HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 28/

Trên bữa ăn ông nội cũng không ngừng hỏi thăm về công việc của Hồng Kỳ. Anh khách sáo chẳng muốn khoa trương nên giới thiệu công việc rất khiêm tốn, thật ra anh có hẳn một công ty truyền thông lớn, ở thành phố Mộc Thành khi nói đến công ty “Vũ Bắc” thì không ai không biết.

Vũ Bắc là nơi nuôi dưỡng và tạo ra những con người thật sự có thực lực!

Thấy ông cứ hỏi mãi không dừng, Phi Viên ái ngại lên tiếng nhắc.

- Ông à, người ta còn phải ăn cơm nữa đấy.

Ông quay sang dừng hẳn ánh mắt vui tươi, nghiêm túc khuôn mặt.

- Ta chỉ hỏi cậu ấy có vài câu, chứ có phải là nhiều.

Hồng Kỳ anh ngồi cạnh chỉ khẽ cười nhẹ, trông ông bên ngoài có vẻ khó chịu, dễ hờn mát nhưng anh có thể nhìn ra được tình cảm và không khí gia đình Phi Viên rất ấm cúng, hoà hợp. Chẳng phải người già vẫn hay như vậy, người ta thường bảo tuổi khi về già càng trông giống một đứa trẻ, dễ giận, dễ cáu kỉnh và chỉ cần dỗ ngọt một tí sẽ quên đi.

Anh đưa tay gắp một miếng cá bỏ vào trong bát ông, gương mặt ôn hòa với ý giản hoà không khí. Đồng thời cũng gắp thêm một miếng cá bỏ qua bát Phi Viên.

- Không sao, anh rất thích được nghe ông nội nói chuyện mà.

Phi Viên khịt cười. - “Anh nghĩ là ông nội giận thật ư? Ông chỉ là đang làm nũng xíu thôi.”

Hồng Kỳ vỡ lẽ rồi cười, không khí lại thêm phần khắng khít. Không nói chuyện nữa, Phi Viên đưa miếng cá lên miệng còn chưa kịp ăn cô đã bỏ ngay xuống bát, dốc chân lên chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cảm giác khó chịu, bao nhiêu thứ trong dạ dày đều muốn cuộn trào ra khỏi miệng. Nguyên ngày Phi Viên chẳng ăn gì, chỉ lót dạ một mẫu bánh mì với trứng lúc buổi sáng với Đình Khiêm, đến giờ này chắc đã tiêu hóa chẳng còn gì, thứ nôn ra cũng chỉ toàn là nước.

Nôn xong chỉ muốn tìm một nơi nào đó yên ổn nằm xuống, vừa đau thoắt ở bụng vừa mệt mỏi con người. Phi Viên bước ra với dáng vẻ uể oải, sắc mặt cũng giảm xuống đôi phần.

- Sao vậy, em không khỏe chỗ nào sao?

Hồng Kỳ chú ý quan tâm, ông nội cũng lo lắng theo. Phi Viên vì không muốn phá hỏng đi bữa ăn tối đang vui vẻ, lắc đầu bảo không sao. Cô ngồi xuống gượng bản thân nuốt được nửa bát cơm, khéo léo tránh né đi những thức ăn nặng mùi. Ngày thường cô vẫn hay ăn, còn rất thích nhưng hôm nay thấy đến là lại muốn buồn nôn.

Nhưng cô không quan tâm điều này cho lắm, tuyệt nhiên dùng xong bữa cơm cùng mọi người rồi quên đi hẳn.

Sau bữa tối, Phi Viên xin phép ông nội tiễn Hồng Kỳ về, sẵn tiện cũng muốn hóng gió trò chuyện với anh một chút.

Hồng Kỳ cùng Phi Viên ra tản bộ trên một con phố nhỏ, đã lâu rồi hai người không có dịp đi dạo cùng nhau kể từ khi anh rời khỏi đây tạm biệt cô chuyển lên Mộc Thành sinh sống. Đã hơn mười năm rồi thời gian đúng là không dừng lại để chờ đợi một ai. Cô hít một hơi cảm nhận không khí đêm nay, quãng thời gian xưa dường như đang lùi về tất cả. Chỉ là bây giờ con phố cũ hai người không còn chung điểm bước, Phi Viên mỉm cười khi nhớ lại kỉ niệm thơ. Ôn lại chúng như một cách hoài niệm, trân trọng từng khoảnh khắc tươi đẹp đã từng trải qua.

Cô nhớ lúc anh Cá Mập tới đây chỉ có hai bố con, ba anh mắc bệnh phổi phải thường xuyên lui tới bệnh viện. Cũng ít nghe anh nhắc tới mẹ, có vài lần Phi Viên hỏi anh về mẹ, anh chỉ nói sơ sài là mẹ anh đi làm ăn xa.

Bây giờ Phi Viên chẳng biết ba anh thế nào? Lần trước trong dịp sinh nhật Vân Mỹ, Phi Viên gặp được mẹ anh, chắc là bây giờ anh sung sướng lắm khi được ở gần mẹ. Trước kia cô vẫn thường xuyên nghe anh bộc bạch như thế!

- Anh Hồng Kỳ!

Anh nhướng mày, đưa ánh mắt qua như một cách lắng nghe. Phi Viên nhẹ nhàng nói.

- Sức khỏe của bác trai vẫn khỏe chứ ạ?

- Ba anh vẫn khỏe, chỉ có điều vài năm gần đây sức khỏe của ông cũng không còn được như trước, điều này làm anh hơi lo lắng.

- Anh đừng lo lắng quá, em tin là bác trai sẽ mau chóng khỏe lại thôi, vả lại khi con người ta có tuổi thì sức khỏe càng sa sút đi một chút. Nhưng mà chỉ cần họ vui vẻ, mỗi ngày thư thái với những thú vui tao nhã của mình là được rồi. Giống như ông nội vẫn hay làm phiền tới bác sĩ, uống thuốc đều đặn mỗi ngày nhưng bản thân ông rất vui vẻ khi tìm tới mấy ông bạn đi đánh cờ hoặc mang lồng chim ra công viên ngắm rồi lại đi tập dưỡng sinh. Điều này làm tinh thần ông nội rất phấn chấn!

Hồng Kỳ tay đúc túi quần chầm chậm lắng nghe Phi Viên nói, tiếp lại mỉm cười với suy nghĩ trong lòng. "Con người và lối suy nghĩ của Phi Viên thật mộc mạc, đơn thuần giống y như tâm hồn của cô ấy vậy."

Sực Hồng Kỳ nhớ tới một chuyện, anh hỏi ngay.

- À...hình như em không khỏe? Lúc chiều ăn cơm anh thấy em có vẻ mệt mỏi, thần sắc không được tốt lắm.

Phi Viên mím môi ngập ngừng.

- Có hơi mệt một chút, em không biết mình bị gì nữa, vừa cảm thấy nóng ở dạ dày, vừa ngửi thấy mùi là lại muốn buồn nôn.

- Anh nghĩ em nên đi bác sĩ kiểm tra, không được chủ quan phải chú trọng tới sức khỏe của mình. Hứa Đình Khiêm thân là một bác sĩ giỏi ở bệnh viện lớn, nhưng ở nhà vợ không được khỏe lại chẳng hay biết gì. Anh thật muốn hỏi, em có thật sự là đang hạnh phúc với cuộc hôn nhân này? Đình Khiêm có thật lòng là đang quan tâm chăm sóc cho em hay không nữa? Bao lần sự hờ hợt của anh ta khiến em gặp phải nguy hiểm, hôm qua thì lại một mình lang thang trên đường về nhà!?

Kỳ thực khi nhìn vào Phi Viên da dẻ nhợt nhạt, thần sắc u ám Hồng Kỳ liền cảm thấy xót - người con gái anh đã từng đặt chữ yêu thương, vì quá bức xúc mà không kìm chế được lời.

Phi Viên lẳng lặng bước, chậm rãi vài giây lắng đọng. Vốn dĩ cô cũng từng đặt ra câu hỏi như thế, nhưng trái tim cô tin vào tình yêu của Hứa Đình Khiêm và tin cuộc hôn nhân của hai người là đúng đắn. Cuối cùng thì vẫn cho rằng mình đang nghĩ nhiều.

Thầm mệt mỏi, không phủ nhận hôm nay lòng cô có khá nhiều tâm tư, cùng với số chuyện không vui mang tới. Nhất thời khi nghe những gì Hồng Kỳ nói, trái tim như bị đ-âm trúng, rất đau, rất tủi, rất mông lung.

Trước khi hai người tản bộ trở về nhà, Hồng Kỳ có hỏi Phi Viên bao giờ thì về lại thành phố, cô cho biết có thể là chiều ngày mai. Hồng Kỳ nói, nếu như ngày về Hứa Đình Khiêm bận việc không tới đón được, cô hãy gọi cho anh. Phi Viên cảm giác quá làm phiền tới anh, buông lời từ chối nhưng vì Hồng Kỳ vốn đã hiểu tính Phi Viên, anh nhiệt tình nói rõ.

- Em không cần sợ làm phiền tới anh, bởi vì anh có công việc ở lại đây tới hai ngày. Thuận đường anh chỉ cho em đi nhờ xe, có gì gọi là phiền. Hơn nữa!....em không còn xem anh là anh Cá Mập của ngày xưa nữa rồi đúng không?

Phi Viên lắc đầu, lo lắng anh sẽ hiểu sai ý mình vội nói lên.

- Không...anh mãi là anh Cá Mập mà em luôn trân trọng, quý mến. Sẽ không thay đổi được điều đó.

Hồng Kỳ cười nhẹ đưa tay xoa đầu Phi Viên như một cách thương yêu người nhà.

- Vậy thì đừng nhưng nhị hay là từ chối nữa. Cũng muộn rồi, chúng ta về nhé.

Phi Viên mỉm cười gật đầu.

Về tới nhà, Phi Viên chào tạm biệt Hồng Kỳ, anh vào trong xin phép ông nội một tiếng song lái xe rời khỏi. Phi Viên trở vào nhà, bụng dạ cồn cào xót xa, nhưng vì không muốn ông nội thêm lo lắng, đợi ông đi ngủ cô mới xuống bếp tìm chút thức ăn. Trên bếp chỉ còn lại ít súp với cá hấp cải, định ăn nhưng vừa đến gần cô đã không chịu được liền tức khắc đóng nắp nồi chạy đi nôn. Lúc ra, nhìn Phi Viên phờ phạc, thở uể oải.

Cô lại đi pha một ly sữa tươi, vừa uống vào chưa tới năm phút lại đi nôn. Không còn sức chống chọi nữa, Phi Viên lê thân thể đuối sức vào phòng nằm đếm con cừu non. Phi Viên nghĩ, bây giờ chỉ còn cách này mới có thể giúp cô lãng quên đi cảm giác buồn nôn, chìm vào giấc ngủ.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu, sáu con cừu....

•••

Sáng ra trời vẫn còn rất sớm, sương còn phủ lớp ở bên ngoài. Trời càng đến đông càng thêm lạnh buốt, Phi Viên giật mình với tiếng chuông điện thoại reo lên inh ỏi vào tai, với tay tìm điện thoại bắt máy.

- Alo...

Nghe qua giọng ồ ề, Hứa Đình Khiêm cũng biết Phi Viên vẫn còn lười cuộn mình trong chiếc chăn ấm.

- Viên Viên của anh, vẫn chưa dậy sao?

- Ồ, đêm qua em không ổn lắm!

- Có chuyện gì thế? Em không ổn chỗ nào?

- Từ tối hôm qua em không bỏ thức ăn nào vào trong bụng được, có nuốt vào nhưng không quá hai giây lại đi nôn tới thoắt cả ruột, bây giờ người cực kỳ mệt, lại thấy choáng nữa.

Bên kia Hứa Đình Khiêm liền nhíu mày cực kỳ lo lắng.

- Vậy, trưa nay anh xin nghỉ sớm, anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra. Chờ anh nhé!

Phi Viên gật đầu thuận theo, Hứa Đình Khiêm có việc bận phải tắt máy. Trong khi Phi Viên vẫn chưa kịp hỏi đến tình hình của Tố Hinh.

Nghe qua giọng Đình Khiêm không bất ổn, sáng sớm có thời gian gọi cho cô cũng suy ra được là Tố Hinh không sao!

Mặc dù có đôi lần ích kỷ, có ôm lòng giận Hứa Đình Khiêm nhưng trời sinh cô ra có trái tim nhân hậu, biết bao dung thương người lại không nỡ vô tình nhẫn tâm. Đa phần người như cô sẽ luôn phải cam chịu thiệt thòi!

Đến trưa, Phi Viên gắng gượng xuống bếp làm vài món để Hứa Đình Khiêm tới cả nhà lại có dịp ngồi chung ăn một bữa ăn ngon, điều này ông nội rất mong muốn!Phi Viên chuẩn bị xong vẫn còn rỗi thời gian, cô ngồi xuống sofa xem tivi. Ngẫu nhiên thay xem ngay một chương trình “Lớp chuẩn bị làm mẹ”, Phi Viên vô tình nghe qua các triệu chứng mang thai đầu thai kỳ của họ nói. Sững người lại đặt bản thân mình ra nghi ngờ, cớ sao những triệu chứng họ nói lại giống với tình trạng hiện tại của cô? Ngẫm lại, hình như cô đã trễ hơn một tháng rồi thì phải, có lẽ nào....!

Phi Viên hoang mang, lo lắng, xen vào đó là hạnh phúc lẫn hi vọng. Cô đúng là trong thời điểm này vẫn chưa chuẩn bị gì cho hành trình làm mẹ, cũng chưa sẵn sàng để mang thai bởi cô vẫn chưa hoàn thành chương trình đại học. Nếu như giữa chừng cô dỡ lẽ có thai, vừa phải đối mặt chuyện bảo lưu điểm song với đó là đám bạn nghịch ngợm của cô sẽ tuyệt giao mà ngoảnh mặt với cô.

Nghĩ tới mà đầu óc cô nhồi cục! Nhưng tuyệt nhiên cô cũng không phải là không thích chuyện có con, chối bỏ nó, chỉ là cô chưa vững vàng tinh thần để đón nhận.

VÀO NHÓM ĐỌC TRỌN BỘ INBOX CHO EM NHÉ


Advertisement
x