Tình Không Hẹn Trước (Phương Linh Hugo )

Chương 6:

Mặc dù không phản đối kịch liệt như tôi suy đoán nhưng ý kiến của Minh Đại vẫn còn sáng suốt. Dù sao Minh Cường cũng cứu tôi một mạng, nếu chỉ đúng như lời anh ta nói mượn danh của tôi để đăng ký kết hôn thì tôi cũng không làm khó anh ta nữa.

Minh Cường nhanh chóng mở cặp của anh ta ra lấy giấy bút đưa cho Nhung viết bản thỏa thuận cam kết.

Về phía tôi có nhiệm vụ phối hợp với Minh Cường trong vai trò của một người vợ trong thời gian chúng tôi là vợ chồng.

Còn về nghĩa vụ của Minh Cường được ba đứa bạn của tôi nghĩ ra ghi kín cả bốn mặt giấy A4. Trong đó có mục Minh Cường có trách nhiệm chi trả viện phí cho tôi cũng như chi trả chi phí sửa chữa hai chiếc xe tôi làm hỏng trong vụ tai nạn.

Trong việc này tôi nghĩ mình vẫn hời bởi vì tôi biết chi phí để sửa hai chiếc xe không hề ít đặc biệt là chiếc siêu xe Rolls-Royce Cullinan, mà thứ tôi bỏ ra cũng chỉ cho Minh Cường mượn danh làm vợ của anh ta trên giấy tờ.

Tất cả chúng tôi đều ký vào bản cam kết trong đó ba đứa bạn ký với tư cách là người làm chứng.

Sau khi ký vào bản cam kết Nhung, Minh Đại và Nam ra về vì từ sáng đến giờ vì lo cho tôi nên chúng nó chưa cơm nước gì, tôi cứ tưởng sau khi bạn tôi rời đi Minh Cường sẽ đi về không ngờ anh ta gọi người mang đồ đến cho anh ta và cả tôi để thay rồi anh ta ở lại bệnh viện cùng tôi luôn. Tôi thấy vậy tò mò hỏi:

"Anh ở đây làm gì?"

Minh Cường ngang nhiên trèo lên giường bệnh của tôi nằm xuống bên cạnh đáp lại lời của tôi.

"Tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của một người chồng."

Nghe Minh Cường nói tôi hét lên phản đối:

"Anh vừa ký vào bản cam kết trong đó có mục không được đụng chạm tới cơ thể của tôi đấy."

"Tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của một người chồng là chăm sóc vợ của mình lúc vợ bị thương thôi, tôi sẽ không đụng tới một cọng lông của cô như đã thỏa thuận vì vậy cô đừng để ý tới sự có mặt của tôi ở đây, cô ngủ đi."

"Không cần anh ở lại đây, cần gì tôi sẽ gọi bác sĩ."

"Cô không cần nhưng tôi cần." Nói rồi Minh Cường nhắm mắt lại ngủ.

Mặc dù Minh Cường nói là ở lại chăm sóc tôi nhưng kỳ thực anh ta chỉ nằm ngủ mà không hề quan tâm tới tôi cũng như tâm trạng rối như tơ vò của tôi lúc này.

Minh Cường nói sẽ không đụng tới một cọng lông của tôi nhưng tôi vẫn lo sợ anh ta dở trò gì đó nên ánh mắt của tôi dán chặt trên gương mặt đẹp trai của anh ta đề phòng cảnh giác mà không dám chợp mắt. Tôi nhìn anh ta đến mức thuộc làu mọi đường nét trên gương mặt của anh ta. Từ vầng trán cao rộng, tới cặp mi dài, sống mũi cao thẳng hay gương mặt góc nam tính góc cạnh. Chỉ có điều dù là đang ngủ nhưng ở anh ta vẫn phát ra loại khí thế bức người.

Không biết do sợ anh ta dở trò với mình, do mùi nước hoa đắt tiền, do sức hút đẹp trai của anh ta hay do cả ngày tôi đã ngủ mà tôi cứ nằm im ngắm nhìn Minh Cường như xem một bộ phim có diễn viên chính cực kỳ đẹp trai vậy. Cho tới khi mệt quá tôi mới ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng tôi nghe có người nói chuyện:

"Cháu dâu của nội thế nào rồi?"

"Dạ lát nữa em ấy tỉnh dậy con sẻ gọi bác sĩ khám lại cho em ấy xem thế nào ạ!"

"Việc của con ở tập đoàn tạm thời để thằng Tùng lo. Con cứ ở đây với con bé khi nào con bé xuất viện về nhà với nội rồi con hãy đi làm."

"Dạ vâng, con biết rồi ạ."

Nghe hai người nói chuyện tôi vội mở to mắt. Đập vào mắt tôi là một Minh Cường áo vest chỉn chu không phải bộ đồ ngủ lúc tối qua tôi nhìn thấy. Còn có một ông già khoảng 70 tuổi và một bà cô tuổi trung niên đang nhìn về phía tôi.

Ông Nội thấy tôi mở mắt thì quan tâm hỏi:

"Cháu dâu của nội tỉnh rồi à, cháu cảm thấy trong người thế nào?"

Kỳ thực sau một giấc ngủ sâu tôi không còn đau đầu nhiều nữa, lúc này tôi chỉ có cảm giác đau ở vùng hông ngay vị trí Minh Cường dùng chân đỡ. Nhưng tôi sợ nếu tôi nói còn đau ông nội của Minh Cường sẽ bắt tôi về nhà anh ta khi xuất viện như lời hai người vừa nói chuyện. Vì vậy tôi thẳng thắn đáp lại lời ông nội:

"Dạ cháu chào ông nội ạ! Cảm ơn ông nội đã tới bệnh viện thăm cháu ạ! Hiện tại cháu cảm thấy sức khỏe đã ổn định, cháu sẽ xin bác sĩ để xuất viện ạ."

Tôi vừa dứt lời ông nội liền nói với Minh Cường:

"Con nhanh gọi bác sĩ tới thăm khám cho cháu dâu của nội xem thế nào. Nếu có thể xuất viện thì đưa con bé về nhà mình luôn."

"Dạ không cần ạ. Tình hình sức khỏe của cháu ổn định rồi, để cháu về nhà trọ vì cháu còn phải đi thực tập ạ!"

"Cháu về đó sao thằng Cường yên tâm đi làm được, cháu phải về nhà với nội. Nội sẽ cho bác sĩ theo dõi tình hình sức khỏe của cháu thêm vài ngày, nếu bác sĩ nói cháu có thể đi thực tập Nội cũng không giữ cháu ở nhà làm gì."

Nghe ông Nội nói tôi di chuyển ánh mắt trách móc sang nhìn Minh Cường. Anh ta nói anh ta chỉ mượn cái danh của tôi để đăng ký kết hôn sao bây giờ lại thành ra tôi xuất viện sẽ về nhà anh ta ở rồi?

Minh Cường bình thản đón ánh mắt sắc như dao của tôi. Anh ta nắm chặt lấy bàn tay của tôi, cũng không quên kéo cánh tay áo bệnh nhân lên che lấp hình xăm ở tay tôi sau đó anh ta cúi xuống hôn lên môi một cái thật nhẹ nhàng:

"Tại nội lo cho em quá nên muốn anh đưa em về nhà anh có bác sĩ riêng, có người làm để tiện chăm sóc em. Em đồng ý theo anh về nhé!"

Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước của Minh Cường đáp xuống môi tôi mang theo mùi nước hoa của riêng anh ta, kèm theo đó giọng nói trầm ấm ngọt ngào và ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy sủng nịnh khiến môi tôi lập tức tê dại, tim tôi cũng nhảy vọt lên.

Tôi biết Minh Cường chỉ là đang diễn trước mặt ông nội và người phụ nữ trung niên kia nhưng tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác này. Tôi tự nhủ với bản thân có thể đây chỉ là phản ứng hóa học tự nhiên của bất kỳ ai khi đón nhận nụ hôn đầu.

Cũng tại vì phản ứng hóa học không đúng lúc này khiến tôi quên bẵng đi việc đang phản đối lại ý kiến đưa tôi về nhà Minh Cường của ông nội. Cho đến khi ông nội nói với Minh Cường:

"Vậy nội về nhà trước, cô Năm với con ở lại đợi bác sĩ giải quyết thủ tục xuất viện rồi đưa cháu dâu về nhà mình nhé."

"Dạ vâng thưa nội."

Sau khi ông nội ra về, Minh Cường chạy ngược chạy xuôi đi lo thủ tục xuất viện cho tôi, còn cô Năm ở lại cho tôi ăn sáng, uống thuốc rồi chuẩn bị đồ để tôi xuất viện.

Thấy cô Năm có vẻ dễ gần tôi hỏi:

"Xin hỏi cô là gì với anh Cường ạ?"

"Cô là người làm trong nhà cậu hai. Xuất viện về nhà có việc gì cần cô giúp cháu cứ nói với cô."

"Dạ vâng, cháu cảm ơn ạ."

Tôi định hỏi cô Năm về gia cảnh của Minh Cường nhưng sợ cô nghi ngờ tôi và Minh Cường đã kết hôn với nhau tại sao chuyện đơn giản về gia cảnh của anh ta tôi cũng không biết nên đành thôi.

Tôi với Minh Cường cũng không có thời gian riêng tư bên nhau để nói chuyện vì vậy tôi rơi vào tình huống chuyện thật như đùa giữa thời đại 4.0. Đó là tôi về nhà Minh Cường với tư cách vợ của anh ta nhưng lại không hề biết gì về anh ta cũng như không biết gì về gia đình của anh ta. Tôi không khác gì rơi vào tình huống đi dò kim đáy bể vậy.

Vừa ra khỏi bệnh viện đã có chiếc xe mercedes màu đen đậu sẵn chờ chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi một người đàn ông trẻ tuổi đẩy cửa xuống xe. Anh ta vừa chạm chân xuống đất Minh Cường liền rượt đuổi anh ta chạy vòng quanh xe.

Tôi nghĩ có lẽ đó là cách chào hỏi của Minh Cường với anh chàng này.

"Mày có tin mày còn chạy nữa là tao cho mày chiếc giày không?"

"Tao chạy từ Dĩ An về đây để đón vợ chồng mày, mày trả ơn tao bằng cách hù dọa cho tao ăn giày đấy à?"

"Mày lại còn giả ngây giả ngô nữa."

Thấy Minh Cường đứng lại tháo một bên giày ra người đàn ông vội núp sau lưng tôi nói:

"Thảo, em nói chồng em giúp anh một tiếng đi. Anh chưa ăn trưa không thể đọ lại với sức của nó khi cả đêm nó được em tiếp năng lượng đâu."

"Cậu hai với cậu Tùng để lúc khác đùa giỡn, giờ mang mợ hai về nhà đã nếu không chủ tịch lại lo lắng đấy ạ."

Nghe cô Năm nói Minh Cường mới dừng lại. Anh mở cửa cho tôi ngồi vào băng ghế sau rồi vòng qua ngồi vào bên cạnh tôi, anh cũng không quên bắn ánh mắt cảnh cáo về phía Tùng. Cô Năm ngồi ở ghế phụ, còn người đàn ông tên Tùng lái xe.

Lái xe được một đoạn Tùng nhìn tôi qua gương chiếu hậu hỏi:

"Thảo này."

Ngạc nhiên với cách xưng hô thân mật của Tùng với tôi nhưng trong xe chỉ có mình tôi tên Thảo nên tôi không thể trốn tránh được, tôi lên tiếng đáp lại:

"Dạ."

"Hồi tối hai người đã động phòng chưa đấy?"

Trên xe không chỉ có tôi và Minh Cường, còn có cả cô Năm nữa. Nghe Tùng hỏi mặt của tôi lập tức đỏ như mặt trời. Anh ta thừa biết tôi và Minh Cường chỉ là kết hôn trên giấy tờ, làm quái gì có chuyện động phòng.

Tôi không trả lời Tùng còn chưa buông tha cho tôi chủ đề này, anh ta tiếp tục nói:

"Tối qua sợ bạn của anh không có kinh nghiệm nên anh có gửi clip qua để hai người thực hành. Em chấm điểm bạn anh so với nam chính trên phim được mấy điểm?"

Càng nghe Tùng nói tôi càng không biết giấu mặt vào đâu. Tôi không hiểu sao người đàn ông này lại có thể nói chuyện nhạy cảm một cách thoải mái như vậy được. Tôi nhìn sang Minh Cường để cầu cứu anh ta giúp tôi khỏi những câu hỏi hóc búa của bạn anh ta, thế nhưng nhìn gương mặt "vân đạm phong khinh" của Minh Cường cứ như thể những câu hỏi của Tùng không hề liên quan gì tới anh ta càng làm cho tôi thêm xấu hổ.

Tôi cố tình né tránh không đáp trả lại bất kỳ câu hỏi nhạy cảm nào của Tùng, thế nhưng anh ta đâu dễ buông tha cho tôi. Anh ta tiếp tục đặt ra cho tôi một câu hỏi khác:

"Anh thực sự hâm mộ Thảo đấy. Hôm nào em dạy anh chiêu hạ cánh sáng qua em vừa thực hiện nhé. Phải nói là cú lộn một vòng trên không của em cực ngầu luôn."

Nói rồi Tùng còn buông tay phải khỏi vô lăng rồi giơ ngón tay cái ra trước.

Cú hạ cánh đưa tôi thẳng vào bệnh viện vậy mà Tùng còn khen, tôi không biết anh ta khen thật hay đang nói móc tôi nữa. Mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng tôi vẫn đáp lại:

"Cú hạ cánh sáng qua là do em quên bài hậu quả anh cũng đã biết. Anh đang trêu em đấy à?"

"Anh nói thật mà, không trêu em đâu. À, còn mấy hình xăm của em nữa, công nhận chất thật đấy. Hồi giờ anh không có cảm tình với người xăm hình nhưng nhìn thấy hình xăm của em anh đổi ý ngay lập tức. Hôm nào em dẫn anh đi xăm với nhé."

Nghe Tùng nói tôi vội kéo cánh tay áo xuống để che đi hình xăm. Cũng may Nhung gửi cho tôi cho tôi một chiếc váy tay dài, tà váy cũng dài qua đầu gối, cổ váy cũng kín đáo có thể che hết được những hình xăm dán trên người tôi cho tôi mặc. Nếu không lần đầu về nhà Minh Cường ra mắt người nhà anh ta sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì.

Tôi còn chưa biết trả lời Tùng thế nào thì Minh Cường lên tiếng:

"Mày than đói cơ mà. Sao mày lại nói nhiều thế?"

"Tao đâu hỏi mày đâu mà mày chê tao nói nhiều. Tao đang hỏi em dâu của tao mà."

Đúng lúc này Tùng dừng xe trước cửa lớn của một căn biệt thự ở quận 2. Tùng hạ cửa kính chào chú bảo vệ đang mở cổng:

"Chào chú Ba ạ."

"Chào cậu hai, mợ hai. Chào cậu Tùng." Nói rồi chú Ba nói lớn vào trong nhà: "Nói với chủ tịch cậu hai đưa mợ hai về tới nhà rồi."

Nghe nháo nhác có tiếng người nói phía trong tôi sợ tới mức run lập cập, mồ hôi túa ra không ngừng nghỉ. Những người bên trong biệt thự là gì với Minh Cường mà đông như quân nguyên vậy? Ánh mắt hoảng hốt của tôi nhìn sang anh ta ngồi bên cạnh tìm câu trả lời.

Advertisement