LỜI NGUYỀN QUỶ NƯỚC - Tác giả: Kiều Ngọc Liên


❤)

LỜI NGUYỀN QUỶ NƯỚC

Tác giả: Kiều Ngọc Liên & Nguyễn Mạnh Dũng

P3/8.

Mọi người đều khó hiểu, xen lẫn sợ hãi hoang mang. Dân bản run sợ trùm cho t.hi thể mảnh vải che thân rồi mới đắp chiếu. Già Hom thở dài, trấn an mọi người đừng rối loạn, bình tĩnh chờ thầy mo Khấu tới.

Mo Khấu vừa là thầy mo vừa là thầy thuốc, mọi việc ốm đau, ma chay, cưới hỏi hay cúng bái đều do thầy và học trò của thầy lo liệu. Trong bản này, mo Khấu rất có tiếng nói, chỉ đứng sau già Hom.

Mo Khấu tới, bảo mọi người tránh xa, không tụ tập quá đông để ông xem xét.

"Ch.ết do đuối nước, không có vết thương ngoài da, tuy nhiên khớp hai vai và hai cổ chân đều bị trật."

Mo Khấu còn nhiều lời nữa mà không nói ra, sợ khiến mọi người hoảng sợ. Con Giang bơi giỏi, nó bị đuối nước là chuyện khó tin. Mà cứ cho là nó bị đuối sức, vùng vẫy chân tay, nhưng vùng vẫy đến mức bị trật khớp thì chuyện này quá không bình thường. Ông thầm nghĩ:

"Người ch.ết thì ở đây, nhưng linh hồn đâu rồi? Hai bên khớp vai và cổ chân đều dính chất nhớt sền sệt mùi hôi tanh, là ma da làm? Đã nhắc cả bản không ai được đi một mình tới hồ nước này, tại sao con Giang biết mà vẫn làm? Liệu có kẻ nào dụ nó tới chăng?"

Mo Khấu nhìn lướt qua đám đông một lượt, lúc này mới chú ý tới ông Được bố con Giang, ông ta luôn tránh ánh mắt mọi người, dường như có chuyện giấu giếm. Mo Khấu đề nghị chờ cơ quan chức năng tới, nhưng nhà ông Được nói muốn an táng ngay, không muốn để con mình nằm lạnh lẽo rồi còn bị m.ổ xẻ.

Ý gia đình đã quyết, mo Khấu cũng không thể nói gì thêm. Ông bày nhanh một bàn lễ cúng, nhà ông Được cũng nhanh chóng đi mua quan tài nhập quan cho con gái. Ánh mặt trời dần dần khuất núi, vài trai tráng trong bản giúp đưa quan tài về nhà ông Được, chờ ngày mai an táng. Bầu không khí ảm đạm bao trùm khắp bản, ai cũng không khỏi thương xót cho cô gái xấu số, Giang là cô gái ngoan hiền hiếu thảo, hay giúp đỡ người khác.

Trừ người đang nằm trong quan tài kia và vợ chồng ông Được, không ai hay biết chuyện của đêm qua.

"Con ngu này! Sao mày dám làm chuyện bại hoại gia phong như vậy? Mày nói đi, thằng đấy là ai?"

"Con xin bố, con thực sự không biết, con bị bọn nó ụp thuốc mê, con không biết gì hết..."

"Bọn nào?"

"Thằng... thằng Ngọ nhà lão Sửu, với đám bạn của nó..."

Giang khóc nức nở, nhưng trên mặt ông Được không có vẻ gì thương xót cho nỗi khổ của đứa con gái, mà chỉ có sự tức giận vì nó đã làm bại hoại gia phong.

Nhà Giang thiếu nợ lão Sửu, không trả được, Giang xin lão cho mình đến làm giúp việc trừ nợ, ngày ở nhà lão tối lại về nhà. Hôm đó thằng Ngọ mời đám bạn của nó đến uống rượu, đều là đám ham ăn lười làm, suốt ngày đi theo thằng Ngọ nịnh nọt chè chén. Sau khi bọn chúng say khướt rồi, Giang bưng bê dọn dẹp, đang lúi húi đặt mâm bát xuống sân giếng thì một cái khăn ụp vào mũi, cô ngất đi và không hay biết gì nữa.

Tỉnh dậy rồi cô mới biết mình đã bị bọn chúng giở trò đồi bại. Bọn chúng đe dọa sẽ siết nợ nhà Giang, cô ấm ức tủi nhục vô cùng, vừa thương bố mẹ vừa sợ dân bản gièm pha, cô đành lựa chọn im lặng.

Nhưng đâu ngờ cô lại mang thai, kể với bố mẹ cô không nhận được một lời cảm thông an ủi nào, ngược lại chỉ có đòn roi và đay nghiến. Ông Được sợ bị dân làng biết, sợ bị đàm tiếu nhà có con gái không chồng mà chửa, đối với ông ta nỗi nhục nhã này còn đáng sợ hơn cả cái ch.ết.

Bà Mơ mẹ Giang tuy xót con nhưng cũng không dám cãi lời chồng. Ông Được vốn là người gia trưởng, tính sĩ diện rất cao, chuyện này mà lọt ra ngoài, ông ta không ch.ết thì cũng chỉ có bỏ xứ đi mới vơi bớt nhục nhã.

Ông cho Giang hai lựa chọn, một là b.ỏ cái thai đi, hai là tìm bằng được bố đứa bé để bắt đền. Ông ta đuổi Giang khỏi nhà:

"Mày gặp bọn nó hỏi cho ra bằng được là thằng nào! Nếu không đừng vác mặt về đây nữa!"

Nhà lão Sửu trong bản chẳng có mấy ai ưa vì sự hách dịch coi thường người nghèo. Bà Mơ muốn hai vợ chồng đi cùng con gái nhưng ông Được đã trừng mắt quát:

"Bà thích thì đi, tôi không đi để bôi tro trát trấu vào mặt đâu!"

Bà Mơ lo lắng chạy theo nhưng đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Giang đâu nữa. Bà cho rằng Giang đã đi trước đến nhà lão Sửu, sốt sắng đi trên con đường tới nhà lão Sửu, thấy nhà lão đã tắt đèn đi ngủ, con gái mình thì chẳng thấy đâu. Bà Mơ lúc này mới tá hoả mà nhìn xuống dưới chân.

Trời mưa đường đất nhão nhoét, nếu Giang đi tới đây thật, thì phải có dấu chân của Giang. Nhưng nhờ ánh sáng từ cái đèn pin, bà Mơ thấy suốt quãng đường từ nhà bà tới đây, chỉ có mỗi dấu chân của bà! Giang không hề đến đây!

Bà Mơ linh cảm không lành vội quay về gọi ông Được cùng đi tìm con gái. Ông Được lúc này mới biết sợ, hai ông bà cẩn thận soi đường đất dưới chân, thấy những dấu chân xuất phát từ cổng nhà kéo dài thẳng một đường đi vào rừng.

"Ông gi.ết con rồi! Ban đêm nó đi một mình vào rừng, ông gi.ết nó rồi!"

Bà Mơ khóc tức tưởi, ông Được hoảng sợ quát vợ im, rồi hai vợ chồng cùng nhau đi theo dấu chân của Giang đi vào rừng. Nhưng vừa tới bìa rừng, cả hai bất ngờ bị kẻ nào đó đập vào gáy bằng một khúc cây. Hai người ngã xuống, thấy mơ hồ trước mắt một bóng người lông lá rậm rạp, tóc tai bù rù xoã kín cả mặt. Lấp ló sau mớ tóc bù rù đó là hai đốm sáng đỏ lập loè, hai con mắt giống y như mô tả về ma rừng trong lời đồn. Nó thở khè khè, phả ra một mùi hôi thối kinh tởm, từ từ tiến về phía vợ chồng ông Được với vẻ khát máu.

Hai ông bà sợ quá ngất xỉu tại chỗ, khi tỉnh dậy được thì trời cũng đã sáng bảnh. Hai người hốt hoảng chạy về nhà xem Giang đã về chưa, vẫn không thấy người đâu, lại tiếp tục tìm trong rừng, không dám kể với ai hay nhờ ai trong bản tìm giúp vì sợ lộ chuyện cái thai. Cứ như vậy tìm cả ngày trời không thấy, cho đến khi hai anh em nhà kia phát hiện cái xác của Giang.

Đám tang của Giang diễn ra chóng vánh đến ngỡ ngàng theo ý của ông Được. Trời mưa tầm tã khiến bầu không khí càng thêm não nề tang thương, cũng vô tình khiến những dấu chân, dấu vết vật lộn trong rừng bị xoá nhoà đi hết.

Ch.ết ở bên ngoài nên quan tài của Giang không được đem vào nhà, mà phải để ở ngoài sân, vì người ta quan niệm rằng nếu đặt quan tài trong nhà, linh hồn những người ch.ết đột ngột ngoài đường sẽ kéo theo người nhà đi cùng. Nhà ông Được gần như nghèo nhất bản, cái quan tài này cũng nhờ dân bản gom góp mới mua được. Đám tang sơ sài, mưa lớn ào tới chẳng kịp căng bạt che, quan tài trơ trọi giữa sân bị nước mưa lạnh lẽo hắt ướt hết cả.

Sau buổi sáng phát tang, buổi trưa người ta khiêng quan tài đi chôn, mo Khấu dẫn đầu đoàn người, tay ông lắc chuông đồng, miệng lẩm nhẩm:

"Người ch.ết về nơi an nghỉ, ma quỷ xin tránh đường. Có chút tiền vàng làm lộ phí, mong các vị âm thần chấp nhận."

Người nhà mặc áo tang, đi theo sau tung tiền giấy, đúng lúc đi ngang qua nhà lão Sửu thì có dị tượng. Chiếc quan tài bỗng nhiên nặng trĩu, người nằm trong chỉ là một cô gái gầy gò chưa tới 50kg, nhưng bốn thanh niên to khỏe đều có cảm giác như đang khiêng nguyên một đống đá tảng nặng trịch.

Mo Khấu nhận thấy điều bất thường, chưa kịp nói mọi người dừng lại thì đã "rầm" một tiếng kinh hoàng vang lên, sợi dây thừng buộc với thanh gỗ khiêng quan tài đùng cái đứt phựt. Nắp quan tài mở tung, cái x.ác bên trong theo đó bật ra ngoài, lăn một đoạn tới giữa cổng nhà lão Sửu.

Khuôn mặt người ch.ết trôi trương phềnh ũng nước, đôi mắt vốn được vuốt xuống từ trước lúc này lại trợn trừng trắng dã, cứ vậy mà nhìn chòng chọc thẳng vào nhà lão Sửu. Mọi người cả kinh, vội vàng khâm liệm lại cái x.ác đặt vào quan tài như cũ.

"Ối!!"

Mấy thanh niên to khoẻ can đảm nhất cũng phải giật mình kinh hô lên, bởi vì vừa chạm vào, cái x.ác đã ồng ộc trào ra từ đủ mọi lỗ trên mặt, bất kể là mắt, mũi, miệng, tai, đều ọc ra một thứ chất lỏng màu đen, tanh hôi buồn nôn kinh khủng, trông như bùn lầy nhưng tanh hôi hơn bội phần. Miệng cái x.ác đớp đớp giống như người ch.ết đuối cố gắng hớp không khí, phát ra tiếng "Ồ Ộ Ộ Ộ..." càng lúc càng chệch đi nghe thành những tiếng kêu ai oán:

"Oan... oan... oan..."

Advertisement