HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

Truyện mới cả nhà mình ơi, tt cho em với ạ!

CHƯƠNG 1/

Ba mẹ Phi Viên đã ly hôn từ lúc cô còn bé, vì thế Phi Viên được ông nội nuôi lớn. Lúc cô vào đại học phải chuyển lên Mộc Thành ở, cô không an tâm để ông nội lớn tuổi một mình ở quê nên sau khi ổn định cô đã đưa ông lên sống với mình.

Có lần ông nội nheo mắt kéo Phi Viên lại gần hỏi cô về chuyện, có thấy ấn tượng gì về cậu bác sỹ Hứa không? Sau đó ông không ngừng phun ra những lời luyên thuyên cảm thán, đem hết vốn liếng văn chương trong người ca ngợi vị bác sỹ ấy không ngớt lời. Phi Viên ngồi nghe muốn nhũn não suốt mấy ngày trời, rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt tha thiết lẫn lời nói thúc ép cô đi hẹn hò, Phi Viên đành buông đại một câu.

“Nếu bác sỹ Hứa đồng ý, cháu cũng không có ý kiến gì!”

Bác sỹ Hứa - Hứa Đình Khiêm là người trong suốt quá trình ông nội Phi Viên nằm viện, anh là người theo dõi chịu trách nhiệm bệnh tình của ông. Những lúc Phi Viên bận học không tới chăm sóc ông được, anh chính là người duy nhất hay lui tới thăm hỏi ông.

Mặc dù trong suốt nửa năm nay, Phi Viên vẫn hay chạm mặt Hứa Đình Khiêm nhưng giữa cô và anh chỉ là câu chuyện trao đổi bệnh tình của ông, ngoài ra hai người không nói gì quá phận. Không phải là cô không muốn nói nhiều, mà là bác sỹ Hứa anh ta tính cách có hơi lạnh nhạt. Mỗi khi Phi Viên muốn nói gì đó thêm, Hứa Đình Khiêm lại đưa gương mặt của một bác sỹ chuyên nghiêm, nhìn thôi cô đã ngán tự sợ mà lùi.

Nào ngờ cuộc hẹn như thể đổi gió đó, vậy mà Hứa Đình Khiêm lại đồng ý. Hơn nữa chuyện hôn sự cũng là do Hứa Đình Khiêm lên tiếng trước. Bất ngờ Phi Viên chẳng khác nào như một con thỏ nhỏ bị thợ săn dẫn vào bẫy, không thể nói lời mà nuốt chửng lấy lời, Phi Viên gật đầu đồng ý hôn sự khi cô đang là sinh viên năm hai Đại Học Truyền Thông Báo Chí.

Cuộc hôn nhân giữa cô với Hứa Đình Khiêm diễn ra quá nhanh, Phi Viên không ngờ trước. Cô còn cho nó như một vật gì đó ở trên trời tự nhiên rơi xuống làm cô thấy ngỡ ngàng.

Sau đám cưới, hai ngày sau là Hứa Đình Khiêm phải đi công tác hai tuần. Hôm nay Phi Viên biết anh về, cô dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị mọi thứ chờ Hứa Đình Khiêm về nhà.

Rửa bát xong cô bắt tay vào nấu ăn. Một lúc sau món ăn đã được Phi Viên nấu xong, chỉ còn đợi Hứa Đình Khiêm về đến nữa thôi. Điểm tới điểm lui, Phi Viên vẫn thấy còn thiếu gì đó, cô chợt nhớ ra liền bắt chảo làm thêm một món xào, vốn biết món ưa thích của Hứa Đình Khiêm là món xào.

Trong lúc đợi, Phi Viên gọi điện thoại hỏi thăm ông. Bởi từ khi Phi Viên gật đầu hôn sự với Hứa Đình Khiêm, qua hôn lễ vài ngày sau ông nội cô cũng đã dọn về quê. Ông bảo không khí ở thành phố Mộc Thành này không hợp, ở quê hít thở vẫn dễ hơn. Nghe ông kể trong điện thoại bây giờ sức khỏe ông đã khỏe hơn rất nhiều, mỗi ngày đều ra công viên tập Thái cực quyền, chơi cờ tướng cùng mấy ông bạn già.

Phi Viên muốn ông về ở chung với cô nhưng ông nhất quyết không chịu. Ông còn nói ở chung với những người trẻ không hợp, thà ở cùng với mấy người bạn già nuôi chim đánh cờ còn vui hơn nhiều. Phi Viên khuyên không được, chỉ đành mỗi ngày ba bữa gọi điện hỏi thăm ông. Nhiều khi còn bị ông nội chê nói dài nói dai quá mức.

- Vậy cháu cuối tuần này sẽ về thăm nội. Nội phải cố ăn cơm nhiều hơn đó!

Bên kia ông nội Phi Viên lầm bầm lọt qua điện thoại nói cô lắm lời, bên này Hứa Đình Khiêm cũng đã về đến cửa, anh dừng lại trước kệ giày thay dép rồi nhẹ nhàng bước vào nhà.

Phi Viên nói thêm mấy câu, dặn thêm mấy lời nữa với ông xong cô cũng tắt máy. Nhìn Hứa Đình Khiêm vẫn còn đứng dần dà trước phòng khách, Phi Viên với giọng lên nói với anh.

- Anh đi tắm thay quần áo trước đi, rồi ra ăn cơm.

Hứa Đình Khiêm gật đầu đi qua phòng khách, Phi Viên cũng không để ý chỉ lo nhanh chân chạy vào bếp hâm nóng thức ăn. Một lúc sau thức ăn đã hâm nóng xong, Phi Viên mới chạy ra xem thử Hứa Đình Khiêm đã tắm xong chưa thì cô thấy anh đang ngồi trên ghế sofa.

- Ơ? Anh không đi tắm à?

Hứa Đình Khiêm đầu ngửa ra sau, hai tay gác lên chỗ tựa, chân bắt chéo một bên, mắt khép hờ cất giọng nhỏ.

- Hơi mệt, em ăn cơm trước đi.

Phi Viên nghĩ làm nghề bác sỹ thật sự rất vất vả. Gật đầu một cái, đứng đó nói.

- Vậy em đi pha cho anh một tách trà, anh cứ nghỉ một lát đi.

Hứa Đình Khiêm dường như vô cùng mệt mỏi, chỉ nhắm hai mắt không trả lời Phi Viên. Phi Viên thấy anh ngẩng đầu với tay lên nới lỏng chiếc cà vạt, yết hầu khẽ động, động tác này cho thấy anh vô cùng uể oải. Chẳng biết ma xui quỷ khiến nào, Phi Viên vô thức cúi xuống giúp đối phương nới lỏng chiếc cà vạt, tiện thể cởi bớt một cái cúc áo giúp anh. Yết hầu Hứa Đình Khiêm lại chuyển động, anh mở mắt, dùng đôi mắt đen láy quan sát người trước mặt.

Phi Viên chạm mắt đối phương, một người đàn ông đối với Phi Viên vẫn còn nhiều xa lạ, liền lập tức lúng túng rục tay lại. Cảm giác không được tự nhiên bảo.

- Anh nghỉ ngơi cho khỏe, em...em đi pha trà.

Lời nói ngập ngừng khiến Phi Viên càng thêm ngại ngùng, cô dường như còn cảm thấy mặt mình đang đỏ lên. Thế mà đối phương vẫn không có sự biến động nào khác ngoài vẻ mặt nghiêm nghị tiếp tục nhìn Phi Viên chằm chằm. Khiến hai bên tai Phi Viên nóng rực.

Hứa Đình Khiêm thu lại ánh mắt đen như mực kia một lần nữa nhắm nghiền mắt, khẽ gật đầu.

- Ùm, lần trước em pha trà hoa cúc uống cũng được lắm.

Phi Viên lập tức chạy tọt nhà bếp. Chẳng biết có phải những người chuyên làm phẫu thuật có thần kinh mạnh mẽ hoặc có ánh mắt nhạy bén hơn người bình thường hay không, mà mỗi lần Phi Viên bị Hứa Đình Khiêm nhìn tới, cô đều cảm thấy đầu mình như bị xoá trắng chẳng còn biết cái gì nữa. Ánh mắt ấy khiến lòng cô có cảm giác vừa run rẩy vừa tê dại, như có một luồng điện chạy xộc qua người.

Phi Viên loay hoay pha trà cho Hứa Đình Khiêm, cũng vừa nhìn tới thành quả cả buổi chiều của mình. Cô làm ba món nào là cần tây xào thịt bò, nghiêu hấp trứng, canh sườn nấu ngô toàn là những món trong thực đơn yêu thích của Hứa Đình Khiêm. Pha xong tách trà, Phi Viên đặt ra ngoài bàn ăn, sẵn tiện gọi Hứa Đình Khiêm lại ăn cơm.

Nhưng Phi Viên còn chưa kịp gọi, Hứa Đình Khiêm đã tự đi vào nhà bếp, thấy Phi Viên đang chuẩn bị mang canh ra bàn, anh chủ động nhận lấy cái bao tay cách nhiệt trong tay Phi Viên bảo.

- Để anh làm.

Phi Viên xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cũng không cự tuyệt ý tốt của anh, sau đó nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Cẩn thận nóng đó.

Hứa Đình Khiêm không lên tiếng, chỉ nhấc tô canh xoay người bước tới bàn ăn, nhưng khi đến cửa bếp anh đột nhiên vấp chân một cái, rõ ràng là đầu óc bận nghĩ tới chuyện khác. Chuyện Phi Viên vừa rồi đã tỏ vẻ lo lắng cho anh.

Phía sau Phi Viên hốt hoảng chạy tới đỡ lấy tay Hứa Đình Khiêm, khẩn trương hỏi.

- Anh có sao không?

Cùng câu nói đó, Phi Viên lo lắng sờ tới sờ lui cánh tay của Hứa Đình Khiêm kiểm tra xem anh có bị bỏng, đến khi không thấy vết bỏng nào Phi Viên mới giảm đi lo lắng. Ngay lúc đó, Hứa Đình Khiêm lại rất bình tĩnh nói.

- Anh không sao, canh cũng không đổ.

Phi Viên thở phào nhẹ nhõm.

- Anh không sao là tốt rồi.

Sau đó Phi Viên giành lấy tô canh trong tay Hứa Đình Khiêm.

- Để em làm, anh ngồi chờ ăn cơm là được rồi.

Hứa Đình Khiêm nâng mắt lên nhìn Phi Viên một cái, im lặng ngồi vào bàn.

Lúc ăn cơm, hai người gần như không nói chuyện. Nguyên nhân không phải vấn đề ở Phi Viên mà là Hứa Đình Khiêm. Anh không nói Phi Viên cũng không biết nên nói chuyện gì với anh. Ngày thường Phi Viên là đứa rất nhạy miệng lúc ở nhà với ông nội hoặc đi chơi với bạn bè hoặc lúc ăn cơm Phi Viên đều luyên thuyên không dứt tiếng.

Nhưng với Hứa Đình Khiêm, anh không phải là ông nội chuyên ăn vạ, càng không phải là đám bạn nghịch ngợm như quỷ của cô nên khoảng cách ấy dường như khó bứt phá. Anh lớn hơn cô mười một tuổi, nói ra thì cô vẫn còn là đứa ham vui, còn anh là người đã cứu ông nội cậu một mạng, người đàn ông đã trưởng thành nay là chồng hợp pháp của cô, nhưng nó có sự chênh lệch không hề nhỏ.

Phi Viên vẫn đang từng ngày cố gắng hoà hợp với anh.

Đối diện là một Hứa Đình Khiêm mắt hẹp mày dài, khí chất sắc bén, môi với cằm mang một vẻ vô tình lạnh nhạt. Lúc Hứa Đình Khiêm không nói chuyện thì có một loại khí thế nghiêm nghị nào đó bốc lên, lúc mở miệng lại càng có vẻ lạnh lùng.

Đôi lúc Vũ Phi Viên mặt đối mặt với người đàn ông này mà cô cứ ngỡ như mình đang đứng trước mặt thầy giáo, trong lòng bất giác dâng lên một thứ sợ cùng với sự khẩn trương. Vì thế Hứa Đình Khiêm không lên tiếng, Phi Viên cũng không dám mở miệng.

Trong lúc bầu không khí đang yên lặng, trong đầu Phi Viên lại đang bận nghĩ, chợt Hứa Đình Khiêm cất lên hỏi Phi Viên về việc học hôm nay. Vậy mà khiến Vũ Phi Viên giật mình. Sau đó Phi Viên nhanh chóng lấy lại thần trí cô ngoan ngoãn trả lời anh. Lén nhìn Hứa Đình Khiêm, quả thật cảm giác này không khác gì so với cảm giác cô ngồi trong văn phòng với thầy chủ nhiệm. Vậy mà qua miệng ông nội, Hứa Đình Khiêm được cho là người đàn ông ôn nhu mẫu mực, nếu làm phụ nữ ai cũng rất mong muốn có được anh làm chồng.

Bây giờ Phi Viên thầm xác định, gen lắm lời của mình là từ đâu mà ra rồi!

Hứa Đình Khiêm uống một bát canh, ăn thêm một bát cơm với đồ ăn. Dùng xong cũng không rời bàn, lại múc thêm nửa bát canh để đấy, thỉnh thoảng lại hớp một ngụm. Phi Viên hợp với anh về điểm này, cô bắt đầu ăn tiếp bát cơm thứ ba. Đúng với câu, tuổi của cô vẫn còn đang tuổi ăn tuổi học, phải ăn nhiều nhanh chóng lớn một chút để theo kịp Hứa Đình Khiêm.

Lý lẽ thật quái gở của Vũ Phi Viên!

___________

Em up sớm hơn ngày dự định 3 hôm, mong tt cao em sẽ có cơ hội up đều đặn cho cả nhà mình đọc giải trí.

Nếu lượt tt thấp em sẽ up tiếp tập 2 vào ngày dự định là 20/9.
Lịch up truyện 1tuần 2 ngày vào thứ 5-6 do trong nhóm chưa ful ạ. Vào lúc 7giờ 20 phút tối.

Nhấn theo dõi trang chủ cá nhân để dễ dàng cập nhật tập mới nhé.


Advertisement
x