HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 26/

Trong nháy mắt Phi Viên cảm giác khó chịu khi anh cùng Tố Hinh ở bên nhau, đột nhìn tay Tố Hinh nắm lấy tay anh trao đổi ánh mắt chỉ hai người hiểu, còn cô đứng đây nhìn như kẻ thứ ba.

Mặc dù cố dằn lòng, hiểu rõ tình cảnh trước mắt nhưng khó tránh cảm giác bứt rứt trái tim.

Sau đó hai người kia đồng thời nhìn thấy Phi Viên đang đứng bất động, một nơi cách bọn họ không xa nhìn tới hai người.

Kỳ thực khi bị nhìn trúng Phi Viên muốn tránh nhanh chỗ khác nhưng không kịp. Cô có chút luống cuống giống như người nhìn trộm vừa bị phát hiện, ngập ngừng giơ hộp canh bổ lên bước tới nói.

- Em...em tới đây thăm chị Tố Hinh.

Khi chung đụng hai người, Phi Viên không dám ngước mắt nhìn kỹ, cô sợ sẽ nhìn thấy cảnh tay hai người còn đang nắm lấy nhau, nó như kim châm vào tim cô.

Tố Hinh đưa ánh mắt liếc Phi Viên nhưng không nói chuyện, gương mặt có phần nhợt nhạt đi hơn trước rất nhiều, trông có phần từ tính. Chắc có lẽ bình thường Tố Hinh trang điểm đậm riêng hôm nay không trang điểm nên nhìn thấy được sự mộc mạc của cô.

Hứa Đình Khiêm nhìn xuống tự ý thức rời khỏi tay Tố Hinh, Tố Hinh cũng biết an phận đặt tay xuống đầu gối mình.

Sau đó Hứa Đình Khiêm lại nói với Phi Viên.

- Em chờ anh một chút.

Hứa Đình Khiêm không đợi Phi Viên phản ứng đã quay xe lăn đẩy Tố Hinh vào phòng bệnh ở phía trước.

Phi Viên ở hành lang bệnh viện đợi anh, cô bắt đầu chán ghét mùi bệnh viện. Cô không biết mình có thật sự chờ được anh quay trở lại.

Tuy rằng Phi Viên ngoan ngoãn thông cảm cho anh, hiểu cho nỗi khổ trong lòng và hoàn cảnh Tố Hinh nhưng cô cũng bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi, rốt cuộc cô phải chịu đựng tình trạng này đến bao giờ?

Phi Viên đứng đợi không lâu, rất nhanh Hứa Đình Khiêm đã ra khỏi phòng bệnh, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, như sợ rằng người bên trong bị kinh động.

Phi Viên không biết là vì lịch sự hay là nhiệt tâm cẩn thận lo lắng cho người ta.

Hứa Đình Khiêm đi đến trước mặt Phi Viên, cô cố gắng kiềm chế tâm tình đang xoắn xuýt của mình, cũng không dám đặt ra câu hỏi chất vấn anh. Phi Viên nở ra nụ cười thoải mái với anh, chuyện vừa rồi cũng không nhắc tới. Không biết tại sao cô lại không nói ra được, mà cũng không biết nói từ đâu, bàn tay ra sức mò mẫm khay canh bổ trong tay.

Hứa Đình Khiêm nhìn Phi Viên có thể hiểu rõ nỗi lòng cô vợ, hắng giọng vài cái nói.

- Tình trạng của Tố Hinh tránh di chuyển nhiều, cần phải có người tiếp sức. Ở đây cô ấy không có người nhà nào cả ngoài anh. Hơn nữa anh là bác sĩ trong bệnh viện này, chăm sóc gì được anh sẽ làm, chỉ đơn giản là chăm sóc một em gái.

Phi Viên gật đầu liên tục.

- Em biết! Anh thân là bác sĩ đương nhiên sẽ có tâm tận tình với người bệnh hơn nữa không ai xa lạ, chị ấy cũng như người thân rồi.

Hứa Đình Khiêm cẩn trọng giải thích rất rõ với cô, cô cũng tự nói với bản thân chuyện này căn bản rất bình thường, cô không nên lưu tâm.

Vốn Phi Viên là một người khi gặp chuyện gì sẽ im lặng để trong lòng, bề ngoài cứ như không có chuyện gì xảy ra nhưng khi cảm xúc lên ngôi cô lại không kìm chế được nỗi chạnh lòng. Cô không biết tại sao bản thân mình lại như vậy, cứ đem lỗ tai, đôi mắt ra lừa gạt trái tim mình.

Đưa hộp canh bổ cho Hứa Đình Khiêm, Phi Viên nói với anh.

- Em không quấy rầy anh nữa, Anh bận gì thì làm đi. Em về trước! Hộp canh bổ này em nấu cho anh và chị Tố Hinh, anh đưa chị ấy giúp em nhé.

Anh sờ tóc cô.

- Vậy em đón xe về nhà nhé, hộp canh bổ này anh sẽ đưa cho Tố Hinh giúp em.

Lúc này Phi Viên thật sự cảm thấy được sự ôn nhu dịu dàng của anh dành cho cô phải chăng chỉ đến từ cô biết hiểu chuyện và ngoan ngoãn nghe lời?

Hứa Đình Khiêm tiễn cô lên xe taxi, cô vẫn không nhịn được hỏi anh.

- Tối nay anh có về nhà ăn cơm không?

- Anh sẽ ăn ở lại bệnh viện.

Hứa Đình Khiêm trầm mặc một lúc mới trả lời.

- Um! Em biết rồi, em sẽ không nấu phần cho anh.

Phi Viên gắn gượng nở một nụ cười cứng nhắc. Cô vốn muốn nói thêm vài câu với anh, nhưng cũng không biết nên nói gì sau đó chỉ vẫy bàn tay lên với anh.

- Bye bye anh, em về nhà nhé!

Lúc về nhà, cô cảm thấy hối hận vì không nói gì nhiều hơn hoặc có thể sến súa một chút là hôn tạm biệt anh. Đôi lúc tâm tính cô nắng mưa thay đổi, cô không hiểu mình là tốt hay xấu. Lúc ở bệnh viện lại cho rằng mình nên ích kỷ nhưng khi về nhà lại thấy mình quá ích kỷ, hẹp hòi không hiểu cho anh.

Bình thường nếu không có Tố Hinh ở bệnh viện anh cũng ít khi trở về nhà ăn tối. Lúc trước khi ông nội cô bệnh anh cũng tận tình chữa trị dù chỉ trên danh nghĩa bệnh nhân và bác sĩ. Huống hồ Tố Hinh lại là em gái một người bạn quá cố của anh. Nếu tính anh không vì tận tình như vậy anh và cô đã không có duyên kết hôn và sống cùng nhau.

Cô không biết vì sao tâm tình mình lại tệ như vậy, càng suy nghĩ càng buồn bực như muốn nổi nóng, cô bắt đầu chán ghét chính mình.

Mong chờ một sự bất ngờ nào đó mong manh, cuối cùng tối nay Hứa Đình Khiêm không về nhà. Lúc chiều cô tan học trở về nhà, khi mở cửa ra cảm giác hôm trước vẫn còn dư âm ngập tràn không khí, cùng đồng hành phía sau đó là một chút hụt hẫng, trống vắng khi không thấy bóng dáng một người.

Cô cảm thấy càng ngày cô khép mình trong căn nhà của hai người, nhưng chỉ với một mình cô. Đôi lúc muốn trải lòng cùng với Hứa Đình Khiêm dường như không có dịp hoặc là không thể tâm sự bởi cô sợ mang thêm mệt mỏi áp lực đến cho Đình Khiêm.

Giống như hôm nay cô không muốn anh ở lại bệnh viện, nhưng vẫn tươi cười nói với vẻ hào phóng như kiểu vô cùng mãn nguyện chấp nhận. Cô không nên kìm nén nội tâm nữa, nhớ thì gọi thương thì phải thể hiện.

Phi Viên nhấc máy lên gọi cho Hứa Đình Khiêm, qua một hồi chuông ngắn đã có người bắt máy.

- Anh nghe!

Phi Viên lại im lặng, thật ra trước khi gọi cho anh cô luôn để tâm thế sẽ bạo dạn hỏi và nói nhớ anh thật nhiều nhưng khi nghe được giọng anh, Phi Viên cho rằng quá sến. Yên ắng qua vài giây, Phi Viên không có phản ứng gì, Hứa Đình Khiêm lại lên tiếng.

- Sao vậy, có phải nhớ anh rồi không?

- Đúng là có một chút.

Đang nói chuyện Phi Viên loáng thoáng nghe bên ngoài vang vào trong điện thoại giọng nữ y tá. "Bác sĩ Hứa, cô Tố Hinh không nhìn thấy anh, cổ lại chạy ra ngoài tìm rồi"

Phi Viên vừa nghe xong câu nói vang vảng ấy Hứa Đình Khiêm đã vội vàng nói một câu rồi tắt máy.

- Anh cúp máy trước, em ngủ sớm nhé có biết chưa!

Mấy ngày sau đó, Hứa Đình Khiêm đều ngủ lại trong bệnh viện. Lúc rảnh rỗi anh sẽ gọi cho cô, anh cũng không nói cụ thể là khi nào gọi, vì thế lúc nào Phi Viên cũng ôm khư khư điện thoại trong người, sợ anh gọi về mà cô lại bỏ lỡ. Điện thoại lúc nào cũng luôn trong tình trạng đầy pin.

Mỗi ngày có thể nghe được âm thanh của Hứa Đình Khiêm, cô có cảm giác rất an toàn. Cảm giác này giống như cảm giác của hơn mười năm về trước, anh Cá Mập đã từng mang tới, nhưng anh Cá Mập lại không phải là Hứa Đình Khiêm.

Mỗi khi hai người gọi nhau trò truyện cũng không ít lần y tá vô tình vào đến báo cáo tình trạng của Tố Hinh. Từ lúc cô ấy gặp tai nạn bị nứt xương, không thể một mình di chuyển được, cô hay ỷ lại Hứa Đình Khiêm, đòi anh chăm sóc, đòi anh bên cạnh lúc cô ngủ, nũng nịu như một đứa trẻ để được Đình Khiêm yêu thương lo lắng.

Hôm nay tranh thủ buổi sáng không tới trường Phi Viên sắp xếp một số vật dụng cần thiết cùng quần áo sạch đem đến cho Đình Khiêm.

Lúc đến Đình Khiêm đang họp, hình như đang họp giao ban bệnh viện.

Hai ngày trước Phi Viên có đến, hôm nay đến liền rất nhanh đến văn phòng riêng của Đình Khiêm. Cô đem quần áo bẩn bỏ vào túi, còn quần áo sạch để vào tủ ngay ngắn.

Thế nhưng lại phát hiện thiếu một cái áo khoác, những ngày này quần áo đều do cô chuẩn bị cho anh. Chẳng lẽ anh để áo ở nơi khác sao?

Sau khi dọn dẹp quần áo xong, cô muốn gửi cho anh tin nhắn thông báo, rằng cô mang quần áo sạch đến cho anh, đang ngồi chờ anh ở phòng nghỉ ngơi.

Mang đồ đến cho anh là cái cớ, chủ yếu là Phi Viên muốn nhìn thấy Đình Khiêm. Hai ngày này anh không về nhà đêm lẫn ngày, dù mỗi ngày đều gọi nói chuyện với nhau nhưng cô vẫn nhớ anh rất nhiều.

Cô là đang kiểu đã quen hơi quen mùi của chồng, thiếu vắng chồng thì có chút nhớ thương.

Hứa Đình Khiêm vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, chắc anh vẫn chưa họp xong, cũng không biết chừng nào mới xong. Đếm thời gian trôi qua chậm, cô thấy thật tẻ nhạt. Bỗng bên ngoài bật lên âm thanh đẩy cửa.

Phi Viên vui mừng xoay người.

- Hứa Đình Khiêm....

Lại im bặt đi, lặng người. Người ngồi xe lăn tiến vào nhìn thấy Phi Viên, nhưng người ấy không giống Phi Viên, cô có phản ứng rất vô vị, liếc đôi mắt ngạo nghễ lên tiếng.

- Đình Khiêm không có ở đây à?

Phi Viên phản ứng chậm nửa nhịp lắc đầu. Nhiều lần tới đây, Phi Viên không thể nói chuyện với Tố Hinh đủ một câu, trong mắt Tố Hinh Phi Viên như kẻ thù cướp m-ất đi tình yêu của cô ấy. Trơ trẽn giành Hứa Đình Khiêm trông khi rõ bản thân mình là người đến sau.

Rốt cuộc Phi Viên đến sau hay đến sớm không quan trọng, quan trọng là người tới đúng thời điểm còn là người Hứa Đình Khiêm chọn để kết hôn. Phi Viên thật muốn nói cho Tố Hinh tỉnh mà thôi mộng mị thôi đổ lỗi và thôi oán trách mọi thứ xung quanh khi không được như ý. Nhưng trong thời điểm này, tâm lý Tố Hinh dễ bị kích động, lại làm ảnh hưởng tới vết thương. Cô dù có bất bình cũng phải giữ lại chút lý trí.

Chiếc áo khoác của Đình Khiêm mà Phi Viên tìm lại nhìn thấy Tố Hinh đang mặc trên người, chễm chệ cười đắc ý. Phi Viên không quan tâm cách cư xử, thái độ của Tố Hinh, lẫn ý định khêu khích. Một cái áo không nói lên vấn đề gì. Trông khi cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tố Hinh cười nhếch lên với vẻ vô cùng tự hào.

- Anh ấy chăm sóc cho tôi rất chu đáo, mỗi khi tôi gặp chuyện anh ấy liền chạy tới, tôi khó ngủ cũng đều chịu khó đọc sách cho tôi nghe, lấy nước nóng đắp chân mỗi đêm trời lạnh. Kể cả chiếc áo khoác này, đang mặc trên người anh ấy cũng cởi ra đưa cho tôi giữ ấm, mùi hương của anh ấy vẫn còn lưu lại trên này.

VÀO NHÓM ĐỌC FUL INBOX CHO EM NHÉ


Advertisement
x