LỜI NGUYỀN QUỶ NƯỚC - Tác giả: Kiều Ngọc Liên

P1/8.

Trên gò đất nhỏ giữa hồ nước, có một căn nhà gỗ, dưới hiên nhà có hai cái ghế ngồi, bao phủ xung quanh ngôi nhà là những hàng cây lâu năm. Gò đất được nối với đất liền bằng một cây cầu gỗ. Tất cả đều nhuốm một vẻ cũ kỹ rêu phong và tĩnh lặng dị thường, từ mặt nước cho đến cây cầu, những hàng cây, đặc biệt là ngôi nhà kia.

Người đàn ông sải bước trên cây cầu hướng về ngôi nhà, mỗi một lần bước chân lại là một lần cây cầu rung lắc, vang lên những tiếng kẽo kẹt gai người, cảm tưởng cây cầu cũ kỹ này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Người đàn ông hướng mắt tới hai cái ghế ngồi đặt cạnh nhau dưới hiên nhà kia. Nơi đó có hình bóng một người con gái với mái tóc dài thướt tha, người đàn ông giật mình vì nghĩ chỉ có một mình mình biết nơi này, tại sao lại có người tới đây. Anh ta hắng giọng gọi nhưng đáp lại người đó chỉ là sự im lặng.

Cô gái cứ đứng đó, nhìn thật kỹ rồi anh ta mới nhận ra điều kỳ lạ. Có một sợi dây thừng treo ở cổ cô ta!

Cô ta chỉ còn là một x.ác ch.ết treo cổ, cảnh tượng ghê rợn ám ảnh người nhìn vô cùng. Cành cây đã bị cái xác kéo cong oằn xuống, hai chân cái xác buông thõng đong đưa theo làn gió heo hút, làn tóc xõa tung loà xoà trước mặt, mơ hồ thấy hai con mắt trương tròn trắng dã, hằn lên những tia máu ngoằn ngoèo, dường như khi chết cô ta đã trông thấy thứ gì rất đáng sợ.

Những luồng gió lạnh buốt không ngừng thổi tới, không chỉ đem theo cái lạnh rùng mình, mà còn khiến mùi hôi thối xộc thẳng mũi người đàn ông. Cảm giác buồn nôn mắc nghẹn tại cổ họng, anh ta theo phản xạ bịt mũi lùi lại. Gió thổi mạnh hơn thổi tung mái tóc phủ trước mặt cái x.ác, lúc này anh ta mới nhìn rõ khuôn mặt đó.

Cái lưỡi lè ra dài cả gang tay, từng giọt chất lỏng chảy ra từ khóe miệng, chân tay tụ máu tím ngắt, khuôn mặt đã có đôi chỗ da thịt đang phân hủy lở loét như muốn rớt rụng xuống. Cặp mắt trắng dã kia không còn bị tóc che phủ nữa, mà đang trừng trừng ai oán nhìn chính diện vào anh ta.

"Hi... hi... đem em vào nhà đi anh..."

Đột nhiên chân tay vốn đang buông thõng của cái x.ác giật giật động đậy, kèm theo một giọng nói hư ảo vương trong gió lọt vào tai người đàn ông. Anh ta kinh hãi lùi lại, hai tay vô thức dụi mắt.

"Không thể nào... nhất định là ảo giác..."

Người đàn ông run rẩy lẩm bẩm để tự trấn an mình, sau khi dụi mắt nhìn kĩ lại một lần nữa, thấy cái xác vẫn yên lặng ở đó, có chăng chỉ là đong đưa theo làn gió mà thôi. Anh ta quay lưng bỏ chạy, không hay biết sau lưng mình, chân tay của cái x.ác đang từ từ co quắp, khóe miệng mấp máy:

"Đừng, đừng bỏ em một mình! Ngoài này lạnh lắm anh ơi..."

Người đàn ông chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy, đằng sau anh ta, cái xác vẫn đang co quắp chân tay, ngọ nguậy không ngừng, khiến cành cây không chịu nổi sức nặng mà gãy rụng xuống. Cái x.ác lở dần khoé miệng sang hai bên cười âm u, đôi tay xương xẩu nhanh thoăn thoắt nhấc thòng lọng ra khỏi cổ.

"Đừng, đừng bỏ rơi em, đừng để em một mình..."

Giọng nói hư ảo không ngừng ám lấy tâm trí người đàn ông, anh ta chỉ biết hốt hoảng tột độ mà chạy, không hay biết thòng lọng đằng sau đang được vung về phía mình.

"Á!!! Khô... không..."

Người đàn ông lắp bắp nói không nên câu, hai tay run rẩy gỡ thòng lọng khỏi cổ. Nhưng đã không kịp nữa, bằng một sức mạnh vô hình khủng khiếp mà anh ta không thể nào kháng lại, anh ta bị kéo ngã xuống, và cứ thế bị kéo lê trở lại cái cây nơi cô gái nọ bị tr.eo cổ.

"Hi... hi... đi cùng em... nha anh... em đi một mình... lạnh lắm anh à..."

Tiếng cười khúc khích vang lên, hư ảo như vọng về từ cõi xa xăm nào đó. Người đàn ông giãy giụa chới với, nhưng chỉ thấy cổ họng nghẹn cứng, trước mắt dần tối sầm lại. Anh ta đã bị tr.eo cổ y như cô gái nọ...

[...]

"Anh Trung, anh Trung, anh sao vậy?"

Trung giật mình mở mắt, hóa ra vừa nãy là mơ, anh tái mặt, vội lau đi mồ hôi ướt đầm đìa trên trán.

"Anh vừa mơ thấy ác mộng!"

"Anh mơ thấy gì?" - Hương lo lắng hỏi chồng.

"Không có gì, mơ linh tinh thôi."

Hôm nay hai vợ chồng Trung có kế hoạch về thăm quê, hai vợ chồng cùng quê là một bản nhỏ thuộc tỉnh Hoà Bình. Hai người cùng nhau vượt qua hoàn cảnh nghèo khó, cùng ra Hà Nội học đại học, cùng nhau xây dựng gia đình. Tuy mới cưới vẫn phải ở nhà thuê nhưng cuộc sống vẫn luôn lạc quan tràn ngập tiếng cười.

Cho nên giấc mơ đáng sợ vừa rồi không khiến Trung bận tâm là mấy, anh nhanh chóng quên nó đi, dậy cùng vợ chuẩn bị đồ đạc cần thiết. Rời khỏi thành phố, đi trên con đường Đại Lộ mới hoàn thiện, hai vợ chồng vừa đi vừa trò chuyện. Đang đi băng băng, đột nhiên Hương bắt chồng lái xe chậm hẳn lại, chừng năm phút sau mới quay lại tốc độ như trước.

"Em sao thế?"

Trung khó hiểu hỏi, Hương im lặng chờ đi tiếp một đoạn nữa đủ xa rồi mới trả lời:

"Có một câu chuyện ma mị về con đường cao tốc này."

"Con đường này có một đoạn trên nền một nghĩa địa lâu năm. Tức là để thi công buộc phải phá bỏ một phần mồ mả của khu nghĩa địa. Tuy rằng trước khi khởi công chủ thầu đã làm lễ cúng bái đầy đủ, nhưng chuyện tâm linh quả thật không thể đùa được."

"Thật không? Chẳng lẽ... chính là đoạn đường chúng ta vừa đi qua?"

Hương gật đầu: "Phải. Sau nhiều năm chuyện này cũng lắng lại nên ít người biết đến. Em biết được cũng nhờ một lần cùng con Hồng đi qua đây, đi qua đoạn đó nó cũng đi chậm lại, em tò mò gặng hỏi, mãi đến lúc về phòng trọ rồi nó mới dám nói. Thì ra bố nó từng là công nhân làm công trình này."

"Trong quá trình thi công, những chuyện kỳ quái dần dần xuất hiện. Máy móc bị hỏng hóc, công nhân ban đêm ngủ lại công trường thường xuyên nghe tiếng gào khóc, những âm thanh hỗn tạp như có người đập phá đồ đạc. Có người ngủ mơ thấy nhiều hồn ma cầm gậy gộc tới đánh đập, đòi trả nhà cho họ."

"Sự việc kéo dài khiến tinh thần công nhân làm việc tại công trường đều hoang mang lo sợ, có người đang nghỉ ngơi thì mơ thấy một đám h.ài c.ốt bò lổm ngổm bám vào người kéo anh ta xuống bùn lầy, người này sợ quá không dám ở lại bèn ứng tiền lương rồi bỏ chạy. Lúc này người ta nhận ra cần mạng hơn là cần tiền. Đỉnh điểm ông chủ thầu khi tới hiện trường giám sát, không hiểu sao bị ngã đúng lúc xe lu đang hoạt động kết quả bị xe cán qua, người nát bét ch.ết một cách tức tưởi. Người ta kể lại lúc ông ta bị lăn qua, hướng lăn từ chân lên đầu, n.ão và nội tạ.ng bị ép bắn văng ra tung toé, rồi bị chó hoang tha đi mất."

"Sau này phải mời thầy pháp về cúng mất cả tuần trời mới yên ổn."

Trung nghe rồi cũng tặc lưỡi cho qua: "Con gái bọn em cái gì cũng sợ. Người ta phóng ầm ầm qua suốt có làm sao đâu!"

Sau hai tiếng lái xe, đã qua trung tâm thành phố Hòa Bình, hai người dừng lại nghỉ chân. Họ vào một quán bên đường, gọi hai bắp ngô và hai chai nước suối, vừa ăn vừa nghe câu chuyện hai bà bán hàng kể.

"Nhà bà Thuý mới bị ma rừng bắt mất gà, nghe bảo đi rừng ăn cơm không làm 'lý' bị ma rừng phạt."

"Thế à, nhà ông Đoàn cũng vừa chết mất con trâu, khéo do ma rừng đấy."

Trung ngồi nghe chuyện về ma quỷ, không nhịn được hỏi:

"Tới bây giờ mà vẫn còn những chuyện ma quỷ như vậy ạ? Cháu nghĩ là do ăn trộm hay bệnh tật thôi."

Hai bà nghe Trung nói thì quay ra nhìn.

"Chú người thành phố không tin cũng phải, ở đây chúng tôi có những chuyện chính mắt thấy chính tai nghe, không tin cũng phải tin."

Trung không tin, còn muốn tranh luận thêm nhưng phải đi tiếp sợ muộn giờ. Hai bà hỏi:

"Cô chú về đâu?"

"Chúng con về bản Củ xã Tú Sơn."

Hai bà có vẻ gì đó lo ngại trong mắt: "Mấy hôm nay mưa to, cô chú đi đường cẩn thận lở núi với cây đổ."

"Vâng, con cảm ơn ạ."

Trung đứng dậy trả tiền nước, mua chút hoa quả thay lời cảm ơn rồi hai người đi tiếp. Ngang trưa, cuối cùng cũng tới bản, xa nhà lâu ngày mới về, Hương lau vội giọt nước mắt xúc động lăn trên má. Vừa mới tới đầu con đường dẫn vào bản, đã có hai thanh niên đứng giữa đường chặn xe, giở giọng hách dịch hỏi:

"Đi đâu đây?"

Trung nhìn một lượt từ trên xuống dưới hai thanh niên cười hỏi:

"Các chú nhanh thế đã quên anh à?"

Hai người thanh niên ngỡ ngàng ngơ ngác nhìn một hồi lâu mới nhận ra:

"Ô anh Trung, chị Hương! Lâu quá rồi không gặp, anh chị khác quá!"

"Các chú cũng vậy, trông trưởng thành cứng cáp hơn nhiều rồi."

Bốn người hàn huyên mấy câu, Trung hỏi qua mới biết con đường dẫn vào bản bị lũ quét sạt lở mất một đoạn, phải tới chiều mới thông xe được. Hai thanh niên này là hai anh em trai tên Tuấn và Tú, được giao nhiệm vụ chỉ dẫn không cho xe lưu thông vào bản.

Tuấn ngỏ ý mời vợ chồng Trung về nhà mình ăn trưa, nghỉ ngơi, chiều có thể đi vào bản. Nhà Tuấn ở ngay đầu bản, không phải đi qua đoạn đất lở.

"Anh chị vào nhà nghỉ ngơi để em đi bắt con gà làm cơm."

Hương vừa nói vừa đưa cho Tú một túi hoa quả làm quà:

"Thôi không cần đâu, cho anh chị ăn bình thường như ở nhà mọi khi là được."

"Không được, anh chị lâu lắm mới về mà. Tú rót nước cho anh chị."

Sở dĩ Hương nói vậy vì nhìn qua đã thấy nhà Tuấn không khá giả gì, ở đây bữa cơm có con gà, ít thịt cá và có cơm trắng cũng đã coi là cỗ to. Ở đây hầu như nhà nào cũng như nhà Tuấn, tài sản quý giá nhất trong nhà là con trâu. Nhưng dù nghèo, đối với khách đến bản họ đều rất nhiệt tình.

"Bố mẹ đi đâu hết rồi Tú?" - Trung hỏi.

"Dạ bố mẹ và dân bản đang sửa đường, có bộ đội hỗ trợ, gần tuần nay rồi anh. Chắc trưa nay bố mẹ có về đấy ạ, sẵn tiện làm cơm luôn nên anh chị ở lại ăn bữa cơm với nhà em. Anh chị ngồi nghỉ ngơi em chạy ra đây có chút việc."

Trung và Hương gật đầu cảm ơn, họ cũng không thể tiếp tục vào bản được nên chỉ có thể ở đây. Hương xuống bếp phụ Tuấn nấu ăn còn Trung đi xung quanh ngắm nhìn núi rừng, hít thở không khí trong lành mà ở thành phố ít khi có được.

Đột nhiên Trung chú ý tới một thứ được treo trên vách nhà. Nó có hình thù khá kỳ lạ, giống một hình nhân làm bằng rơm, đầu buộc chỉ đỏ, phần bụng được buộc bằng sợi vải trắng và có chữ màu đỏ mà Trung không thể dịch nổi. Trung định sờ thử thì một giọng nói gấp gáp vang lên:

"Đừng chạm vào!"

Advertisement