Bí Mật Người Chồng Quỷ - Tác giả: Vũ Du

Chương 10 : Chiếc hộp cũ kỹ

“Vân Du, không phải em có bản lĩnh sao? Có bản lĩnh thì thu phục tôi đi, nếu không thì em đừng ngăn cản tôi báo thù” Bóng hình của Tô Lạc Trạch từ từ hiện ra trước mặt tôi

Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Tô Lạc Trạch, tôi vô cùng giận dữ, nếu là bình thường, tôi sớm đã đánh nhừ tử hắn ta rồi, nhưng hôm nay lại không được

Dù gì tôi cũng là một pháp sư trừ tà, nhưng bây giờ tôi đối diện với ác quỷ Tô Lạc Trạch này, tôi lại không có nằm chắc 100% phần thắng

Nhìn hắc khí lan tỏa trên người Tô Lạc Trạch, lòng bàn tay tôi toát mồ hôi

“Vân Du, tốt nhất em đừng ngăn cản tôi báo thù, nếu không ngay cả em tôi cũng không tha đâu” Tô lạc Trạch nói xong thì bay đi

Tôi sao có thể để cho anh ta rời đi như thế chứ, không quan tâm những thứ khác, tôi cầm sáo ngọc xông lên “Tô lạc Trạch, ở lại đó cho tôi, anh muốn báo thù, hãy vượt qua cửa ải tôi trước đã”

Tô Lạc Trạch dừng giữa không trung, anh ta lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt tràn ngập ý hận, khiến cho cả người tôi thấy ớn lạnh

“Anh oán cũng được, hận cũng được, hôm nay đừng nghĩ đến việc rời đi” tôi nói xong thì cầm sáo ngọc trong tay lên

Tô Lạc Trạch cười lạnh lùng, một giây sau thì hóa thành khí đen bay về phía tôi, tôi chỉ cảm thấy bản thân bị bao trùm trong một đám hắc khí, giống như nhược thủy, không thể nào thở nổi

“Vân Du, không phải em rất ghê gớm sao? Tôi nói em nghe, không có ai có thể ngăn cản tôi báo thù, tuyệt đối không” Âm thanh của Tô Lạc Trạch liên tục vang lên bên tai tôi

“Khụ khụ… Tô Lạc Trạch, anh… anh…” tôi cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, sức lực trên người cũng từ từ tiêu hao

Một giây sau tôi lấy hết dũng khí, dùng hết sức toàn thân cầm sáo ngọc đánh về phía hắc khí

“Vân Du, em” Tô Lạc Tranh cứ thế bị tôi đánh bại, hắn không cam tâm, một lần nữa xông về phía tôi

“Vân Du, chết đi, chết đi” hắc khí bao trùm lấy tôi, sức lực gấp đôi lúc nãy

Trái tim tôi từ từ lạnh lẽo, lúc này đấu với anh ta, tuyệt đối tôi sẽ ở cửa dưới

Nhưng tôi không thể chết, tuyệt đối không thể chết

Tôi dùng hết sức lấy ra một lá bùa, Tô lạc Tranh kêu gào lên một tiếng lập tức bay xa khỏi tôi

Tôi hít hà lấy không khí, ngắm nhìn xung quanh, Vương Mộng Mộng bị dọa cho không biết đã chạy đi đâu, tôi chỉ có thể chạy lên tầng

Tô Lạc Trạch không định tha cho tôi, anh ta vẫn luôn đi theo sau lưng tôi

“Aaa”đột nhiên tôi vấp phải thứ gì đó, té nhào ra đất

“Shit” đầu gối đau tê tái khiến toàn thân tôi run rẩy, thật là một kẻ xui xẻo, uống nước cũng mắc răng nữa

Tay tôi mò mẫm khắp nơi, một giây sau một thứ cưng cứng xuất hiện trong tay, hình như là một thanh gỗ

Nhờ vào ánh trăng, tôi nhìn rõ thứ trong tay là một cái hộp, bên trên khắc hình vẽ rồng phượng, trông rất xưa cũ, đây không phải đồ cổ đó chứ

“Vân Du, thả xuống” Tô lạc Trạch nhìn thấy chiếc hộp trong tay tôi sắc mặt trở nên vô cùng khó coi

Tôi lập tức ôm nó vào lòng “không thả, không thả đấy”

“có thả ra không”

“không”

Tôi thấy Tô lạc Trạch không dám tiến gần cái hộp, tôi tự tin trở lại, dứt hoát ngồi lên mặt đất đối đầu với anh ta

 

Advertisement