Ép Hôn - Phương Linh Hugo (FULL)

Mặc tôi nhìn Minh Cường muốn nổ con mắt anh ta vẫn không liếc mắt sang phía tôi lấy một cái mà bình thản nhìn về phía trước.   

             Nếu chưa ký vào bản thỏa thuận tôi sẵn sàng lật mặt với người đàn ông này. Anh ta có từng đặt vào vị trí của tôi anh ta tới nhà tôi làm rể mà không biết gì về tôi cũng như về gia đình tôi thì anh ta sẽ có cảm giác gì không?   

             Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa chính biệt thự. Minh Cường xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho tôi. Tôi định bước xuống theo anh ta đi vào không ngờ Minh Cường cúi xuống ôm tôi ra khỏi xe.   

             Bất ngờ với hành động của Minh Cường tôi nhìn anh ta nghiến răng nghiến lợi nói bằng khẩu hình vì sợ mọi người nghe thấy:  

             "Anh thả tôi xuống, tôi tự đi được."  

             Minh Cường ghé sát vào tai tôi nói nhỏ:  

             "Người cô run như cầy sấy thế này liệu có đi nổi không?"  

             Thú thực tình trạng của tôi lúc này run hơn cả cầy sấy vì vừa lo sợ vừa hồi hộp, tôi tưởng tượng nếu anh ta bỏ tôi xuống không biết tôi có đứng nổi hay không. Nhưng lần đầu tiên về nhà chồng mà để anh ta bế vào nhà thì người khác nhìn vào sẽ đánh giá tôi là loại người gì? Vì vậy tôi nói:  

             "Anh cứ bỏ tôi xuống trước đã."  

             "Ngoan, nằm im."   

             Nói rồi Minh Cường dứt khoát bế tôi đi vào bên trong biệt thự, tôi chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh ta rồi núp vào trong ngực anh ta để giấu đi gương mặt của mình mà không biết có những ai bên cạnh.Tôi nghe có nhiều người lên tiếng chào tôi và Minh Cường.   

             "Chào cậu hai, chào mợ hai ạ!"  

             Cô Năm đưa túi đồ của tôi cho một trong số người gần đó nói:  

             "Quyên."  

             "Dạ mẹ!"  

             "Mang đồ lên phòng cho mợ hai."  

             "Dạ vâng!"  

             Tiếp đến tôi nghe giọng của Tùng nói khá lớn:  

             "Tao về Dĩ An luôn nhé. Có gì a lô cho tao. Bye em dâu nhé, hẹn gặp lại."  

             Tôi định đáp lại Tùng thì Minh Cường đã bế tôi đi vào bên trong biệt thự.   

             Tôi đang suy nghĩ không biết người thân của anh ta có những ai thì ngay lập tức vang lên giọng nói đầy châm chọc của người phụ nữ trung niên:  

             "Rước đĩ về nhà thôi mà, có cần phải rình rang, ồn ào thế không?"  

             Tôi nghĩ có lẽ đây là mẹ của Minh Cường, anh ta đưa tôi về nhà mà không nói trước cho ba mẹ anh ta biết nên bà mới phản ứng như vậy. Tôi sợ hãi co rúm người nép vào ngực Minh Cường trong tâm thế sẵn sàng tiếp nhận thêm những lời sỉ vả từ người mẹ chồng.   

             Cứ ngỡ Minh Cường sẽ thả tôi ngồi xuống ghế sô pha để tôi chào hỏi mẹ của anh ta không ngờ anh ta dừng lại nhìn thẳng vào người phụ nữ nói:  

             "Bà đừng nghĩ ai cũng bước vào nhà này với tư cách là con đĩ giống như bà."  

             Lời nói và ánh mắt của Minh Cường nhìn người phụ nữ này không khác gì đối với một kẻ thù khiến tôi vô cùng tò mò về mối quan hệ giữa hai người họ có phải mẹ con hay không.  

             Tôi tưởng người phụ nữ này sẽ điên tiết lên vì câu nói của Minh Cường không ngờ tôi không nghe bà ta nói thêm gì mà thay vào đó là giọng nói đầy uy quyền của ông nội:  

             "Mang cháu dâu của nội lên phòng đi."  

             "Dạ vâng thưa nội."  

             Tôi quay mặt sang nơi phát ra tiếng nói của ông nội thì thấy ông đang đi xuống từ cầu thang, tôi vội lên tiếng chào hỏi:  

             "Cháu chào ông nội ạ!"  

             "Ừ, cháu về phòng đi rồi nội cho người mang bữa trưa lên cho hai đứa."  

             "Cảm ơn ông nội ạ!"  

             Cô bé tên Quyên bấm cửa thang máy cho Minh Cường bế tôi đi vào, tôi còn nhìn thấy có một cô gái mặc áo blouse theo vào thang máy, tôi nghĩ cô này là y bác sĩ gì đó ông nội thuê về để chăm sóc cho tôi. Thang máy đưa chúng tôi lên tầng 3.   

             Vào tới phòng Minh Cường đặt tôi ngồi xuống giường. Quyên để đồ của tôi lên giường rồi hỏi Minh Cường:  

             "Cậu mợ có việc gì cần sai bảo không ạ!"  

             Minh Cường phẩy tay ý không cần gì, Quyên biết ý nói:  

             "Vậy xin phép cậu mợ con xuống dưới ạ!"  

             Minh Cường nói với cô gái mặc áo blouse trắng:  

             "Cô là bác sĩ nội tôi thuê phải không?"  

             "Dạ vâng. Tôi tên Hường ạ."  

             "Bác sĩ Hường lại thăm khám cho vợ tôi xem tình hình của cô ấy thế nào."  

             Tôi nghe vậy liền nói:  

             "Bác sĩ vừa khám cho tôi ở bệnh viện, nếu tôi có vấn đề gì về sức khỏe chắc hẳn họ đã không để cho tôi xuất viện rồi."  

             Minh Cường tỏ vẻ lo lắng nói:  

             "Em cứ để bác sĩ khám xem có vấn đề gì không."  

             Nghe Minh Cường nói tôi ngoan ngoãn nằm xuống giường cho bác sĩ khám.  

             Sau khi đo huyết áp và thăm hỏi các triệu chứng tôi đang gặp phải, bác sĩ Hường nói với Minh Cường:  

             "Sức khỏe của vợ anh ổn ạ."  

             "Cô có thể xuống dưới truyền lại lời này với ông nội của tôi."  

             Thì ra Minh Cường bảo bác sĩ Hường thăm khám cho tôi là để làm vừa lòng ông nội. Vậy mà tôi lại nghĩ anh ta lo lắng cho sức khỏe của tôi.  

             Bác sĩ Hường vừa đi khỏi Minh Cường liền đi vào phía phòng tắm vừa đi anh ta vừa cởi áo vest, tôi thấy vậy gọi giật anh ta lại:  

             "Tôi muốn nói chuyện với anh một lát."


Advertisement
x