Bí Mật Người Chồng Quỷ - Tác giả: Vũ Du

Chương 15: Án mạng trong tiểu khu

“Này, tên họ Tô kia, bây giờ tôi đi tắm, anh ở đây cho tôi, đừng có chạy lung tung” tôi nói xong thì cầm đồ ngủ và khăn tắm đi tắm

Cầm sữa tắm, tôi có chút thất thần, nói thật, chuyện minh hôn này tôi không thể chấp nhận. Nghĩ đến việc ngày nào cũng sống cùng một hồn ma, toàn thân tôi cảm thấy không thoải mái

Tôi là một người sống, hơn nưã còn là pháp ma trừ tà, tôi vốn dĩ bắt ma, nhưng bây giờ tôi lại có một ông chồng là hồn ma, cảm giác này thật sự rất kì

“Vân Du, cứu.... anh....”

Bên tai tôi đột nhiên truyền đến âm thanh yếu ớt, có chút quen tai, hình như là tiếng của Tô Lạc Trạch

“cứu anh....”

Tôi ớn lạnh cả người, Tô Lạc Trạch không phải lại xảy ra chuyện rồi đó chứ

Không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi đóng vòi nước, gấp gáp lau chùi bọt nước mặc áo ngủ xông ra ngoài

Tô Lạc Trạch đang ngồi trên sofa xem phim, anh ta thấy tôi chạy ra thì hơi ngơ ra “em tắm nhanh thế à, hê hê, cô gái này đúng là...”

Tôi chau mày, Tô Lạc Trạch không sao? Vậy âm thanh lúc nãy là sao,tôi rõ ràng nghe thấy tiếng của Tô lạc Trạch, sao hắn vẫn bình an vô sự ở đây?”

“Nói, rốt cuộc anh là ai?” tôi nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Trạch

“Vân Du, không phải lúc tắm đầu em bị vào nước chứ,anh là Tô Lạc Trạch đây” Tô Lạc Trạch lập tức bay đến trước mặt tôi

Tôi tỉ mỉ quan sát Tô Lạc Trạch, ngoài sắc mặt trắng toát ra, Tô Lạc Trạch cũng không còn gì bất thường, nhưng âm thanh vừa nãy là sao?

Rõ ràng là âm thanh của Tô Lạc Trạch mà, sao bây giờ lại không bị làm sao?

“này, Vân Du, em ngơ ra đó làm gì? Sao lại im thế?“ Tô Lạc Trạch đưa tay lên huơ huơ trước mặt tôi

“anh im miệng cho tôi” tôi nói xong thì ngồi lên sofa

Tô Lạc Trạch cũng bay đến ngồi bên cạnh tôi, “Vân Du, em làm gì mà hung dữ vậy, hai ta dù gì cũng xem như là đã kết hôn, bây giờ anh là chồng, em đối xử tốt với anh một chút”

“Tô Lạc Trạch, bà nội tôi rốt cuộc đã nói với anh cái gì, vì sao thái độ của anh đột nhiên lại thay đổi như thế?” tôi nhớ đến chuyện lúc ở bệnh viện vội vàng hỏi Tô Lạc Trạch

Thần sắc của Tô Lạc Trạch hơi thay đổi, anh ta xem ti vi “không có gì, anh thấy em cũng không đến nỗi nào, anh cũng không có thiệt thòi, tìm một pháp sư trừ tà làm vợ, sau này đi ra ngoài cũng nở mày nở mặt”

Tôi cười khẩy, nghĩ tôi là con ngốc chắc, nếu như tôi tin lời Tô Lạc Trạch thì mặt trời đã mọc ở đằng Tây rồi

Bà nội chắc chắn đã nói gì đó với Tô Lạc Trạch, hơn nữa còn là một bí mật, nếu không Tô Lạc Trạch cũng không thay đổi thái độ như thế này

Tôi càng lúc càng nhận thấy Tô Lạc Trạch chính là một bí mật, hơn nữa anh ta cho tôi một loại cảm giác, trên người cất giấu bí mật, xem ra tôi vẫn phải thật cẩn thận mới được.

“Vân Du, thật ra như thế này cũng rất tốt, anh tuy là đã chết nhưng kiếm được một cô vợ kể cũng không tồi ha!” Tô Lạc Trạch miệng nói rồi tiến sát vào tôi.

“Cút!” tôi lạnh lùng thét lên, “anh vĩnh viễn sẽ không biết được. Hậu quả trong giáo huấn của Vân Gia, anh sẽ không hiểu được đâu, Tô Lạc Trạch, tôi chỉ hy vọng, không phải chỉ vì một mình anh mà hại cả đời tôi! Tôi sẽ nỗ lực đi giải trừ minh hôn giữa tôi và anh, tôi cũng hy vọng anh hãy an phận giữ mình đi.

“Vân Du!” giọng nói của Tô Lạc Trạch đột nhiên dịu lại, đượm một chút buồn.

“Làm sao?” tôi lườm Tô Lạc Trạch.

“Dây áo em lộ ra rồi kìa!” Tô Lạc Trạch nói xong cười phá lên.

“Tô Lạc Trạch!”

Ngủ được đến nửa đêm, tôi cảm thấy hơi lành lạnh bèn vô thức ôm chặt chăn bông.

“Vân … Du, cứu … tôi …”

Tôi cau mày, muốn mở mắt nhưng lại cảm thấy mí mắt như nặng nghìn cân vậy.

Rốt cuộc là ai? Tại sao tiếng nói này lại quen tai như vậy, là Tô Lạc Trạch sao?

“Cứu tôi…”

Tôi cảm thấy toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nhưng mắt tôi không cách nào mở ra được, lòng tôi dần trở nên nặng trĩu.

Đột nhiên trong đầu tôi đột ngột xuất hiện một ngưởi đàn ông, anh ta dường như bị trói bởi một thứ gì đó, xung quanh toàn là vết máu, khuôn mặt anh ta thật gớm ghiếc, đôi mắt đầy máu đỏ cứ nhìn vào tôi.

Lạnh, tôi chỉ cảm thấy lạnh, người đàn ông này rốt cuộc là ai? Sao tôi lại cảm thấy quen thuộc đến thế.

“Cứu tôi …”

Miệng anh ta mấp máy, mãi vẫn chỉ nói ra được hai từ này.

“A!”

Tôi đột ngột ngồi bật dậy, nhìn một lượt mọi thứ quen thuộc trong phòng mới biết mình vừa trải qua một giấc mơ.

Lấy tay sờ trán, gần đây rốt cuộc tôi bị làm sao chứ, sao mà toàn thấy chuyện kỳ quái thế này.

“Chết, các người đều chết hết!”

Chưa đợi tôi kịp phản ứng, trong phòng khách đã truyền tới giọng nói dữ dội của Tô Lạc Trạch.

Tôi cả kinh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức xỏ dép chạy ra ngoài.

Lúc này toàn thân Tô Lạc Trạch bị hắc khí vây quanh, khuôn mặt soái ca sớm đã trở nên dữ tợn dọa người, trên mặt, trên người anh đều là vết máu, làm tôi thấy vô cùng sợ hãi.

“Các người đều phải chết hết!” Tô Lạc Trạch điên cuồng gào lên.

Tôi thầm hét lên, vội vàng cầm lá bùa trên bàn, hai tay nhanh chóng kết ấn trên không, sau cùng dán lá bùa lên ngưởi Tô Lạc Trạch.

Hắc khí trên người Tô Lạc Trạch tản đi trông thấy, sau đó anh lại trở lại bình thường như trước.

“Tối đêm thế này anh phát điên cái gì hả?” tôi trừng mắt với Tô Lạc Trạch.

Tô Lạc Trạch nghi hoặc nhìn tôi, sau đó nhìn lại chính mình: “Anh sao thế này? Vừa rồi anh đột nhiên cảm thấy trong lòng rất căm hận, sau đó những thứ khác anh liền không nhớ gì nữa?

Tôi hoài nghi liếc nhìn Tô Lạc Trạch, tôi cũng cảm thấy Tô Lạc Trạch kỳ quái, tựa hồ thiếu đi thứ gì đó, nhưng lại không thể nói ra được.

Theo lý mà nói, giữa tôi và Tô Lạc Trạch có một cuộc minh hôn, anh ta không phải thuộc về ác quỷ, nhưng vì sao lại phát điên?

Tôi xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, xem ra ngày mai vẫn phải đên bệnh viện một chuyến, phải hỏi thêm bà nội, nếu không ngày nào đó Tô Lạc Trạch có khả năng phát điên rồi giết tôi mất.

“Anh thành thật một chút cho tôi, có vài điều anh đừng nghĩ tới thì hơn!” Tôi nhẹ giọng nói với Tô Lạc Trạch, “Bây giờ anh là ma, không phải người, bất kỳ cảm xúc nào của anh đều có khả năng tạo thành hậu quả không thể cứu vãn!”

Tô Lạc Trạch nhìn là bùa trên người “Rốt cuộc vừa rồi tôi làm sao?”

“Anh muốn giết người!”

Tô Lạc Trạch trầm mặc trở lại, anh chầm chậm bay đến ghế sô pha ngồi xuống, sau đó hướng ra ngoài cửa sổ và bắt đầu ngơ ngẩn.

Nhìn Tô Lạc Trạch, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khác lạ, có lẽ rất nhiều lúc anh ấy cũng không cố ý chăng.

Nhưng tình cảnh của Tô Lạc Trạch quá đặc biệt, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp phải, con ma sau khi bị tôi thu phục trước giờ chưa xuất hiện tượng phát điên, nhưng Tô Lạc Trạch thì khác hoàn toàn.

Có phải là vì Tô Lạc Trạch mang oán khí quá nặng trước khi chết không?

Suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy không thể nào, vậy nên tôi cứ về phòng mở cuốn “Ghi chép trừ tà Vân gia” mà bà nội để lại cho tôi ra.

“Vân Du!” Tô Lạc Trạch bay đến gần.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái: “Tôi đang rất bận, có gì nói nhanh!”

Một giây sau mắt tôi nhìn chăm chăm vào trang sách, bởi trên đó viết rằng, người có ba hồn bẩy phách, ba hồn là hồn người, hồn trời và hồn đất.

Tô Lạc Trạch vốn đã chết, nên hồn ngưởi đã không còn tồn tại, theo lý mà nói, hồn đất và hồn trời đều tồn tại.

Nhưng Tô Lạc Trạch có thể phát điên, xem ra hồn trời của anh ấy nhất định có vấn đề.

“Tô Lạc Trạch, trước khi anh chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi đem tất cả hoài nghi của mình ra hỏi.

Thiếu đi hồn trời, đây có lẽ là chuyện lớn, vì bây giờ Tô Lạc Trạch có thể phát điên bất kỳ lúc nào, bất luận ra sao, tôi đều phải điều tra rõ ràng sự việc.

Tô Lạc Trạch suy nghĩ một hồi, trong mắt anh ta đều là thống khổ, nghĩ đến sự việc diễn ra trước đó, anh ta cũng không mong muốn lại nghĩ về nó.

“Hôm đó tôi với chú tôi đến nơi đó bàn chuyện làm ăn, nhưng tôi không ngờ rằng chú lại có thể ra tay tàn độc với tôi. Sau đó tôi không nhớ gì nữa. Cho đến khi tôi có được ý thức liền biến thành như thế này rồi!” Tô Lạc Trạch chầm chậm nói, trong giọng nói đầy vẻ đau buồn.

Mí mắt tôi giật giật, trong chuyện này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì hồn trời của Tô Lạc Trạch không thể vô duyên vô cớ thiếu mất.

Sau khi một người chết đi, hồn trời sẽ không biến mất nhanh như vậy, nhưng hồn trời của Tô Lạc Trạch hiện giờ quả thực là không thấy đâu. Xem ra sau chuyện này nhất định che giấu bí mật gì đó.

Tôi nheo mắt quan sát Tô Lạc Trạch, ngưởi lắm tiền có lẽ cuộc sống lại không được tốt cho lắm, giống như Tô Lạc Trạch, không nói việc bị chú ruột sát hại, hiện giờ đến phần hồn trời cũng không thấy đâu.

“Vân Du, em nhìn anh làm gì?” Tô Lạc Trạch bị ánh mắt chằm chằm của tôi dọa cho toát mồ hôi

Tôi thu ánh mắt lại bình tĩnh nói : “không có gì, hồn trời tạm thời tôi không có cách giải quyết, đợi ngày mai tôi hỏi bà xem sao, Tô Lạc Trạch, bản thân anh cũng phải kiểm soát một chút, nếu như anh còn phát điên, tôi cũng hết cách”

Chuyện này tôi thật sự bó tay, tuy đã theo bà nội bao năm, nhưng có rất nhiều thứ tôi vẫn chưa học được, muốn tìm hồn trời về cho Tô Lạc Trạch, chuyện này cần bà nội giúp đỡ

Tôi lập tức đuổi anh ta ra ngoài, một mình nhiên cứu “ghi chép trừ tà của Vân Gia”

Buổi sáng hôm sau...........

Sau khi thức dậy tôi phát hiện mình đang gục trên bàn, tôi qua thức khuya quá, ngủ quên lúc nào không hay

Tô Lạc Trạch cũng chạy đến phòng tôi, anh ta nhìn tôi ngập ngừng “bên ngoài trời nắng rồi, anh ở bên ngoài không chịu nổi, vì thế nên đã vào đây”

Tôi nhìn phòng khách một lượt, Tô Lạc Trạch bây giờ đã là một hồn ma, mặt trời sẽ có hại với anh ta, chỉ là bà nội nói, tôi và Tô Lạc Trạch không được cách nhau quá xa, bây giờ tôi định đi bệnh viện, anh ta lại không thể ra ngoài, đúng thật là phiền phức!

Một giây sau, ánh mắt của tôi chú ý lên chiếc vòng ngọc trên cổ tay, nếu như để anh ta trốn vào trong này là được rồi

“Tô Lạc Trạch, chiếc vòng này có lai lịch như thế nào, tôi thấy anh rất nâng niu đó”

Tô Lạc Trạch nhìn chiếc vòng rtrong tay tôi, sắc mặt có chút thay đổi “đây là chiếc vòng được truyền lại, có thể nói là một bảo bối, đã rất nhiều năm rồi”

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ chiếc vòng này quý giá như vậy, chiếc vòng này rất hiếm, xem ra để anh ta trốn vào bên trong cũng không phải không được

“Sau này anh trốn vào trong chiếc vòng này đi, nếu không tôi đi ra ngoài, mà anh lại không được cách tôi quá xa” tôi nói

Sau này đi đâu cũng phải mang theo Tô Lạc Trạch sao? Cảm giác này cứ kì kì

Có điều tôi có một phát hiện mới, chiếc vòng này nhất định có ẩn chứa bí mật, nếu không thể Tô Lạc Trạch cũng không trốn ở bên trong, xem ra trực giác của tôi là đúng, chiếc vòng này không hề đơn giản

Tôi nhanh chóng đi ra ngoài, Tô Lạc Trạch trốn ở bên trong cũng không bị làm sao, tôi cũng yên tâm hơn

Lúc ra khỏi tiểu khu, bảo vệ chặn tôi lại, sắc mặt chú ấy có chút khó coi, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi

“cô Vân, là thế này, tối qua chỗ này xảy ra một án mạng, vì thế sau này đi ra ngoài cẩn thận chút nhé, đặc biệt là buổi tối, đừng có ra ngoài một mình” bảo vệ khẽ nhắc nhở tôi

Tôi gật đầu, thảo nào cảm giác những bảo vệ này hôm nay cứ kì kì, hóa ra là ở đây có án mạng

Tôi cũng không nghĩ nhiều, đi ra khỏi tiểu khu thì bắt xe đến bệnh viện

Sau khi đến bệnh viện, tôi đưa bà nội đi làm kiểm tra trước, không biết nguyên nhân gì,tôi cảm giác chỉ sau một đêm mà bà đã già đi trông thấy, tôi cũng thắt con tim lại

“Du Du bà không sao đâu, sống thế cũng được rồi” bà nội liên tục an ủi tôi

Tôi lại thở dài, “bà nội, tất cả rồi sẽ ổn thôi, đúng rồi, con đã phát hiện ra một chuyện, hồn trời của Tô Lạc Trạch không còn, không biết có cách gì giúp anh ta tìm lại không?”

“hồn trời không thấy nữa?” sắc mặt của bà nội lập tức thay đổi, “đây không phải chuyện nhỏ, thảo nào tối qua bà cứ thấy bất thường, hóa ra là vậy”

“có cách gì không bà?” tôi hỏi

Bà nội trầm tư một lúc nói : “tối nay bà về cùng cháu, đồ đạc đều để ở nhà, chỉ dựa vào cháu chắc chắn là không được”

Tôi lo lắng nhìn bà “ nhưng sức khỏe của bà......”

Bà cầm tay tôi , “sức khỏe của bà thế nào bà tự biết, Du Du, sống chết có số, không cần miễn cưỡng”

Tôi nghẹn lời, quyết định của bà nội sẽ không bao giờ thay đổi, tôi có nói thêm thì cũng không có tác dụng gì

Tôi nhìn chiếc vòng ngọc trong lòng rất loạn, vì một tên Tô Lạc Trạch, bà nội phải đi đến bước này, có đáng không?

Bà nội nhìn thấu suy nghĩ của tôi, vuốt ve mái tóc tôi, “Du Du , bây giờ con vẫn chưa hiểu, con và Tô lạc Trạch là định mệnh, không ai thoát khỏi được, đợi đến một lúc nào đó các con đều sẽ hiểu”

Tôi cúi đầu,ánh mắt lóe qua một tia cô đơn , tôi và Tô Lạc Trạch có mối liên quan như thế nào, tôi cũng không biết

Sau khi có kết quả kiểm tra, thấy sức khỏe không sao, tôi cũng đã nói với bác sĩ một tiếng, sau đó đưa bà nội về nhà

Lúc quay về tiểu khu, tôi nhìn thấy bảo vệ đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa chủ nhà cũng đến, mang theo mấy cảnh sát nói gì đó

Nhìn thấy tôi và bà nội, chủ đầu tư nhanh chóng chay qua, “bà Vân, cuối cùng bà cũng về rồi”

Ở vùng này bà nội cũng có chút tiếng tăm, trước đây con trai của chủ nhà đụng phải mấy thứ tâm linh không tốt, chính là nhờ bà nội giải quyết, vì thế trước giờ luôn rất tôn trọng bà nội

“cô Vân” chủ nhà nhanh chóng chào hỏi tôi

Bà nội nhìn tiểu khu, liên tục lắc đầu, “chưa được bao lâu , sao lại rước cái phiên phức lớn như vậy chứ,anh Lưu, gần đây chỗ này có xảy ra chuyện gì kì lạ không?”

Chủ nhà nghe bà nội hỏi, lập tức nói, “bà Vân, đúng là bà có bản lĩnh, vừa nhìn đã nhìn ra, nơi đây gần đây thật sự là đã xảy ra không ít chuyện, lúc đầu là có người bị hút cạn máu, tối qua lại xảy ra một án mạng”

Tôi chau mày, ánh mắt nhìn lên người chủ nhà, tiểu khu xảy ra những chuyện như thế này,sao tôi lại không biết nhỉ?

Chủ nhà cảm nhận được ánh mắt của tôi, ánh mắt ông ta hơi hoảng, không dám nhìn thẳng, cúi đầu xuống

“chú Lưu, sao chuyện này tôi không biết nhỉ?” tôi cười như không cười hỏi

Sắc mặt chủ nhà có chút thay đổi, ngại ngùng nói, “cô Vân, trước đây cô không phải bận học sao, tôi cũng không muốn làm phiền”

Hừ, người đàn ông chết tiệt này

Trong lòng tôi thầm chửi, tôi trước đây bận học, lúc gặp phải chuyện gì mà bà nội không ở đây ông ta vẫn tìm tôi đó thôi,lần này chắc chắn có gì mờ ám

Nghĩ đến đây, tôi quan sát tiểu khu, người khác nhìn không ra, nhưng tôi đã nhìn được, tiểu khu bây giờ oán khí ngập trời, có một cảm giác âm tà

Trước đây tôi không cảm nhận được, nhưng hôm nay đã có thay đổi, rốt cuộc là thứ gì?

Chủ nhà thấy tôi không nói gì, ông ta tiếp tục kể cho bà nội tình hình của án mạng, nhưng lúc ông ta cúi đầu nhfin thấy vòng tay của tôi, ánh mắt lại xoẹt qua một tia kinh ngạc và tham lam

Tôi đương nhiên cũng nhìn ra, loại người này tôi đã gặp nhiều, chắc vây giờ đang không ngừng đánh giá chiếc vòng trị giá bao nhiêu

“ ngọc này vừa nhìn đã biết hàng thật” chủ nhà nói rồi thò tay ra

Tôi phất tay ra phía sau “không có gì, chỉ là một chiếc vòng tay mà thôi”

Chủ nhà cười ngại ngùng “tôi chỉ muốn xem xem thôi, nhiều năm qua tôi luôn hứng thú với ngọc, vừa này thấy cái kia đẹp quá nên muốn xem xem”

 

Advertisement