Bí Mật Người Chồng Quỷ - Tác giả: Vũ Du

Chương 17 : chỉ là một con cờ

Không biết vì sao, tôi cảm giác vòng ngọc trong tay có chút dị thường, tôi bất chợt cúi đầu xuống , lúc đầu Tô Lạc Trạch thứ này, lẽ nào vật nhắc đến chính là nó?

“chết tiệt, thế mà lại nằm trên tay cô” người đàn bà đội nón nhìn cổ tay tôi, không cam tâm quát

Tôi mơ hồ nhìn Tô Lạc Trạch, “rốt cuộc là có chuyện gì”

Tô Lạc Trạch thở dài một tiếng, hận ý trên người cũng bớt đi mấy phần, “đợi lát nữa nói cho em, người này muốn vòng tay của em, tuyệt đối không được đưa cho bà ta, nếu không……”

Tô Lạc Trạch vẫn chưa nói xong, nhưng nhìn sắc mặt của anh ta tôi cũng biết, vòng ngọc này nếu như rơi vào trong tay bà ta, chắc chắn hậu quả sẽ rất khôn lường

Tôi nắm chặt vòng tay, nhìn chằm chằm vào người đàn bà đội nón, nếu như bà ta có bất cứ động tác gì, tôi sẽ lập tức liều với mụ

Bà ta không ra tay,chỉ là nhìn chằm chằm chiếc vòng trong tay tôi một lúc, sau đó thì nhìn tôi và Tô Lạc Trạch

“Haha” đột nhiên bà ta bật cười, “chết tiệt,cháu của bà thế mà lại với kết hôn với người họ Tô rồi, bà cũng không ngăn cản, lẽ nào bà đã quên lời nguyền của nhà họ Vân chúng ta sao?”

Tôi hoàn toàn ngơ ngác, Vân gia nhà chúng ta? Người đàn bà này rốt cuộc là ai, bà ta cũng là người nhà họ Vân sao?

Tôi nghi hoặc nhìn bà nội, mong có một câu trả lời từ bà, trước đây bà nội từng nói Vân gia chỉ còn hai chúng tôi. Nhưng bây giờ người phụ nữ này là ai?

Chưa đợi chúng tôi nói xong, ma nữ không mặt đã động thủ, cô ta bay đến trước mặt người đàn bà đội nón. “là bà, chính là bà, tôi nhớ âm thanh này, lúc đó chính là bà đã giúp họ giết tôi, các ngươi đã giấu khuôn mặt của tôi đi đâu rồi, nhanh giao ra đây cho tôi”

Người đàn bà đội nón đã phát hiện ra ma nữ không mặt, bà ta hơi ngơ ra, “là cô? Chết tiệt, người đó sao lại thả cô ra rồi, lại còn không nói cho tôi, thật là đáng chết”

Bà nội đứng dậy, bà chỉ vào người đàn bà đội nón, “ tạo nghiệt, thật không ngờ là bà lại làm ra chuyện này”

“hừ” người đàn bà đội nón hừ lạnh một tiếng, “người chết vì tiền, bà cho rằng bây giờ là lúc trước sao?bà giúp đỡ người khác thì người ta sẽ tặng quà cho bà sao? Bây giờ đi đâu cũng cần tiền, cháu gái bà hiểu chuyện đó, tôi nghe nói, không có tiền thì nó sẽ không làm”

Tôi trừng mắt lên, sao lại lôi tôi vào rồi

Có điều không sai, bây giờ đi ra ngoài phải có tiền, vì thế sau khi tôi một mình bắt ma, không có tiền tôi sẽ không đi

Người phụ nữ không mặt hiển nhiên là nhìn thấy kẻ thù thì mất đi lí trí, cô ta nhân lúc chúng tôi đang nói chuyện thì xông ra, đáng tiếc người đàn bà đội nón rất ghê gớm, vừa động thủ, người phụ nữ kia đã biến mất không thấy đâu

Sắc mặt tôi trắng bệch, vừa nãy tôi đã nhìn thấy người đàn bà đội nón lôi ra một thứ đen sì sì, ma nữ đã bị hút vào trong

Bà nội nhìn chằm chằm thứ đó một lúc, bà cười lạnh, “không ngờ bà lại có thể làm ra thứ này, những năm nay cũng tạo nghiệp không ít nhỉ”

Người đàn bà đội nói lại không cho là như vậy, “đừng cho rằng ai cũng như bà, tôi nói bà nghe, lúc đầu không phải vì bà, tôi cũng sẽ không đi đến bước đường này, chỉ là bây giờ xem dáng vẻ Vân gia bây giờ, tôi cũng thoải mái hơn. Thân là truyền nhân của Vân gia, lại kết hôn với người họ Tô, đợi trời phạt đi”

Cơ thể bà nội run lên, hiển nhiên là bị những lời nói này làm cho nghẹn lại

Tôi vội vàng đỡ lấy bà, nhìn người đàn bà kia đầy căm hận, “ bà không nói chuyện thì người ta cũng không nói bà câm đâu, tôi kết hôn với ai cũng không đến lượt bà quản”

Người đàn bà đội nón huơ tay, “tôi không tranh luận với tiểu bối như cô, dù gì cô cũng không sống được bao lâu nữa”

Ánh mắt tôi lóe qua tia bất ngờ, không sống được bao lâu nữa? Vì sao?

Tôi bất chợt nhìn Tô Lạc Trạch một cái, anh ta chau mày, không biết là đang nghĩ cái gì

Tôi có chút mơ hồ, tôi cảm giác tất cả bên cạnh mình bây giờ, đều là một câu đố, tôi muốn giải nó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu

Người đàn bà đội nón cười lớn, “thứ đó cứ đặt ở đây trước, rồi có một ngày, chúng ta sẽ dùng đến, nói cho cùng, cháu gái bà cũng chỉ là một quân cờ mà thôi”

“câm miệng” bà nội quát lên

Nhưng bóng dáng bà ta đã tan biến mất, trong phòng khách chỉ còn lại sự tĩnh mịch

Tôi đứng nguyên ở vị trí, không biết làm thế nào, tôi chỉ là một quân cờ, rốt cuộc là có ý gì?

“Du Du, con mau đi xem xem, xem sách còn không” bà nội vội vàng kéo lấy tay tôi

Nghĩ đến thứ mà lúc nãy người đàn bà đội nón kia muốn đó, tôi vội vàng đi vào phòng, nhưng cuốn sách ghi chép trừ tà của Vân gia sớm đã không cánh mà bay

Trái tim tôi run lên, cuốn sách này tôi không biết có nghĩa alf gì, nhưng bà nội bình thường xem nó như bảo bối, bây giờ sách không còn nữa, e rằng là sắp xảy ra chuyện rồi

Bà nội từ từ đi vào, bà nhìn biểu cảm của tôi, sắc mặt lập tức thay đổi, “sách đâu? Có phải không thấy nữa không?”

Tôi im lặng gật đầu

“hự” bà nội phun ra một ngụm máu tuoi, tay nắm chặt lấy cổ tay của tôi

Trái tim tôi thắt lại, “bà nội, sách mất rồi chúng ta có thể tìm về, bà đừng có nóng vội”

Bà nội trong khoảnh khắc như già đi cả chục tuổi, “Du Du, cháu không hiểu, cuốn sách này liên quan đến chuyện sau này của Vân gia, thứ ẩn chứa trong sách, bên trong có cất chìa khóa mở ra mộ tổ của Vân gia”

Mộ tổ của Vân gia? Tôi có chút mơ hồ, bên trong ẩn chứa thứ gì? Trước đây tôi cho rằng cuốn sách đó không quan trọng, không ngờ có có huyền cơ như vậy

Nhìn sắc mặt của bà càng ngày càng xanh xao, tôi cũng không cần nghĩ nhiều, đứng dậy định đưa bà đến bệnh viện, nhưng bà nội lại đưa tay ra cản lại

“không cần đi nữa, bà sớm đã tính cho mình, kiếp này khó mà thoát khỏi, bây giờ sách không còn nữa, Du Du, tất cả chỉ đành nhờ cháu, nếu như bọn họ mở ra được mộ tổ, thì Vân gia thực sự là tiêu rồi”

“Bà nội” tôi bắt đầu hoang mang, bà nội lẽ nào thật sự sẽ.....

Tôi không dám nghĩ nữa, nhưng nhìn sắc mặt của bà nội, tôi lại bắt đầu sợ hãi, tôi sợ bà nội sẽ không qua khỏi

Bà nội vẫy tay với Tô lạc Trạch, “sau này Du Du giao cho cháu, ta không xin cháu điều gì, chỉ hy vọng cháu có thể bảo vệ được Du Du, con bé tuyệt đối không thể xảy ra chuyện”

Tô Lạc Trạch nhìn tôi, im lặng gật đầu

Bà nội yên tầm nở nụ cười, sau đó lôi một miếng ngọc hình phật trong túi áo ra đưa vào tay tôi, “Du Du, con cầm lấy, thứ này vốn dĩ thuộc về con, có lẽ sau này con sẽ hiểu hết tất cả”

Tôi nắm chặt miếng ngọc, tuy không biết nó có ý nghĩa như thế nào, nhưng mà thứ mà bà nội cho tôi, tôi biết nhất định sẽ có tác dụng.

Sau khi bà nội dặn dò xong, bà từ từ đi ra, “hai đứa đừng có đi theo, bà muốn yên tĩnh một mình”

Nhìn bóng lưng của bà, tôi bất lực ngồi trên mặt đất, tôi vẫn luôn cho rằng bản lĩnh của bản thân không tồi, nhưng đến lúc này, tôi mới biết, tôi chỉ là một người cần người khác bảo vệ

“Vân Du” Tô Lạc Trạch gọi tôi

Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Trạch, bây giờ tôi có cảm giác như thế nào với anh ta tôi cũng không rõ

“bà nội sẽ không xảy ra chuyện gì đâu” Tô Lạc Trạch nói xong câu này thì tan biến trong tầm mắt tôi

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, tôi ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, nghĩ những lời của bà và Tô Lạc Trạch

`Một giọt nước mắt từ từ rơi xuống, từ nhỏ tôi ở với bà, nếu như có một ngày bà đi rồi, tôi thật sự không biết sẽ phải sống thế nào”

“mẹ”

Đột nhiên bên tai vọng đến một âm thanh, dịu dàng, mang theo chút lo lắng khiến tôi dừng khóc lại

“ai?” tôi lạnh lùng nhìn xung quanh

Nhưng chỉ có sự yên tĩnh đáp lại lời tôi, lẽ nào âm thanh vừa nãy là ảo giác?

Sau mấy phút thì tôi không khỏi cười khổ, tôi thật sự điên rồi, sao lại có người gọi tôi là mẹ chứ?

“mẹ”

“Vân...Vân Du, cứu ...”

Tôi chau mày, chỉ thấy trên trán toàn là mồ hội lạnh, nhưng muốn mở mắt cũng không mở được

Trước mặt là vũng máu đỏ tươi, tôi thấy bóng dáng hai người đang bay liên tục trước mặt, một lớn một nhỏ, vô cùng thê lương, một người gọi tôi là mẹ, một người gọi tôi là VâN Du

Đây rốt cuộc là ai?

Đứa trẻ đó vì sao gọi tôi là mẹ?

Đột nhiên, tôi thấy ngón tay đau nhói, dường như có một dịch thể ấm nóng đang chảy ra, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay tôi, tôi không nhịn được mà run rẩy

Lạnh quả

Mí mắt tôi như treo quả tạ nặng nghìn cân, tôi không thể nào nhìn rõ đôi tay này rốt cuộc là của ai

“Vân Du, vì sao lại là em”

Bên tai tôi vang lên một âm thanh thấp trầm, ai oán thê lương,khiến trái tim tôi thắt lại, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân

Rốt cuộc là ai? Vì sao âm thanh này lại quen thuộc như vậy, dường như đã từng nghe ở đâu đó, nhưng không tài nào nhớ nổi

Ngón tay tôi giống như chạm phải một tảng băng, đôi tay lạnh lẽo đó cũng từ từ rời xa tôi

Rốt cuộc là ai? Vì sao âm thanh này lại quen thuộc như thế? Dường như đã nghe thấy ở đâu

Ngón tay tôi như chạm phải băng đá, rất lạnh, tôi bất chợt rụt tay lại, nhưng bàn tay đó lại nắm chặt, tôi không hề có sức lực phản kháng

Từ từ, dung dịch ấm nóng kia không còn nữa, bàn tay lạnh đó cũng từ từ rời đi

“mẹ, mẹ không cần con nữa sao?” đột nhiên, một âm thanh non nớt liên tục vang lên bên tai tôi

“ai….. các người rốt cuộc là ai?” tôi bất chợt kêu lên

Rốt cuộc là ai đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi”

“Vân Du, cứu…mau lên”

“aaaaaa”

Tôi tỉnh dậy từ giấc mơ, nhìn tất cả mọi thứ quen thuộc trong phòng, tôi từ từ yên tâm hơn

Hai âm thanh kia rốt cuộc là ai? Vì sao một người cứ gọi tôi cứu, một người lại gọi tôi là mẹ?

Tôi vén móc, gần đây rốt cuộc bị sao vậy? vì sao cứ lặp đi lặp lại giấc mơ này?

Phút chốc tôi cảm giác miệng khô khốc, vì thế dậy khỏi giường đi rót nước, lúc đi ngang qua phòng bà, tôi nhìn thấy cửa phòng mở,nhưng bên trong lại không có ai

Tôi vội vàng chạy vào phòng bà, nhưng trong phòng lại không thấy bóng dáng bà đâu, trên giường chỉ để lại một tờ giấy, bên trên viết chi chít thứ gì đó

Tôi cầm tờ giấy lên xem, lập tức giống như sét đánh ngang trai, bà nội không thấy đâu cả, bà đi rồi

Tô Lạc Trạch đi vào, anh ta nghi ngờ nhìn tôi “sao thế?”

“không thấy bà nội đâu cả” tôi nói

Tuy bà nội có giải thích, bà rời đi là chuyện tốt, nói đợi đến ngày tôi tìm ra mộ tổ của Vân gia sẽ gặp mặt tôi, nhưng mộ tổ của Vân gia ở ddauaa?

Tuy tôi là truyền nhân của Vân gia, nhưng mộ tổ ở đâu tôi cũng không biết, phải tìm thế nào đây? Đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, vì sao chuyện gần đây đều phức tạp như vậy, bây giờ rối hết cả lên, tôi rốt cuộc nên làm thế nào?

Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Trạch một cái, đột nhiên ngơ ngác, Tô LạcTrạch vì sao lại thay đổi rồi, trước đây anh ta vẫn là một vật thể hư ảo, sao chỉ qua một đêm đã biến thành thực thể rồi?

“anh?” tôi đưa tay ra sờ Tô Lạc Trạch, lúc tiếp xúc với cơ thể anh ta, tuy có chút lạnh, nhưng lại có thể chạm vào được

Chuyện này là sao?

Tô Lạc Trạch đáp “anh cũng không biết, sáng nay tỉnh dậy đã thế này rồi”

Tôi bất chợt trợn tròn mắt, chỉ một giấc ngủ đã biến thành thực thể, làm gì có chuyện kì lạ như vậy chứ? Nhưng bà nội bây giờ cũng không ở đây, tôi cũng không biết nên giải thích thế nào, cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này

“ding dong”.

Đột nhiên chuông cửa reo lên, tôi có chút khó chịu, ai mà vừa sáng sớm đã đến

“Mộng Mộng, sao lại là cậu? còn nữa sao cậu lại biến thành dáng vẻ này?” tôi kinh ngạc nhìn Vương Mộng Mộng ở ngoài cửa

Từ sau chuyện của Tô Lạc Trạch lần trước, tôi và Vương Mộng Mộng đã rất lâu rồi không gặp, hơn nữa lần này gặp mặt, cô ấy tiều tụy như vậy, khiến tôi không khỏi kinh ngạc

Trong ấn tượng của tôi, Vương Mộng Mộng rất cởi mở, từ lúc nào mà lại biến bản thân trở nên tiều tụy như thế này?

Vương Mộng Mộng vẫy tay, “đừng nhắc nữa, tớ sắp chết rồi, đều là do tên chết tiệt Lý Hy kia, lừa bọn tớ dến rừng sâu nước độc, hại bọn tớ suýt thì chết ở đó”

“Lý Hy?cô ta lại làm gì” trái tim tôi đột nhiên chùng xuống

Lý Hy là bạn học của chúng tôi, hơn nữa còn là một người giàu có, nhưng mà tự mãn, ích kỉ, thích đố kị, cứ thích dày vò người khác

Không ngờ là lần này lại ra tay với Vương Mộng Mộng

Vừa nghe đến cái tên Lý Hy, sắc mặt của Vương Mộng Mộng đã trở nên u ám, “ai biết ả ta bị thần kinh chứ, lừa bọn tớ đến chốn rừng sâu nước độc, sau đó hại bọn tớ lạc đường, may mà trước đó cậu cho tớ bùa bình an, tớ còn giữ được một cái mạng, nhưng những người khác thì không may mắn như thế”

Mí mắt phải tôi giật giật, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, những người này đã xảy ra chuyện sao?

Tôi vội vàng bảo Vương Mộng Mộng vào nhà, Tô Lạc Trạch vừa nhìn thấy cậu ấy thì ngơ ngác

Vương Mông Mộng cũng từng gặp anh ta, trong mắt cũng lóe lên kia kích động, “anh không sao?”

 

Advertisement