Ép Hôn - Phương Linh Hugo (FULL)

Minh Đại đi thẳng tới phòng trực của bác sĩ. Điều bất ngờ vừa bước vào phòng trực anh liền thấy trai Minh Cường của mình cũng đang ngồi ở đấy.  

             "Anh, sao anh lại ở đây?"  

             Minh Cường chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh ý nói Minh Đại ngồi xuống sau đó anh ra hiệu cho bác sĩ nói tiếp.  

             Minh Đại mặc dù rất muốn hỏi ngay bác sĩ chuyện của Phương Thảo nhưng anh vẫn bình tĩnh ngồi lại chờ đợi Minh Cường và Bác sĩ nói chuyện.  

             Vị bác sĩ vừa xem các giấy tờ chụp chiếu, siêu âm trên tay vừa nói:  

             "Bệnh nhân Nguyễn Phương Thảo không bị vấn đề gì nghiêm trọng cả."  

             Minh Cường tiếp lời bác sĩ:  

             "Tại sao không bị vấn đề gì nghiêm trọng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?"  

             "Theo kết quả chụp MRI thì não của bệnh nhân không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị chấn động nhẹ do va đập vào vật cứng. Bệnh nhân có thể bị đau và váng đầu, triệu chứng này sẽ dần biến mất trong vài ngày."  

             "Trước khi vợ tôi tiếp đất tôi có đỡ bằng chân vào vùng hông của cô ấy. Cú đỡ ấy có ảnh hưởng gì tới các bộ phận nội tạng hay cột sống, xương sườn của vợ tôi không?"  

             "Theo kết quả siêu âm thì ổ bụng của cô ấy hoàn toàn bình thường, kết quả chụp X quang cũng không phát hiện gì bất thường cả. Tại vị trí chân anh tiếp xúc với cơ thể của cô ấy có thể để lại vết bầm lớn, anh nên dùng phương pháp chườm nóng để đánh tan vết bầm ngoài da giúp vợ anh hoặc có loại thuốc bôi cũng rất hiệu quả."   

             Nhìn thấy nét mặt lo lắng của Minh Cường, bác sĩ tiếp tục nói:   

             "Anh yên tâm nhé, vợ anh không gặp vấn đề gì nghiêm trọng đâu."  

             Dứt lời bác sĩ đưa cho Minh Cường tập kết quả khám bệnh của Phương Thảo.  

             "Cảm ơn bác sĩ."  

             Minh Cường đứng dậy đi ra khỏi phòng trực của bác sĩ. Còn Minh Đại vẫn ngồi im như bị điểm huyệt ở đó. Cuộc trò chuyện của bác sĩ và anh trai của anh đã cho Minh Đại tất cả những đáp án mà anh muốn biết.  

             Thì ra chính anh trai của anh là người đã mang Phương Thảo đi cấp cứu, chính anh trai của anh là cái tên ngang ngược đi đăng ký kết hôn với Phương Thảo trong lúc bạn anh vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.  

             Hèn gì mà anh trai của anh mang cả ông Nội tới thăm Phương Thảo trong lúc Phương Thảo còn chưa tỉnh.   

             Có lẽ Minh Cường đã mang chiếc xe mô tô Phương Thảo gặp nạn đi. Nếu anh để xe đấy thể nào cảnh sát cũng tới hiện trường làm nhiệm vụ. Chiếc xe đăng ký tên của Minh Đại thì đương nhiên Minh Đại cũng sẽ bị liên quan. Mà từ xưa tới nay Minh Cường bảo vệ em trai Minh Đại của mình như báu vật không cho ai được phép đụng tới thì làm sao anh để cho cảnh sát đụng vào em trai mình.   

             Nhớ lại cuộc gọi của Minh Cường cho mình hồi sáng, Minh Đại chỉ còn biết bó tay, bó luôn cả chân. Anh trai của anh chính là trùm cơ hội, đến cả việc đăng ký kết hôn với người mà anh chưa hề quen biết, thậm chí đang trong tình trạng bất tỉnh mà anh cũng làm được.  

             Thấy Minh Đại vẫn ngồi ngẩn ngơ trong phòng trực của bác sĩ, Minh Cường đập vào người em trai mình nói.  

             "Đi thôi."  

             Minh Đại quên mất việc hai người còn chưa ra khỏi phòng trực của bác sĩ mà hét lên với Minh Cường:  

             "Anh gi.ết em thật rồi."  

             Nhận ra mình hơi thất thố, Minh Đại hạ giọng nói với bác sĩ:  

             "Xin lỗi bác sĩ, Bệnh nhân Nguyễn Phương Thảo vừa tỉnh lại, bác sĩ qua thăm khám dùm ạ?"  

             Minh Đại bị Minh Cường kéo ra khỏi phòng bác sĩ rồi ấn anh ngồi xuống dãy ghế ngoài hành lang:  

             "Anh chỉ mượn danh bạn gái của em đăng ký kết hôn để qua mặt ông nội thôi. Em làm gì mà căng thẳng giữ vậy?"  

             Minh Đại gãi đầu bứt tai nói:  

             "Thảo không phải là bạn gái của em, nó chỉ là bạn thân của em thôi. Nó mà biết anh chính là anh trai của em thì em chết chắc luôn."  

             "Không phải người yêu mà dám lén lấy xe mô tô anh mua cho cô ấy chạy, em đang lừa anh đấy à?"  

             "Nói xạo em là chó."  

             Thấy Minh Đại có vẻ nói thật, Minh Cường bắt đầu lo lắng:  

             "Thế, thế bạn em có người yêu chưa?"  

             "Hên cho anh là cô ấy chưa yêu đương gì đấy."  

             "Em nói với bạn em giúp anh một thời gian nhé. Anh chỉ mượn danh của bạn em thôi, không cần làm gì cả."  

             "Ông nội của chúng ta là hậu duệ của tào tháo, là thánh đa nghi anh không nhớ à? Anh không dễ dàng chỉ mượn cái danh của bạn em để đăng ký kết hôn xong là ông nội tin tưởng giao cổ phần cho anh ngay đâu."  

             Minh Đại vừa nhắc tới tên của ông nội ngước mắt lên liền thấy chú Năm(lái xe của ông Nội) cùng ông nội xuất hiện ngay trước mặt.   

             Cả hai anh em nhà Minh Cường và Minh Đại không ai bảo ai đồng thanh lắp bắp:  

             "Nội, nội, nội, chú Năm."  

             Nhìn thấy Minh Cường và Minh Đại, ông Nội tỏ vẻ lo lắng hỏi:  

             "Cháu dâu của Nội bị làm sao mà hai đứa lại có biểu hiện thế kia?"  

             Cả Minh Cường và Minh Đại đồng thanh đáp:  

             "Dạ không có."  

             "Không thấy tin tức của con báo về nội lo lắng quá bảo chú Năm chở nội tới đây tận mắt xem thế nào nội mới yên tâm."  

             Qua lời Minh Đại vừa nói với bác sĩ Minh Cường biết được Phương Thảo đã tỉnh. Mà anh chưa nói chuyện rõ ràng với Phương Thảo, nếu dẫn ông nội vào gặp Phương Thảo lúc này sẽ bể hết kế hoạch của anh vì vậy anh đỡ ông nội ngồi xuống ghế rồi mở tập kết quả chụp chiếu, thăm khám của bác sĩ vừa đưa cho ông nội xem:  

             "Em ấy ăn tối uống thuốc xong xuôi vừa ngủ rồi. Bác sĩ nói em ấy chỉ bị chấn động não nhẹ thôi, không có gì nguy hiểm tới tính mạng cả ạ."  

             "Nếu vậy thì nội bớt lo lắng rồi."  

             "Dạ vâng ạ."  

             "Bác sĩ có nói khi nào con bé được xuất viện không?"  

             "Em ấy bị thương nhẹ khả năng ở đây theo dõi thêm một vài ngày là được xuất viện thôi ạ!"  

             "Lúc hai đứa yêu đương thì không nói, bây giờ hai đứa đăng ký kết hôn rồi. Con bé giờ đã là vợ của con rồi con phải có trách nhiệm chăm sóc con bé. Con cho nội gặp ba mẹ con bé để xin họ cho gia đình mình đón con bé về nhà chăm sóc. Họ có công nuôi dưỡng con bé từ nhỏ tới giờ rồi, bây giờ không thể đẩy trách nhiệm chăm sóc con bé sang cho họ nữa. Họ sẽ đánh giá gia đình mình không ra gì đấy."  

             Nghe ông nội nói Minh Cường và Minh Đại cùng ho lên sặc sụa.  

             Một lúc sau Minh Đại lên tiếng cứu nguy cho Minh Cường:  

             "Chị dâu học chung lớp đại học với con nên con biết gia đình chị ấy định cư bên Mỹ hết rồi, chỉ có mình chị dâu ở trong nước thôi nội ơi."  

             "Thế thì không phải bàn cãi nữa, con bé không có người thân bên cạnh chăm sóc nên xuất viện phải đưa nó về nhà cho nội. Nội sẽ thuê y bác sĩ tới theo dõi chăm sóc cho con bé."  

             Ông nội vừa dứt lời Minh Cường liền đạp vào chân Minh Đại một cái. Minh Đại đau tới mức nhăn mày nhăn mặt nhưng nào dám la lên.


Advertisement
x