Bí Mật Người Chồng Quỷ - Tác giả: Vũ Du

Chương 7 : Âm thanh đột ngột

“Du Du, sao cậu lại ở đây?”

Tôi vừa ra khỏi bệnh viện thì gặp ngay bạn thân tôi Vương Mộng Mộng

“tớ đi thăm bà, Mộng Mộng cậu tới bệnh viện làm gì?” tôi ngờ vực nhìn Mộng Mộng một cái, nhìn khí sắc rất tốt, không thể nào bị ốm được

Mộng Mộng đáp “đi đến đây cùng chị gái thôi, đúng rồi, hôm qua Tô Lạc Trạch tìm cậu à, wao, cậu sao lại quen biết được với Tô Lạc Trạch vậy?”

Vừa nhắc đến Tô Lạc Trạch sắc mặt của tôi đã thay đổi, bây giờ quả thật tôi không muốn liên quan gì với hắn

“chúng tớ có quen biết đâu, chỉ là tìm tớ giúp đỡ mà thôi, cậu cũng biết tớ làm gì mà, làm ăn dâng tận cửa, tớ không kiếm tiền không được” tôi nhún vai, bày ra vẻ không quen biết với Tô Lạc Trạch

Vương Mộng Mộng gậy đầu : “cũng đúng, cậu còn phải trả tiền viện phí cho bà, chỉ là hôm qua mấy tên kia đồn linh tinh, ai cũng bảo cậu có quan hệ với Tô Lạc Tranh,còn đồn là người yêu của anh ta”

Tôi trợn tròn mắt, thật đúng là chuyện tốt thì không ai biết, tiếng xấu thì cả nước hay

Tôi trở thành người yêu của Tô Lạc Tranh từ lúc nào vậy? Chúng tôi rõ ràng là người lạ mà, hoàn toàn không có khả năng có quan hệ

“Du Du, cậu đừng để ý nữa, dù gì bọn họ vẫn luôn thế này, ghen tỵ mà” Vương Mộng Mộng nhanh chóng an ủi tôi

“tớ không quan tâm” tôi mỉm cười “dù gì cũng quen rồi, bọn họ cũng biết tớ yêu tiền, tớ cũng không quan tâm, dù gì tớ và Tô Lạc Tranh không có quan hệ gì”

“Mộng Mộng em mau qua đây” một âm thanh phụ nữ đột nhiên gọi Mộng Mộng

Thấy Mộng Mộng đang bận nên tôi cũng chào tạm biệt rồi đi

Đi ra khỏi bệnh viện, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, sao mà cảm giác sau khi hặp Tô Lạc Trạch, cuộc sống của tôi không còn bình yên như trước nữa

Sau khi về nhà tôi xem lịch, ngày kia chính là ngày cô hồn, xem ra phải chuẩn bị trước một vài việc

Tôi lấy chu sa ra, dùng bút lông bắt đầu vẽ bùa, chỉ là vẽ được một lúc tôi lại nhớ đến Tô Lạc Trạch, tôi nhớ ngày hôm trước lúc nhìn thấy anh ta, anh ta gần đây có huyết quang chi tai, cũng không biết là có xảy ra chuyện hay không

“chết tiệt, Vân Du, mày nhớ Tô Lạc Trạch làm gì” tôi phát cáu với bản thân, vô duyên vô cớ nhớ đến hắn ta

Không thể bình tĩnh tập trung để vẽ bùa, tôi dứt khoát đi về phòng ngủ

Có lẽ là do quá mệt, tôi vừa nằm đã ngủ thiếp đi

“Vân Du...Vân Du”

Ai? Sao lại có người gọi tôi chứ?

“Vân Du, đã lâu vậy rồi, anh vẫn tìm được em”

Tôi chau mày, chỉ là mi mắt dường như bị đè nặng, không thể nào mở được, tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?

Rốt cuộc là ai đang gọi tôi, vì sao âm thanh này lại quen thuộc như thế, còn tôi thì có một cảm giác đau tim

Đau quá đau quá.....

“Vân Du, em vẫn ổn chứ ?anh rất muốn ở bên em, nhưng người đó đã giữ chặt anh”

“Vân Du, anh yêu em”

........

Tôi giật bắn mình, một giây sau liền ngồi dậy

Trong phòng không có một ai, lẽ nào âm thanh vừa nãy chỉ là ảo giác, hay là đang nằm mơ?

Tôi vỗ vào đầu mình “thật là ngu ngốc, sao lại mơ giấc mơ này chứ, tôi còn nghĩ là soái ca kia đến tìm mình, aiz, xem ra vẫn phải cố gắng kiếm tiền, chỉ có tiền mới đáng tin cậy nhất”

Tôi nhanh chóng lơ đi âm thanh vừa nãy, tôi đứng dậy chạy đến phòng khách uống một cốc nước

Tôi cũng không chú ý đến, một lá bùa trên bàn trong phòng đã cử động

 

Advertisement