Vén Màn Bí Mật - Phương Linh Hugo

Chương 3:

Câu nói của một trong hai người đàn ông cứ lởn vởn trong đầu An Nhiên. Nếu đúng như lời anh ta nói vụ tai nạn giao thông của gia đình cô là do âm mưu của kẻ nào đó thì chuyện cô còn sống nằm ngoài kế hoạch của bọn chúng. Cách duy nhất để tìm hiểu sự thật là hỏi vị bác sĩ những người vào thăm cô vừa rồi những ai để cô tìm tới anh ta hỏi thăm, vì nghe cuộc trò chuyện anh ta là người bảo vệ sự an toàn của cô.

Thế nhưng Bảo An và ông Liêm đi khỏi một hồi lâu An Nhiên mới lấy được cảm giác trở lại. Cô định mở băng gạc quấn quanh mắt ra để nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh nhưng cô còn chưa kịp nhúc nhích tay chân lại nghe giọng run rẩy của bác sĩ Mai Vy:

“G iết, g iết, g iết bệnh nhân Phạm An Nhiên trước khi cô ấy tỉnh lại ạ?”

“...”

“Tiêm, tiêm xyanua ạ?”

“...”

“30 phút nữa có người mang tới ạ?”

“…”

“Dạ, dạ vâng. Tôi sẽ ra cổng lấy.”

Nghe bác sĩ Mai Vy nói chuyện với ai đó mà sống lưng An Nhiên bỗng lạnh toát. Quả đúng như nghi ngờ của nam thanh niên kia và suy đoán của cô, cái chết của bố mẹ cô và chú lái xe là âm mưu của kẻ nào đó, việc cô còn sống nằm ngoài kế hoạch của chúng vì vậy chúng đang lên kế hoạch thủ tiêu cô.

Nghe tiếng bước chân đi ra khỏi phòng, An Nhiên nén đau ngồi dậy, tháo băng gạc quấn quanh đầu xuống để nhìn rõ, cô liền tìm một bộ đồ của bác sĩ mặc vào rồi trốn khỏi bệnh viện.

Đám người này núp trong bóng tối, cô ngoài ánh sáng, cô làm sao thể đấu lại bọn họ? Hơn nữa cô cũng không hề có bằng chứng nói lên vụ tai nạn giao thông của gia đình cô là âm mưu của nhóm người nào đó ngoài cuộc trò chuyện cô nghe được trong phòng bệnh.

Cô bí mật trở về nhà chỉ một mình ông Phạm Trung Kiên, ông nội của cô và bà Hà giúp việc của gia đình cô biết. Sau khi trình bày những gì cô nghe được trong bệnh viện cho ông Kiên, ông đã yêu cầu công an điều tra. Thế nhưng dù thế lực của ông Kiên rất mạnh, dù công an nhiệt tình điều tra vẫn không tìm ra bất kỳ chứng cứ nào nói lên vụ tai nạn giao thông của gia đình cô là âm mưu của ai đó, manh mối duy nhất là trích xuất camera an ninh tại bệnh viện Bảo Việt để xem những ai đã vào phòng bệnh An Nhiên thời điểm đó nhưng hệ thống camera an ninh của bệnh viện báo bị hư hỏng trước đó cả tuần nên không có dữ liệu.

Vụ tai nạn của bố mẹ An Nhiên bị rơi vào quên lãng. Ông Phạm Trung Kiên bất đắc dĩ quay lại làm chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Trung Nam dù tuổi đã cai, sức đã yếu. Ông tìm cách nhập quốc tịch Mỹ cho An Nhiên với cái tên Anna Phạm rồi bí mật đưa cô sang Mỹ du học ngành quản trị kinh doanh thay vì du học điều chế hương liệu tại Pháp. Và cũng từ đó cái tên Phạm An Nhiên được cất vào một miền ký ức.

Mỗi lần ông Kiên gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của Anna Phạm đều nhắc nhở cô quên đi chuyện cũ để chuyên tâm vào việc học hành, thế nhưng cô vẫn luôn nung nấu việc trả thù cho bố mẹ. Chính vì vậy song song với học quản trị kinh doanh để sau này tiếp quản tập đoàn Trung Nam, cô còn theo học trường an ninh ISA Academy, ngôi trường Bảo An từng theo học.

***
5 Năm Sau

Cô gái trẻ mặc chiếc quần jean ôm màu xanh, áo len cổ lọ màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo măng tô dài và đôi Boot cổ cao màu đen. Điểm nổi bật trên người cô gái là mái tóc dài nhuộm màu nâu tây và chiếc kính đen bản lớn che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp. Cô dừng lại trước một người đàn ông lớn tuổi mái tóc đã bạc trắng nói bằng tiếng Anh:

“Chào chủ tịch Phạm Trung Kiên ạ?”

Ông Kiên cũng đáp lại Anna Phạm bằng tiếng Anh:

“Xin hỏi cô là ai mà biết cả chức danh lẫn họ tên của tôi như thế?”

Anna Phạm đẩy chiếc kính đen lên đầu vừa dậm chân vừa buông lời hờn trách:

“Nội đi đón cháu gái rượu của nội mà nội không nhận ra con, con giận nội luôn đó.”

Ông Kiên nhìn Anna Phạm từ đầu tới chân, ánh mắt của ông không che giấu được sự kinh ngạc. Bình thường hai ông cháu gọi Messenger cho nhau ông chỉ thấy mặt của cô, ông không ngờ cô bé An Nhiên sau năm năm đi du học lại cao lớn, xinh đẹp như vậy:

“Ai, ai cho phép con nhuộm tóc vàng hoe như thế? Làm nội nhìn cứ nghĩ con là người nước ngoài cơ đấy.”

“Con thấy đẹp mà nội.”

“Ừ, công nhận cháu gái của ông rất đẹp nhưng nội nhìn không quen.”

Ông Kiên đồng tình với lời Anna Phạm vừa nói vì thực sự cháu gái của ông không chỉ có gương mặt rất đẹp mà ngoại hình của cô cũng chuẩn không khác gì người mẫu. Mái tóc màu nâu tây càng làm tôn lên làn da trắng hồng tự nhiên không tì vết của cô. Và một điều ông Kiên nghĩ Anna Phạm nhuộm tóc như thế sẽ khó có ai nhận ra cô là cô bé An Nhiên ngày nào, đến ông là người thân cận nhất của cô còn nghĩ cô là người tây nữa là.

Trợ lý của ông Kiên mang đồ của Anna Phạm cất lên xe. Trên đường về ông Kiên nghiêm túc nói với Anna Phạm:

“Con nghỉ ngơi vài ngày cho quen múi giờ rồi nội dẫn tới trụ sở bàn giao công việc. Nội già yếu rồi không thể đảm nhiệm khối công việc lớn như thế nữa.”

Đôi mắt ngây thơ của Anna Phạm nhìn ông Kiên phụng phịu:

“Con xin nội cho con học việc thêm một thời gian cho có kinh nghiệm được không? Con mới ra trường chưa có kinh nghiệm thực tế con sợ quản lý không tốt sẽ khiến tập đoàn đi xuống mất.”

“Thế con dự tính sẽ học hỏi kinh nghiệm trong bao lâu?”

“Năm nay con mới 23 tuổi, nội giúp con điều hành tập đoàn thêm 2 năm nữa nhé.”

Thực tế Anna Phạm đang lên kế hoạch trả thù cho bố mẹ của mình. Hiện tại đã có năng lực và thực lực, cô rất muốn vận dụng những gì đã học được tại trường an ninh ISA Academy để bắt những kẻ chủ mưu vụ tai nạn năm xưa phải đền tội.

Nghe Anna Phạm nói thế ông Kiên vội phản bác:

“Không được, nội chỉ giúp con điều hành tập đoàn một năm nữa thôi.”

Anna Phạm bắt đầu lo lắng, ông Kiên chỉ cho cô thời gian một năm. Liệu trong một năm đó cô có thể hoàn thành công cuộc trả thù cho bố mẹ mình không? Cô bắt đầu nghĩ cách:

“Nếu thế nội phải cho con ra ngoài đi làm để học hỏi kinh nghiệm kinh doanh và điều hành doanh nghiệp. Làm với nội con sợ được nội bao bọc con không tiến bộ được.”

Thêm một lý do nữa để Anna Phạm không muốn về ở tại căn biệt thự An Nhiên Villa là vì cô sợ đám người kia vẫn chưa buông tha cho cô. Ngộ nhỡ chúng nhận ra cô chính là An Nhiên thì tính mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm.

Ôn Kiên thở dài đáp:

“Tùy con. Nhưng nội sẽ thường xuyên kiểm tra năng lực của con đó:”

“Con đồng ý.”

Anna Phạm không muốn ông Kiên biết kế hoạch trả thù của cô, cô sợ ông biết sẽ lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa ông chỉ cho cô thời gian một năm vì vậy cách tốt nhất là cô ra ngoài làm việc. Anna Phạm ở một mình tại một căn biệt thự đơn lập thuộc khu dân cư cao cấp Trung Nam tại huyện Sóc Sơn.

Sau khi tới thăm mộ bố mẹ, Anna Phạm nhốt mình trong căn biệt thự suốt một tuần trời để nghĩ kế hoạch trả thù. Thế nhưng cô càng nghĩ càng đau đầu vì ngoài hai mùi nước hoa thượng hạng kia cô không có bất kỳ manh mối nào khác.

Đang chán nản thì điện thoại của Anna Phạm bất chợt đổ chuông có cuộc gọi tới Messenger, vẫn vùi mình trong chăn để tránh cái rét của mùa đông Hà Nội cô thò đầu ra ngoài rồi ấn kết nối:

“A lô.”

Gương mặt của Tony Nguyễn hiện lên trong màn hình điện thoại:

“Bây giờ là 9 giờ sáng giờ Việt Nam, em đừng nói với anh em còn ngủ đấy nhé.”

Không ai biết thân phận của Anna Phạm ngoài ông Kiên, kể cả người thầy kiêm bạn thân duy nhất của cô khi cô du học tại Mỹ:

“Em đang thất nghiệp, Thầy bảo ngoài ăn với ngủ thì em làm gì bây giờ?”

Tony Nguyễn là thầy giáo người gốc Việt Nam dạy học tại trường an ninh ISA Academy. Anh và Bảo An học cùng khóa, ra trường anh không về Việt Nam mà ở lại trường giảng dạy. Tony Nguyễn yêu Anna Phạm từ cái nhìn đầu tiên, hai người duy trì tình bạn suốt năm năm. Trong năm năm đó anh đã giúp đỡ Anna Phạm rất nhiều. Trước lúc Anna Phạm lên đường về nước anh đã tỏ tình với cô, tuy nhiên cô chỉ xem anh là người anh trai, người thầy của mình.

Ánh mắt si mê chất chứa nỗi buồn của Tony Nguyễn nhìn Anna Phạm qua điện thoại:

“Em đã nộp đơn xin việc chỗ nào chưa? Nếu chưa anh giới thiệu em tới công ty của bạn anh xin việc.”

Anna Phạm ngồi bật dậy, giọng điệu đầy hào hứng:

“Công ty của bạn anh kinh doanh hay sản xuất trong lĩnh vực gì?”

“Công ty chuyên đào tạo và cung cấp vệ sĩ.”

Anna Phạm “xì” một tiếng tỏ vẻ thất vọng, cô cứ tưởng công ty kinh doanh hoặc sản xuất mặt hàng xa xỉ phẩm cô còn có cơ hội tiếp xúc giới tài phiệt, làm vệ sĩ thì làm sao mà trả thù cho bố mẹ của cô được.

“Em đừng vội chê công ty của bạn anh. Lương làm nhân viên chính thức của công ty đến một giám đốc cũng phải mơ đấy.”

“Anh đang nói lừa em phải không? Làm gì có chuyện làm vệ sĩ mà lương cao hơn lương giám đốc được?”

“Vệ sĩ chuyên bảo vệ quan chức cấp cao, giới tài phiệt, giới siêu giàu của Việt Nam mức lương đó là bình thường em hiểu không? Chẳng thế mà bạn anh dám bỏ số tiền bằng lương của anh bên này để mời anh về giảng dạy cho công ty của cậu ấy à?”

Hai mắt Anna Phạm sáng như sao, nếu đúng thế thì các đối tượng công ty này phục vụ đúng là những người cô đang cần tiếp cận.

“Công ty bạn anh tên gì, ở đâu?”

Tony Nguyễn vừa nói tên công ty và địa chỉ của công ty Bảo An, Anna Phạm liền cúp máy. Thì ra công ty này ngay bên cạnh khu dân cư cao cấp Trung Nam cô đang sống, thậm chí gần tới mức cô có thể đi bộ tới đó.

Anna Phạm lật đật rời khỏi giường thay đồ để tới công ty Bảo An dò hỏi xem thế nào. Cô còn suy nghĩ không biết nên mặc đồ gì thì Tony Nguyễn đã gọi lại:

“Anh còn chưa nói hết sao em đã cúp máy?”

“Công ty của bạn anh ở gần chỗ em ở, ở trong nhà lâu quá rồi em muốn qua bên đó hỏi xem thế nào? Anh còn gì căn dặn em à?”

“Anh chỉ muốn nói để vào được công ty đó phải test kỹ năng nghiệp vụ, bạn anh là người giỏi và am hiểu tất cả các môn phái võ phương đông lẫn phương tây. Em có cần anh xi nhan trước với bạn anh không?”

Tốt nghiệp trường an ninh ISA Academy tại Mỹ mà không qua được vòng sơ tuyển của một công ty chuyên đào tạo và cung cấp vệ sĩ tại Việt Nam thì quá là tầm thường. Anna Phạm tự tin đáp:

“Anh đánh giá thấp học trò của anh như vậy sao?”

“Anh chỉ sợ em không qua được vòng sơ tuyển thôi.”

Tony Nguyễn biết rõ hình thức tuyển dụng, để được nhận vào làm nhân viên chính thức của công ty Bảo An ngoài đáp ứng về bằng cấp còn phải vượt qua hai vòng sơ tuyển, vòng thứ nhất đánh nhau đối kháng với giáo viên của công ty. Nếu qua được vòng sơ tuyển sẽ bốc thăm đánh nhau đối kháng với Bảo An hoặc Bùi Khiêm để hai anh test năng lực. Khả năng của Bùi Khiêm thì chỉ ngang Tony Nguyễn nhưng tài năng của Bảo An thì đến Tony Nguyễn cũng không có cửa huống hồ một cô bé chân yếu tay mềm như Anna Phạm. Có anh nói trước một tiếng khả năng Bảo An sẽ nhẹ tay với cô hơn.

“Vậy thì chúc em may mắn.”

“Cảm ơn anh.”

Anna Phạm thay quần jean đen, áo thun trắng, giày thể thao và khoác một chiếc áo khoác da ngắn màu đen bên ngoài. Cô mang tâm trạng hào hứng đi bộ tới công ty Bảo An. Ngửa cổ lên mới nhìn hết tòa nhà chính của công ty cô không khỏi trầm trồ về độ hoành tráng của nó.

Thực tế để có được cơ ngơi hoành tráng cỡ này Bảo An đã rất chăm chỉ làm việc, anh không hề nhờ vả sự giúp đỡ của ông Việt và ông Kiệm về mặt tài chính. Thậm chí tòa nhà này đã khánh thành được gần nam năm nhưng hiện tại anh vẫn còn nợ tiền ngân hàng.

Sau khi trình bày lý do, Anna Phạm được bác bảo vệ hướng dẫn lên phòng nhân sự. Nhìn thấy cô trưởng phòng nhân sự Lê Văn Bảo như bị hút mất hồn:

“Mời em ngồi.”

“Dạ vâng”

“Em đến để ứng tuyển vào vị trí kế toán của công ty phải không?”

“Dạ không phải, em muốn hỏi anh công ty mình còn tuyển nhân viên vệ sĩ không ạ?”

Bảo giật nảy mình, anh không nghĩ cô gái xinh đẹp như búp bê Barbie này lại xin vào làm vệ sĩ chứ không phải làm nhân viên văn phòng:

“Công ty anh vẫn liên tục tuyển vệ sĩ nhưng không tuyển nữ. Mong em thông cảm.”

Hy vọng vừa le lói liền bị dập tắt, Anna Phạm bất bình lớn tiếng:

“Ở thời đại nào rồi mà công ty các anh vẫn còn phân biệt giới tính như vậy ạ?”

“Trưởng phòng Bảo làm gì mà để một cô gái xinh đẹp như hoa hậu nói công ty của chúng ta phân biệt giới tính như thế?”

Bùi Khiêm đi ngang qua phòng nhân sự nghe Anna Phạm lớn tiếng liền ghé vào chất vấn Bảo. Anh ta lật đật đứng dậy lấy ghế cho Bùi Khiêm:

“Chào phó giám đốc, mời giám đốc ngồi ạ.”

Nghe đến ba từ “phó giám đốc” Anna Phạm như mở cờ trong bụng. Anh chàng này tầm tuổi Tony Nguyễn, giữ chức vụ phó giám đốc của công ty chắc chắn anh chàng này là bạn của Tony Nguyễn rồi. Cô nhìn Bùi Khiêm nở nụ cười tươi:

“Chào anh, em tên Anna Phạm ạ.”

Bùi Khiêm đưa tay ra bắt tay với
Anna Phạm trong khi mắt anh vẫn dán chặt trên gương mặt xinh đẹp không góc chết của cô khiến cho cô xấu hổ đến hai má đỏ bừng:

“Anh tên Khiêm. Họ tên đầy đủ là Bùi Khiêm.”

“Dạ vâng chào phó giám đốc Bùi Khiêm. Em tới đây để xin làm vệ sĩ ạ.”

Thực ra trước đây công ty Bảo An vẫn tuyển vệ sĩ không phân biệt là nữ hay nam. Tuy nhiên từ khi thành lập công ty tới nay chưa một ai là nữ vượt qua được vòng sơ tuyển đấu đối kháng với giáo viên của công ty, vì vậy sau này đăng tuyển công ty Bảo An đều ghi chú không tuyển nữ để khỏi làm mất thời gian và hy vọng của hai bên.

Thế nhưng Bùi Khiêm chưa kịp lên tiếng giải thích Anna Phạm đã nhanh tay đưa hồ sơ cá nhân của mình nhằm đánh vào tâm lý của anh trước:

“Đây là hồ sơ cá nhân của em ạ.”

“Thực ra…”

“Anh cứ xem hồ sơ cá nhân của em trước, nếu đạt yêu cầu về bằng cấp của công ty em xin được test kỹ năng nghiệp vụ ạ.”

Bùi Khiêm lúng túng đưa tay lên gãi đầu mà không cầm tập hồ sơ cá nhân của Anna Phạm đưa, anh vẫn giữ nụ cười thân thiện nói:

“Em gái, nếu em thực sự muốn làm việc cho công ty Bảo An tụi anh thì anh khuyên em xin vào làm văn phòng sẽ hợp với em hơn.”

Nói đến đây Bùi Khiêm nhìn Bảo hỏi:

“Ngoài tuyển vệ sĩ, công ty chúng ta có tuyển vị trí nào làm văn phòng không?”

Anna Phạm cắt ngang không để Bảo trả lời Bùi Khiêm:

“Thưa phó giám đốc Khiêm, em tới đây để ứng tuyển vào vị trí làm nhân viên vệ sĩ không phải làm nhân viên văn phòng. Công ty không tuyển vệ sĩ nữ anh có thể cho em biết lý do được không?”

“Thực sự nhân viên vệ sĩ chính thức của công ty có yêu cầu rất cao về kỹ năng nghiệp vụ, lúc trước công ty vẫn tuyển nữ nhưng chưa một ai qua được vòng sơ tuyển cả nên gần đây công ty không tuyển nữ nữa.”

“Dù nam hay nữ cũng có người này người kia. Sao công ty các anh có thể đánh đồng phụ nữ như thế được?”

Bùi Khiêm á khẩu khi bị Anna Phạm bắt bẻ.

“Anh có thể cho em biết hình thức test kỹ năng nghiệp vụ của công ty mình thế nào không?”

Trước sự cố chấp của Anna Phạm, Bùi Khiêm cũng chẳng giấu diếm gì cô về hình thức test kỹ năng nghiệp vụ của vệ sĩ:

“Vòng sơ tuyển phải đấu đối kháng với giáo viên giảng dạy trong công ty, vòng 2 là test các kỹ năng tấn công, tự vệ và bảo vệ với Ban Giám đốc.”

“Em xin được đấu đối kháng thử với giáo viên trong công ty mình được không ạ.”

Nhìn vẻ tự tin của Anna Phạm, Bùi Khiêm bật cười thành tiếng, anh tìm lý do để thoái thác cô:

“Tuần này công ty đang diễn ra cuộc thi sát hạch thường kỳ của học viên nên các thầy giáo đều bận rồi.”

“Các thầy đều bận nhưng phó giám đốc không bận đúng không? Nghe danh ban giám đốc của công ty Bảo An vừa am hiểu các môn phái võ của phương đông vừa tinh tường các chiêu thức đánh của phương tây. Nhân đây em rất muốn được lĩnh giáo vài chiêu của phó giám đốc, dù không được nhận vào công ty thì em cũng sẽ rất vui khi được đấu với một người vừa tài giỏi vừa đẹp trai như anh ạ.”

Nghe Anna Phạm nói hai người đàn ông trong phòng không hẹn mà gặp đều ho lên sặc sụa. Hai cái tên Bảo An và Bùi Khiêm là cơn ác mộng của bất kỳ ai trong công ty Bảo An, có lẽ Anna Phạm chưa nghe danh của hai người nên mới không sợ trời không sợ đất như vậy.

Bùi Khiêm không nỡ nói lời từ chối, anh muốn dạy cho cô gái xinh đẹp này một bài học nên vui vẻ đáp:

“Đương nhiên là được. Anh cho em cơ hội, nếu em thua phải mời anh đi ăn một bữa đó nhé.”

“Còn nếu em thắng anh trong vòng test kỹ năng tấn công em sẽ được nhận vào công ty làm vệ sĩ đúng không?"

Advertisement