Bí Mật Người Chồng Quỷ - Tác giả: Vũ Du

Chương 6: Là không trốn được số mệnh

“bà nội” vừa sáng sớm tôi đã đến bệnh viện,bà đang tiêm

Bà nội ngẩng đầu nhìn tôi nở một nụ cười “Du Du cháu đến đó à, mau vào đây ngồi”

Tôi để bữa sáng bên cạnh bà, nhìn sắc mặt bà hôm nay khá tốt trong lòng tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều

May mà có 10 van hôm qua của Tô Lạc Trạch, nếu không tiền thuốc men của bà tôi thật sự không lo nổi

“Du Duu, cháu đang nghĩ gì đó?” bà huơ tay ngang mặt tôi

Lúc này tôi mới định thần lại, mẹ nó, sao tôi lại nghĩ đến Tô Lạc Trạch vậy? Thật là chết tiệt

“không có gì ạ, cháu chỉ đang nghĩ một số việc, hôm qua cháu có một vụ làm ăn, tiền thuốc thang của bà không cần phải lo nữa” tôi nói xong thì bắt đầu bón cháo cho bà

Bà thở dài một hơi “Du Du, nếu như không phải vì bà, cháu nhất định sẽ sống tốt hơn nhiều”

Tôi cúi đầu, ánh mắt lóe qua tia u sầu. Từ nhỏ tôi không cha không mẹ, lớn lên cùng bà nội, bây giờ tôi lớn rồi nhưng bà lại đổ bệnh, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu

Từ khi bà nội nằm viện tôi cũng hiểu ra, người bà trước đây dạy tôi bản lĩnh, đưa tôi đi bắt ma đã không còn nữa rồi

“bà nội, bà đừng nói như vậy, chỉ cần bà còn khỏe, là cháu vui lòng” tôi ngâng đầu cười với bà

Bà đưa tay ra vuốt ve mái tóc tôi, trong mắt tràn ngập tình yêu

“Du Du à, cháu nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được yêu người họ Tô, nếu không sẽ bị trời phạt đó”

Trong lòng tôi khẽ run lên, bóng hình Tô lạc Trạch cũng vất vưởng trong đầu tôi, khiến cho trái tim tôi khẽ đau lên

Tôi đột nhiên chau mày, rốt cuộc làm sao vậy, vì sao từ sau khi gặp Tô Lạc Tranh trái tim tôi sẽ đau?

“Du Du cháu sao thế?” bà nội cảm giác tôi có chút bất thường

Tôi lắc đầu, “điều khiến bà không yên tâm nhất chính là cháu, người Vân gia ngày càng ít, đến đời này cũng chỉ còn mỗi cháu, may mà cháu cũng thông minh, những thứ cần học đều đã học rồi, sau này xem bản thân cháu thế nào rồi, bà cũng không hy vọng sau này cháu sẽ phạm sai lầm”

Tôi gật đầu, tôi theo bà học 10 năm, con đường sau này cũng đã định sẵn phải đi một mình

Nghĩ thôi cũng thấy chua xót, tôi tuy là biết đời người chắc chắn sẽ chết, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc bà nội không còn, trái tim tôi sẽ nghẹn lại

Bà cầm lấy tay tôi, cũng không biết nhìn thấy cái gì, một giây sau sắc mặt bà đã thay đổi

“Du Du, có phải cháu đã gặp người họ Tô?” bà nội nhìn kĩ tay tôi rồi hét lên

Tôi ngơ ngác, bà nội làm sao mà biết được?

Thấy tôi không nói gì, bà nội từ từ thả tay tôi ra “bà sớm đã biết chuyện này sẽ xảy ra, cháu thoát không nổi , chỉ là như thế thì sẽ rất khổ cho cháu”

“bà nội sao thế? “ tôi hoang mang, dáng vẻ này của bà lần đầu tôi nhìn thấy, rốt cuộc là sao vậy?

Bà lắc đầu với tôi “đều là số mệnh, những gì cần đến sớm muộn rồi sẽ đến, Du Du, cháu về đi, bà muốn yên tĩnh”

Thấy thái độ kiên quyết của bà, tôi chắc chắn sẽ không gặng hỏi được điều gì, tôi chỉ có thế đứng dậy rời khỏi phòng bệnh

Chỉ là vì sao bà lại biết tôi gặp người họ Tô? Cái gì gọi là thoát không nổi?

Đáng tiếc là cái đầu tôi không đủ thông minh, nghĩ không thông điều này, cuối cùng cũng chỉ đành từ bỏ

 

Advertisement