LỜI NGUYỀN QUỶ NƯỚC - Tác giả: Kiều Ngọc Liên


🥹)

LỜI NGUYỀN QUỶ NƯỚC

Tác giả: Kiều Ngọc Liên & Nguyễn Mạnh Dũng

P4/8.

Không ít người thấy vậy mà nhũn cả người không dám đi tiếp. Nhưng cảnh tượng ngay sau đó còn khiến có người ngất xỉu tại chỗ luôn: Từ hạ thân của cái x.ác, cũng đùn ra một thứ chất lỏng kỳ dị, so với đống bầy nhầy trào ra từ mắt mũi miệng còn kinh tởm hơn. Nó cũng nhầy nhụa sền sệt như bùn lầy, nhưng lại nhuốm thêm một màu phơn phớt hồng như máu. Không ai hiểu gì trừ vợ chồng ông Được, bà Mơ tái xám mặt mày, run rẩy tóm lấy tay chồng, kinh hãi đến nỗi ú ớ nói không nên câu.

Con Giang có thai, thứ đùn ra từ hạ thân của nó, có phải... có phải chính là... bào thai? Nhưng sao trông nó ghê rợn đến vậy?

Ông Được rùng mình ớn lạnh nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt cảnh cáo bà Mơ phải giữ bình tĩnh. Mo Khấu im lặng quan sát, tuy không nói gì nhưng đôi mày càng lúc càng nhíu chặt hơn.

Ông nhìn thấy mờ mờ một luồng khí đen luẩn quẩn xung quanh vùng bụng của Giang. Ông quyết định sau khi chôn cất Giang, sẽ bí mật đào x.ác lên kiểm tra. Hiện tại nếu ông hấp tấp để lộ sơ hở, ắt sẽ có kẻ tìm cách hủy đi chứng cứ. Ông đưa cho bố mẹ Giang mấy nén nhang, chỉ cho họ cắm nhang vào đầu quan tài và khấn. Ông Được run sợ không dám, bởi cái ch.ết của Giang cũng do ông ta gián tiếp gây ra. Còn bà Mơ e dè nhìn chồng rồi mới dám nhận lấy nhang thắp cho con gái.

"Con ơi, con sống khôn thác thiêng, để bố mẹ và dân bản đưa con về nơi an nghỉ. Trời sắp mưa nữa rồi, con nằm đây lạnh mẹ xót lắm con ơi."

Sau đó quan tài không còn nặng trì như khi nãy nữa, dân bản an tâm phần nào, tiếp tục đưa quan tài đi nhập quan. Không ai hay biết có một người ru rú trốn trong nhà từ đầu đến cuối, cũng là người bị dị tượng khi nãy doạ cho kinh hồn bạt vía nhất.

Đoàn người dừng lại ở một ngọn đồi, nơi này là nghĩa địa của cả bản. Để tìm được vị trí chôn cất, mo Khấu đặt một bát cơm, một quả trứng sống lên quan tài rồi thắp nhang làm phép. Quả trứng gà sống sau khi được làm phép nhập hồn người ch.ết, mo Khấu cầm lấy ném xuống đất. Kỳ lạ là quả trứng vẫn còn nguyên vẹn, không hề vỡ, lại còn chầm chậm lăn đi một đoạn như thể có ai cố tình di chuyển nó. Điều này ám chỉ người c.hết không muốn được chôn ở đây, mo Khấu lặp lại hành động vừa nãy, cứ nhằm hướng quả trứng lăn mà ném tiếp.

Sau bảy lần ném trứng mới vỡ, xác Giang được an táng ngay dưới gốc cây vả. Mọi người đều nhẹ nhõm vì chôn dưới gốc cây vả là điềm tốt, cây vả có sức sống mãnh liệt, dù có bị gió bão quật gãy, chỉ cần còn gốc nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển.

Đêm đó trời vẫn tiếp tục đổ mưa lớn, trận mưa dữ dội nhất trong suốt mấy ngày qua. Mo Khấu đứng ở bậc cửa nhìn trời, thấy xuất hiện dị tượng giữa đêm: những tia sét ngoằn ngoèo trên bầu trời, tạo thành hình một con mắt khổng lồ, cả một khoảng trời xung quanh hình con mắt đó sáng bừng lên giữa không gian đêm đen.

"Thiên nhãn... thứ tà ác đó khiến cho thần trên trời cũng phải nhìn xuống..."

Mo Khấu lẩm bẩm trong miệng, lời ông vừa dứt thì những tiếng sấm nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!..."

Những tia sét ngoằn ngoèo đáng sợ chạy dài đến khoảng trời đằng xa, mo Khấu nhận ra chỗ đó chính là khu nghĩa địa, nơi có cái x.ác của Giang mới chôn hôm nay. Nơi đó, đất quanh gốc cây vả đang bắn lên tung toé mù mịt, sét đánh kinh hoàng liên tiếp tạo nên một cái hố sâu hoắm. Cô gái xấu số ch.ết rồi cũng chưa được yên, vì cái hố sâu hoắm đó cũng chính là vị trí huyệt mộ của cô. Sét đã đánh thẳng vào ngôi mộ mới đắp, quan tài hiện ra trơ trọi lộ thiên, nắp quan bằng gỗ bị đánh cho cháy rụi tan tác.

Nhưng thiên nhãn vẫn càng lúc càng sáng quắc dữ tợn hơn, những đạo sét vẫn còn chưa dừng lại, vẫn tiếp tục "đoàng, đoàng, đoàng" những tiếng kinh hoàng, cho đến khi chiếc quan tài hoàn toàn vỡ vụn, không còn nổi một mảng nào nguyên vẹn. Khói bụi mù mịt bao quanh cây vả đã bật cả gốc rễ, còn bên dưới huyệt mộ, chỉ còn lại cái x.ác của Giang cháy rụi khô đét. Mùi thịt cháy ngai ngái bốc lên, từng mảng xương lộ ra trần trụi, nhưng xương không có màu trắng, mà lại nhuốm một màu đen nâu, giống y như màu của thứ chất lỏng ọc ra từ mắt mũi miệng của cái x.ác sáng nay.

Toàn bộ cái x.ác, bất kể là da thịt hay xương xẩu, đều đã chuyển sang một màu đen nâu như vậy. Xung quanh cái x.ác chảy ra một lớp chất lỏng sền sệt như bùn lầy, chúng nhanh chóng bốc hơi thành một luồng khói đen tanh hôi, bay đi mất.

Mo Khấu cồn cào ruột gan quan sát bầu trời, chờ đến lúc sấm sét tiêu tan thì cũng đã nguyên một đêm, trời tang tảng sáng. Ông ngửa tay bấm quẻ, bất ngờ lòng bàn tay bật ra một dòng máu tươi.

"Không hay. Nó thoát được rồi. Lôi kiếp khắc nghiệt vậy mà nó vẫn thoát được."

Mo Khấu lập tức gọi thằng Đồng học trò cùng ra khỏi nhà, đi hướng về ngọn đồi nơi khu nghĩa địa, nơi có t.hi thể kỳ lạ vừa chôn cất. Con đường nhão nhoét đầy bùn đất khiến hai thầy trò di chuyển từng bước khó khăn. Đồng hỏi:

"Thầy ơi, sao mình không chờ đến trưa trời nắng đường dễ đi hơn ạ?"

Mo Khấu đáp: "Càng chờ đến trưa, mặt trời càng lên cao, âm khí càng tiêu tan đi. Mọi dấu vết sẽ biến mất."

Đến nơi, quả đúng như dự liệu của ông, cây vả đã bị sét đánh tan tác đổ bật cả gốc rễ. Bầu không khí phảng phất một mùi thịt cháy, còn mơ hồ có mùi bùn lầy hôi tanh.

"Trời ơi! Cái x.ác..."

Đồng cả kinh với cảnh tượng kinh hoàng trước mắt: ngay cạnh gốc cây vả đã bật rễ, là một cái hố sâu hoắm, đúng vị trí huyệt mộ của Giang. Bên dưới không thấy quan tài đâu, chỉ trơ trọi một cái x.ác cháy đen khô quắt.

Mo Khấu vừa nhìn liền hiểu sự tình, ông bày một đàn phép, vừa nhẩm chú vừa vẩy nước phép quanh huyệt mộ, sau đó cắm thanh kiếm gỗ xuống đất rồi nhắm mắt rơi vào trạng thái minh tưởng. Trước mắt ông dần hiện lên những hình ảnh trước đó, khi lôi kiếp xuất hiện, từng tia sét đánh xuống đúng vị trí này, đánh cho cả lớp đất bên trên lẫn quan tài bên dưới tan hoang vỡ nát. Cái x.ác bị sét đánh cháy đen cháy khét, rồi một hình hài quỷ dữ với màu chủ đạo là đen và xanh rêu, mơ hồ từ thân x.ác này thoát ra. Trông nó như một đống bùn nhão bầy nhầy chảy xệ, nó dần bốc hơi rồi tan biến đi mất trong màn đêm.

Mo Khấu mở mắt ra, con quỷ nước gớm ghiếc khiến đôi mày ông cau lại suy nghĩ. Ông sai học trò dọn dẹp hiện trường rồi ra về.

Lại nói quỷ nước sau khi thoát khỏi lôi kiếp, nhanh chóng lẩn trốn vào rừng sâu. Không gian u tịch trong rừng bỗng chốc bị phá vỡ bởi những tiếng gào rít đầy thống hận:

"Tao nguyền rủa! Tao nguyền rủa tất cả chúng mày! Cả cái bản này đều sẽ ch.ết đuối trong hồ nước!"

Tiếng gào của quỷ nước làm cành cây tán lá cũng phải rung động nhẹ, nó lia ánh mắt sắc lạnh nhìn vào một bụi rậm, nơi có một bóng người thập thò ẩn nấp, hai con mắt đỏ lập loè ẩn hiện sau mớ tóc bù rù. Quỷ nước cất giọng cười khằng khặc:

"Ma rừng, hãy hợp tác cùng ta đi. Gi.ết sạch cái bản này!"

Qua hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, mọi người trong bản đã tất bật chuẩn bị cho lễ tế. Thanh niên trai tráng đem trâu ra hồ nước xả th.ịt, các bà các cô thì tất bật chuẩn bị nước nôi và nấu nướng. Một chút nỗi e sợ bởi mới có người c.hết đuối tại đây cũng nhanh chóng bay biến, bởi không gì quan trọng bằng lễ tế, buổi lễ này nhộn nhịp y như ngày tết trên bản. Mo Khấu chỉ biết âm thầm thở dài chứ cũng chẳng thể ngăn cản dân bản, lễ tế này vô cùng quan trọng với họ.

Hương ở nhà cùng các bà các cô nấu nướng, còn Trung theo Tuấn và Tú cùng vài thanh niên khác đi vào rừng từ sớm để xem bẫy thú. Trên đường đi họ nhìn thấy một vũng máu và một ít xương vụn đã bốc mùi hôi thối. Tuấn mạnh dạn lại gần kiểm tra.

"Thú dính bẫy đã bị thứ gì đó kéo ra ngoài."

Mọi người tiếp tục đi kiểm tra những chiếc bẫy, thấy đều bị phá hoặc bị trộm mất thú dính bẫy. Tuấn tức lắm, lầu bầu chửi vài câu rồi đặt lại bẫy, tất cả đành tay không ra về.

Già Hom thấy mọi người tay không ra về thì không khỏi thắc mắc, Tú nhanh nhảu nói:

"Già ơi! Có ma rừng đấy! Nó phá bẫy còn bắt trộm cả thú nữa!"

"Tú, không nói linh tinh." - Tuấn ngăn lại vì không muốn dân bản hoang mang, nhưng rõ ràng trong đầu cũng có cùng suy nghĩ này.

Trung lên tiếng:

"Để con phóng xe xuống chợ mua đồ về, không để thiếu cỗ được."

Già Hom đồng ý rồi đưa cho Trung một danh sách. Dân bản mỗi người một việc chuẩn bị cho lễ tế, chỉ trừ bố con lão Sửu. Lão sai mấy người làm tới phụ giúp dân bản cho có, bản thân mình nằm khềnh ở nhà uống rượu. Bỗng lão mở to đôi mắt nhập nhèm men say, ngồi nhỏm dậy nhìn quanh nhà. Thằng Ngọ con trai lão đâu rồi?

Advertisement