nhân đợi thêm lát nữa, Tâm Đồng vừa thức dậy vẫn chưa ăn gì, đợi cô ấy ăn xong chúng ta tiếp tục nói.” Bách Quân Thâm vuốt tóc tôi.

Tôi thấy mẹ tôi trừng mắt đến sắp lòi ra luôn rồi làm tôi cũng sợ hãi.

“Chuyện này của Châu gia làm phiền Bách Thiếu tránh mặt một lúc.”

“Tôi không ngại mọi người cứ nói.”

Anh thật sự không xem mình là người ngoài.

Nếu cứ thế này e là sẽ cãi nhau long trời lở đất mất.

Tôi hạ giọng “Quân Thâm, anh lên lầu trước đợi em.”

Dù không cam tâm nhưng anh vẫn nghe lời tôi, đợi khi đã không còn ai mẹ tôi mới tức giận chất vấn.

“Châu Tâm Đồng, con có biết mình đang làm gì không? Ở cùng một người đàn ông không có danh phận thì người khác sẽ nghĩ con thế nào?”

“Con có danh phận, Quân Thâm nói sẽ cưới con.”

“Vậy cậu ta có giới thiệu con với ba mẹ chưa? Có đưa con đi đăng ký kết hôn chưa? Có hỏi ý mẹ con chưa?”

Trong hoàn cảnh ngột ngạt này tôi không thể xem nhẹ được nữa.

“Anh ấy đã có nói với ba rồi, đợi sau khi dì về lập tức sẽ đến Châu gia.”

“Sao con ngu vậy hả? Lời đàn ông nói con tin dễ vậy sao? Con có biết Bách gia đó thế nào không? Đó là gia tộc lớn nhất Quảng Thông này đó, những đấu đá bên trong làm sao con chống đỡ được nếu con bước vào đó thì xem như là đến quỷ môn quan.”

Tôi không muốn mẹ sỉ nhục Quân Thâm “Con không tin lời đàn ông, con chỉ tin anh ấy. Bách gia thì sao? Quyền lực thế nào con cũng không sợ, chẳng lẽ sinh ra trong gia đình hào môn thì không thể có tình yêu sao?”

“Mẹ con hai người đừng cãi nhau nữa, về nhà rồi nói.” Ba tôi khuyên ngăn.

“Mau theo mẹ về nhà!” Mẹ tôi kéo tay tôi đi.

“Không được!” Bách Quân Thâm giữ tay tôi lại “Tâm Đồng không thể đi.”

Mẹ tôi cương quyết đến cùng “Bách Thiếu xin giữ tự trọng, Châu gia tôi thật sự không với nổi tới cậu.”

“Châu phu nhân, tôi biết bà lo lắng cho Tâm Đồng nhưng tôi hứa sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, bất kỳ ai cũng không động vào cô ấy.”

“Cậu!”

“Có chuyện gì vậy?” Dì Cầm vừa vào nhà đã thấy khung cảnh thật khó coi.

“Dì à…” Tôi dùng ánh mắt cầu cứu nhìn dì.

Sau khi được tôi kể hết tất cả dì Cầm mới ôn hoà vỗ lên mu bàn tay tôi.

“Ta còn muốn nhận con làm con gái nào ngờ bây giờ có thể làm con dâu luôn rồi, đúng là may mắn!”

“Bách phu nhân…”

“Khoan đã! Châu phu nhân, bây giờ tôi không còn là người của Bách gia nữa gọi tôi là Liên Cầm là được.”

“Liên phu nhân, Đồng Đồng nhà chúng tôi còn bướng bỉnh có lẽ thời gian qua đã làm phiền bà nhiều rồi, bây giờ chúng tôi đến đón con bé về.”

Dì Cầm nhìn tôi lại nhìn sang Bách Quân Thâm anh vẫn không nói gì nhưng tôi biết anh đang rất căng thẳng.

“Chuyện này… hay là chúng ta nói vào vấn đề chính đi, mẹ con tôi tuy thân cô thế cô nhưng cũng sống không thiếu thốn, nếu Châu phu nhân đồng ý tôi xin hỏi cưới Tâm Đồng cho Quân Thâm nhà chúng tôi.”

Mẹ tôi suy nghĩ hồi lâu sau đó nhìn tôi đầy lo lắng.

“Tôi sợ với tính tình của con bé sẽ gây rắc rối cho mọi người, hơn nữa Bách Thiếu là người thừa kế duy nhất của Bách gia chuyện hôn nhân đại sự e là sẽ tìm người cao quý môn đăng hộ đối, tôi không muốn con gái mình lại trở thành trò cười trong mắt người khác.”

“Điều này xin hãy yên tâm! Mẹ nó còn đây thì ai dám lên tiếng ngăn cản chứ? Dù ông cụ Bách cũng phải nể mặt tôi ba phần.”

Bách Quân Khang ông ta có lỗi với dì cho nên việc ông cụ Bách nể mặt dì mà chuyện dễ hiểu.

Ba tôi có chút không an tâm “Thế lực của Bách gia không nhỏ, e là…”

“Đúng vậy! Nhưng làm cha làm mẹ hạnh phúc của con cái không phải quan trọng nhất sao? Chúng ta đừng quá khắc khe với bọn nhỏ nếu nó không hạnh phúc chúng ta lại càng lo lắng hơn. Chỉ cần Châu gia đồng ý gã con gái Liên Cầm tôi đảm bảo sẽ không một ai dám xem thường con bé.”

“Chuyện này… cứ nghe theo vậy, dù sao con bé cũng nên chuyển về nhà chuẩn bị cho đám cưới.”

Cuối cùng mẹ tôi vẫn chịu thua.

Dì Cầm nói đúng, làm ba mẹ cũng chỉ lo cho hạnh phúc của con cái.

Người đàn ông này tôi nhất định sẽ không buông tay, dù phía trước có bao nhiêu khó khăn đi chăng nữa.

Tất cả mọi thứ ở Châu gia vẫn như cũ chỉ là những thành viên trong gia đình không còn đông đủ như trước nữa.

Tối hôm đó tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, bên ngoài có một chiếc xe Mecsides màu trắng không lầm thì đó là xe của Nghiêm Trình, anh ta đến đây làm gì? Vũ Yên cũng không còn ở đây.

Điện thoại tôi reo lên, là số của Nghiêm Trình, do dự một lúc nhưng tôi vẫn bắt máy.

“Tôi nghe.”

“Tâm Đồng, xuống gặp tôi chút được không?”

“Xin lỗi, quan hệ giữa chúng ta bây giờ không thích hợp.”

“Tôi còn nợ em lời xin lỗi, xin lỗi em!” Giọng anh hơi run có lẽ là do đã uống nhiều rượu.

“Không cần đâu, tôi cũng không để trong lòng.”

Rất lâu sau anh mới hạ giọng với tôi rất nhỏ “Tâm Đồng, em có còn yêu tôi không?”

Thật buồn cười!

Nghiêm Trình không biết câu trả lời hay sao?

Tôi dứa khoát trả lời “Hết rồi!”

Có lẽ vào giây phút tôi đau đớn chế* đi dưới bàn chân kẻ khác Nghiêm Trình trong lòng tôi đã hoàn toàn không còn chút hình bóng nào.

Đột nhiên đầu dây bên kia không nói gì nữa tôi cũng cúp máy.

Buổi sáng tôi đến tìm Bách Quân Thâm vừa vào cửa đã nhận được sự thờ ơ của anh tôi mơ hồ không hiểu cho đến tận trưa anh mới chịu mở miệng.

“Nghe nói đêm qua Nghiêm Trình đến Châu gia.”

“Đúng vậy!”

“Vậy em có gặp cậu ta không?”

Tôi phì cười “Không có! Anh ta đến để xin lỗi em nhưng em không xuống mẹ em càng không cho vào nhà nên Nghiêm Trình ở bên ngoài.”

Bách Quân Thâm kéo tôi lại ngồi trong lòng anh cằm tựa vào vai tôi.

“Vậy em có tha thứ không?”

“Em đã là bà thím họ rồi tất nhiên sẽ không nhỏ mọn đến vậy nhưng quan trọng hơn hết là trong lòng em chỉ có mỗi anh, không thể chứa thêm người nào khác.”

Bảo bối của tôi đã vui vẻ trở lại rồi.

Advertisement