Trở về An Lạc tìm cố nhân (Lan Rùa)

Trở về An Lạc tìm cố nhân [23]

Mễ Đình sốt sắng chạy sang nhà Mễ Đan. Cái thằng chồng ác ôn, ai đời nó lại dám dùng cây mía già vừa to, vừa dài để quật vợ. Quật gãy cây này, nó liền nhổ cây khác. Bà con hàng xóm nom thái độ ngông nghênh của nó thấy chướng mắt ghê gớm mà chẳng ai dám xông vào chiến nhau với thằng chồng đang lên cơn điên.

- Đứa nào dám bênh con này thì cậu sẽ đánh tuốt xác đứa đó! Khôn hồn thì cút về đi! Không phải chuyện của mình thì đừng can dự.

Minh Đạt đã dằn mặt mọi người vậy mà Mễ Đình vẫn to gan khiêu chiến:

- Chị lại cứ thích can dự đấy, thì sao? Mày giỏi thì mày lao vào đây đánh chị đi này! Bố khỉ cái thằng hèn! Mễ Đan ngu tám kiếp nên mới chăm chút cho mày từ chân tơ tới kẽ tóc. Mày nốc cho lắm vào, béo quay béo cút ra rồi đánh vợ thế hả thằng ăn cháo đá bát?

Minh Đạt phản bác:

- Chị biết cái gì mà nói? Chị đừng tưởng con Đan ngây thơ. Nó gian thấy bà luôn đó chị! Nó cố tình chăm cho em béo mầm để em xấu rồi ra ngoài đường không con nào thèm nhòm em nữa.

- Có vợ rồi thì cần gì con nào nhòm mà mày phải ấm ức? Muốn gầy sao không nhịn ăn đi? Suốt ngày sĩ diện chê đồ vợ nấu xong vẫn ăn cho đẫy mồm ra thì chả béo. Thằng đàn ông chi mà gi gỉ gì gi chuyện gì cũng đổ cho vợ, bản lĩnh của mày quẳng cho chó gặm rồi à? Chị cũng đến ạ mày luôn!

- Em mới là người cần ạ chị đấy, chị ạ. Nghe con Đan thú nhận rằng nó đã hại chị xấu xí suốt nhiều năm, em tức điên hết cả người. Thế mà chị vẫn cố bênh nó cho được, chị bị nó bỏ bùa rồi hả?

Mễ Đình ngạc nhiên chất vấn Mễ Đan:

- Ủa? Đan ơi? Em bị khùng hả? Sao tự dưng em lại lạy ông tôi ở bụi này làm chi?

Mễ Đan nức nở giãi bày:

- Em... em... không muốn... giấu hắn nữa... em khó chịu lắm... thà thú nhận rồi bị ăn đập một trận... cho xong... còn hơn là... cứ phải sống trong lo sợ... rằng sẽ có một ngày... chị không thương em nữa... chị sẽ tiết lộ cho hắn biết chuyện xấu của em... rồi hai người hùa nhau... ghét bỏ em...

- Đấy! Chị thấy chưa? Con vợ em sai rõ ràng, không đánh không được! Phải đánh cho nó sáng mắt ra! Người xưa dạy thương cho roi cho vọt mà chị.

- Roi vọt cái gì? Một roi hai vọt thôi chứ mày phang nó gãy mất dăm bảy cây mía thế kia mà được à? Cái mồm cứ xoen xoét kêu thương vợ, thương ném xuống mương hả? Có hiểu vợ tí nào không mà đòi thương? Chị biết là nó sai, nhưng lỗi cũng đâu hoàn toàn tại nó. Mày làm chồng mà mày chẳng bao giờ chịu dỗ ngọt vợ, chưa từng về phe nó thì nó nảy sinh tâm bất an, muốn chiếm hữu mày âu cũng là chuyện dễ hiểu mà.

- Nói đi nói lại thì vẫn là bênh nó, còn gọi em là mày, chị thiên vị nó lắm đấy!

- Mày còn tị nạnh được à? Đang giận điên hết cả tiết lên đây này, chị chị em em cái nỗi gì?

- Chị đừng lươn lẹo. Đầy lúc chị giận chồng nhưng chị vẫn một điều cậu, hai điều em ngọt xớt đấy thôi!

- Ơ thế chồng chị, chị không ngọt ngào để giữ chồng rồi cậu chán vợ, cậu theo con khác mất à?

- Ơ? Sao em nghe đồn là cưới giả?

- Chị nói mày không tin, mày tin mấy cái lời đồn đại vớ vẩn làm gì?

- Thế cưới thật á?

- Thật chứ đùa cợt làm gì?

- Rồi chị thương Trấn phó Sơn Nam thật luôn đấy hả?

- Lại chả thương? Thương nhất trên đời đấy!

Mễ Đình vừa buột miệng, mọi người đã cười ầm lên. Nàng liếc qua chỗ bọn họ, chợt phát hiện ra chồng mình đang đứng trong đám đông thì ngượng chín người. Chồng nhà ai mà nhiều chuyện thế hả? Tắm xong không ở nhà, lại bám theo vợ sang nhà Mễ Đan làm gì không biết? Nom cái mặt phấn khởi kìa, ghét ghê cơ! Không ngại mọi người thì chắc nàng xông tới cắn cho hắn vài cái rồi. Minh Đạt thấy Mễ Đình nhìn chồng trìu mến liền hậm hực oán trách:

- Chị Đình thương chồng, thương Đan, thảo nào chả còn tâm trí nào mà thương Đạt nữa. Ngày xưa, có đồ gì ngon, chị cũng phần em đầu tiên. Ngày nay, mãi mới thèm vác mặt sang nhà em chơi mà chỉ thấy cho em nốc cháo chửi không à.

Mễ Đình xuống nước dỗ ngọt:

- Mày xin lỗi vợ đi rồi chị thương mày.

- Em có lỗi gì mà em phải xin? Chị vào rừng mơ mà bắt con tưởng bở, nha!

- Mày đánh vợ như điên, lại chả sai quá đi à?

- Tại nó ác nên em đánh cho chừa đấy!

- Mày còn ác hơn!

- Gớm thôi! Em đánh nó như vậy vẫn còn hiền chán đấy ạ. Phải thằng khác, nó chả tống cổ con này ra ngoài đường lâu rồi ý chứ!

- Mày tống cổ vợ ra ngoài đường rồi chó lo cho mày à mà to mồm?

- Xin chị, chị bớt coi thường em đi! Đầy người lo cho em, chỉ sợ không có nơi nào thèm chứa chấp nó thôi!

- Mày không phải thách! Nói cho mày biết, chị dám chứa chấp nó đấy!

Mễ Đan thở dài can ngăn Mễ Đình:

- Thôi chị ơi, Minh Đạt giận nên nói lẫy tí thôi. Em mà đi rồi ai lo cơm nước cho hắn? Chồng em á, đến cả cái màn cũng không biết mắc đâu chị!

- Mày khỏi lo bò trắng răng, cậu sẽ thuê con hầu xinh đẹp về lo cho cậu, không có mày thì nhà vẫn vui, đừng tưởng mình quan trọng.

Mễ Đan tưởng như có lưỡi dao nhọn vừa khoét nát tim mình. Minh Đạt từng thóa má vợ chỉ vì mấy lời đơm đặt của bu, nàng sợ tình cảm bu con bị sứt mẻ nên chỉ cắn răng chịu đựng chứ chẳng dám kêu oan. Hắn cũng từng uống say bét nhè rồi chọc ghẹo mấy cô nương trong xóm, bị bọn họ đánh cho thâm tím mặt mày, nàng cũng chỉ dịu dàng bôi thuốc cho chồng chứ không hề mắng mỏ. Con trâu chị Đình tặng nàng, hắn chẳng thèm hỏi ý nàng đã tặng lại cho Phương Nhi, con đàn bà mà nàng ghét nhất trấn An Lạc. Nàng uất lắm nhưng nào có dám oán trách chồng. Mễ Đan dùng năm dài tháng rộng để nuông chiều một người, thật chẳng ngờ, có ngày, nàng lại bị chính người ấy vứt bỏ như một nắm cơm thiu.

Mễ Đình giận dữ chạy vào trong buồng thu dọn đồ đạc rồi đưa Mễ Đan về nhà mình. Mễ Đan cứ ôm Mễ Đình khóc lóc rấm rứt mãi, Mễ Đình mải an ủi Mễ Đan, quên béng mất cái hẹn quan trọng. Có người chồng thao thức đợi vợ suốt cả đêm dài đâm ra tâm trạng tệ vô cùng. Mễ Đan nằm cùng Mễ Đình nên hắn ngại vào phòng vợ lúc sáng sớm. Phải đến xế chiều, thấy nàng đang hái rau ngoài vườn, hắn mới vờ vịt đi ngang qua, tế nhị nhắc nhở:

- Đình vẫn chưa trả khăn tay cho cậu đâu.

Mễ Đan từ trong bếp nói vọng ra:

- Chị Đình ơi! Hái thêm cả rau mồng tơi nha chị, để em nấu bát canh cua ăn cho mát ruột.

Mễ Đình cũng lớn tiếng nói:

- Chị biết rồi. Em xem giúp chị chum cà muối chua trong bếp sắp hết chưa?

- Sắp hết rồi nha chị! Chỉ còn đủ ăn ba bữa nữa thôi!

- Vậy để chị hái thêm một rổ cà pháo nữa.

- Vâng, thế thì lát nữa chị em mình làm cà muối để ăn cho nó tốn cơm nha chị!

- Nhất trí!

Mặt Bách Gia đen kịt, hắn tiu nghỉu gọi vợ:

- Đình!

Mễ Đình áy náy hỏi:

- Cậu Gia... ban nãy... cậu nói chuyện gì ý nhỉ?

- Chuyện... chiếc khăn tay...

- À, khăn tay của cậu ở trong phòng em đó. Cậu tự vào phòng lấy khăn giùm em nha! Em đang bận hái rau!

Hắn đến ạ nàng luôn, chị chị em em tình thâm cho lắm vào, hắn muốn ôm vợ một tí thôi mà nàng cũng cương quyết không cho, kêu sợ Mễ Đan trông thấy lại tủi thân. Trái ngược với Mễ Đình hay nhoẻn miệng cười, Mễ Đan mít ướt lắm, cứ hễ nhớ chồng lại rơm rớm nước mắt. Khổ cái là nàng ta nhớ chồng cả ngày, đâm ra vo gạo khóc, thổi cơm khóc, dọn cơm xong rồi cũng ngồi khóc cho được.

- Chồng em thích ăn cua lắm chị ạ! Hôm nào bắt được cua to, em cũng luộc riêng mấy chiếc càng phần hắn, mà nhỡ bắt được cua nhỏ thì em sẽ đem đi chiên giòn cho hắn ăn vã.

- Nhà em mà cứ nấu canh cua là cũng phải ăn kèm với cà pháo muối chua đó chị. Hắn chưa từng khen em muối cà ngon, nhưng mà từ ngày rước em về, hắn không thèm ăn cà do bu hắn muối nữa.

- Chả biết hắn có nhớ chăm sóc vườn mía không nữa? Hắn thích uống nước mía lắm. Hồi xưa, em chỉ biết dùng chày đập mía để lấy nước. Sau này, được người ta mách nước, em mới biết làm dụng cụ ép nước mía từ ống tre, mặc dù tiện hơn nhưng ép xong một ca nước đầy thì tay cũng mỏi nhừ. Ấy thế mà chỉ cần nhìn hắn tu một phát hết sạch ca nước, em lại thấy vui đáo để.

- Em vì hắn mà trồng cả một vườn mía, hắn lại lấy chính những cây mía em trồng để đánh em! Cuộc đời này kể cũng trớ trêu ghê, không có được thứ mình muốn thì khổ vì thèm thuồng, có được rồi thì khổ vì phải lo mà giữ cho chắc bởi nỗi sợ mất đi, nhỡ mà giữ không được thì lại khổ vì tiếc nuối. Quanh đi quẩn lại, kiểu gì cũng thấy khổ, chị nhỉ?

Mễ Đình chan canh cho Mễ Đan, dịu dàng động viên:

- Em khổ bởi vì em si mê quá. Em không nhớ lời cô Nguyệt Thiện dạy lúc chị em mình đi học chữ à? Nếu Minh Đạt thực sự là người đàn ông của cuộc đời em thì cho dù em đuổi, hắn cũng không đi. Còn nếu như hắn không thuộc về em thì em giữ thế nào cũng không được. Cứ tuỳ duyên mà sống cho đời an lạc, em ạ!

 

Advertisement