Người họa mặt cho xác chết - Kaixinguo

Chương 3: Xá.c chế.t mở mắt 3
Ngày thứ 5 sau khi Trương Cần chết, Mã Đức Thiên giới thiệu cho Vương sư phụ một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai khôi ngô : “Pháp y Đỗ Dịch Vũ, thị trưởng cử để điều ra chuyện lần này.” Nói xong liền quay lại phía Đỗ Dịch Vũ : “ Pháp y Đỗ mà cần gì, thì hãy nói với chú Vương nhé”
Đỗ Dịch Vũ gật đầu, nhìn Vương sư phụ, mỉm cười nói : “ Vương sư phụ, tôi muốn đi xem Trương Cần, cả thit th.ể của Trần Tiểu Linh nữa, chú có thể dẫn tôi đi không?”
Vương sư phụ trong long rất khổ tâm, nhưng cũng không dám nói linh tinh trước mặt quản lý, chỉ đành gật đầu đồng ý
Hai người đi ra khỏi tòa văn phòng, chú Vương do dự hồi lâu , rồi nói : “Pháp y Đỗ, có mấy câu, tôi đáng nhẽ không nên lắm chuyện, nhưng tôi không nói thì trong lòng lại bứt rứt”
Đỗ Dịch Vũ mỉm cười : “chú cứ nói đi”
Chú Vương nhìn Đỗ Dịch Vũ, chỉ thấy thanh niên luôn mỉm cười này rất khác với những người trẻ khác. Nhưng rốt cuộc là khác chỗ nào, ông ấy lại không thể nói thành lời, chú Vương bất giác ho một tiếng rồi nói : “Cô gái Trần Tiểu Linh hia…haiz, cậu có tin vào cương thi không?”
Đỗ Dịch Vũ nhướn mày rồi im lặng, cậu biết đối phương sẽ nói tiếp. Qủa nhiên, chú Vương thở dài một tiếng : “trong nghề này của chúng tôi , có một quy tắc truyền lại từ xa xưa, khi hóa trang cho xac chet, nếu như xac chet mở mắt, thì nhất định phải dừng tay. Hơn nữa, xac chet đó cũng phải lập tức thiêu, nếu không sẽ biến thành cương thi….” Chú vương nói đến đây thì dừng lại nhìn Đỗ Dịch Vũ, phát hiện trên mặt đối phương không hề có sự cười cợt như ông ta nghĩ. Khiến cho ông giống như có thêm dũng khí, thế là nói tiếp : “cụ thể vì sao lại như thế, tôi cũng không biết, chỉ là từng nghe sư phụ của tôi noiis. Vì thế, tôi đã bảo quản lý nhanh chóng thiêu cái xac này, nhưng cậu ta không tin. Hơn nữa, còn kiên quyết tiếp tục hóa trang cho xac chet đó, tôi không dám, nhưng tôi cũng không thể nghỉ việc, haiz…”
Đỗ Dịch Vũ nhìn ông chú đang buồn bã, nói : “như these thì, xac chet Trần Tiểu Linh đã mở mắt à ?”
“đúng vậy, dọa tôi sợ muốn chet” chú Vương căng thẳng nhìn Đỗ pháp y : “cậu tin lời tôi nói à?”
Đỗ Dịch Vũ ánh mắt lóe qua một tia sáng, mỉm cười nói : “trên đời này chuyện gì mà không xảy ra được, đúng không?”
“đúng vậy, đúng vậy, tất nhiên là vậy, trước đây tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng bây giờ, tôi thực sự đã tin rồi, haiz, giờ tôi hóa trang cho xac chét là cảm thấy sợ, không biết sau này phải làm sao?”
Đỗ Dịch Vũ thấy chú Vương lại bắt đầu lải nhải, vội nói : “Vương sư phụ, vẫn chưa đến phòng ướp lạnh à?”
Chú Vương ngớ người : “cái gì, cậu vẫn muốn đi xem à?”
“ Đương nhiên rồi, đây là công việc của cháu mà” Đỗ Dịch Vũ nói
Chú Vương kinh ngạc nhìn cậu ta mấy casii, không biết là gan cậu to hay là vốn dĩ không tin lời ông, chỉ đành thở dài : “rẽ ở kia là tới rồi”
Phòng ướp lạnh nói toạc ra chính là nhà xac, chỉ là bây giờ nhà tang lễ muốn nâng cấp làm ăn, nâng cao dịch vụ. mã Đức Thiên liền đổi tiên khác. Theo như anh ta nói, nhà xac nghe thì hơi lạnh lẽo, còn phòng ướp lạnh nghe còn có chút khoa học bên trong, nghe cao cấp hơn một chút. Nhưng mà, cho dù đổi như thế nafoo, bên trong vẫn luôn mang một bầu không khí u ám. Cũng chỉ có những người ngày ngày quanh quẩn bên xac chet như họ mới ở được bên trong
Chú Vương đi vào trong phòng ướp lạnh, kéo ra một ngăn ướp hình thức như ngăn kéo,Đỗ Dịch Vũ thấy bên trên viết tên của Trương Cần, cậu ta bước qua, thực hiện mấy động tác kiểm tra pháp y đơn giản, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên cổ Trương Cần. chú Vương nhìn ánh mắt của Đỗ Dịch Vũ, nghĩ đến bàn tay gãy đôi kia, bất giác lưng toát mồ hooii lạnh, khẽ nói : “cổ cậu ta… có vấn đề gì à?”
Đỗ Dịch Vũ lắc đầu, kéo khóa của thi the lại, “ không có gì, xá.c của Trần Tiểu Linh đâu?”
Chú Vương không nhịn được vội nói : “thực sự muốn xem à?”
Đỗ Dịch Vũ cười nói: “nếu mà chú sợ, thì ra ngoài trước đi, cháu tự xem, yên tâm, cháu sẽ không đụng chạm linh tinh đâu”
Chú vương vội vàng lắc đầu: “sao có thể nói như thế chứ, cậu là pháp y, tôi có gì mà không yên tâm được, neues đã như vậy…..” ông chỉ vào một tủ ướp ở phía bên phải “cái đó, số 18, bên đó có thang, nếu như muốn lấy xac chet ra…thì hãy gọi tôi, ở đây tuy là có thiết bị tự động, nhưng không dễ dung đâu” nói xong ông quay người ra ngoài
Đỗ Dịch Vũ mỉm cười, lấy thang trèo lên, từ từ kéo tủ ướp của Trần Tiểu Linh, lộ ra một túi thi the, một luồng khí lạnh tỏa ra từ trong tủ, còn thấp hơn nhiệt độ của cả căn phòng. Đỗ Dịch Vũ dường như không vội chạm vào, chỉ đứng ở đó, nhưng khóe môi mấp máy, giống như đang niệm gì đó
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng ầm ĩ, tiếng bước chân của mấy người đii thẳng tới phòng ướp lạnh.Đỗ Dịch Vũ từ từ chau mày, buông tay đang cầm khóa định kéo ra, thì nhìn thấy quản lý Mã đẩy cửa vào, sau đó là một người trung niên không quen. Cuối cùng là chú Vương, chỉ thấy người trung niên bước vào hét to với Đỗ Dịch Vũ: “xuống đây, xuống đây, ai cho cậu động vào con gái tôi?”
Đỗ Dịch Vũ nhìn người đàn ông phúc hậu kia, đây chắc là bố của Trần Tiểu Linh, nhân vật nổi tiếng trong thương trường Trần Hóa Minh, cậu ta chưa nói gì quản lý Mã vội vầng cười nói : “Trần tổng, đây là pháp y bên văn phòng thành phố cử xuống”
Trần Hóa Minh không nể nang Mã Đức Thiên, tức giận nói : “pháp y thì sao, pháp y càng không được, lúc sống con gái tôi xinh đẹp mĩ miều, chet rồi cũng không thể để cho các người làm càn được”
Đỗ Dịch Vũ nhìn quản lý Mã và Vương sư phụ bất lực cười khổ : “suỵt, ông lớn tiếng như vậy, không sợ gọi người chet thức tỉnh à?” nói xong, còn chỉ ngón tay về xá.c của Trần Tiểu Linh
Vương Sư phụ đằng sau vội chép miệng : “pháp y Đỗ, chỗ này không phải là nơi để đùa”
Quản lý Mã bên ccajnh tuy không tin có m.a , nhưng dù gì vẫn là người ngồi văn phòng, giờ đang đứng ở nhà xá.c, nghĩ lại những lời hôm đó chú Vương nói, cũng không khỏi khó chịu. Trần Hóa Minh kia dường như đã quen bá đạo, lời của Đỗ Dịch Vũ đương nhiên là đã chọc tức ông ta, chỉ thấy ông ta bước lên đến bên cái thang, rooiif không nói gì một mạch trèo lên, chỉ vào mũi của của Đỗ Dịch Vũ nói : “cậu rời khỏi ngay lập tức cho tôi”
“Được, nhưng tôi phải làm xong kiểm tra thi the đã”
Trần Hóa Minh tức giận nhìn dáng vẻ thư thái của Đỗ Dịch Vũ, ngón tay run rẩy, quản lý Mã cướp lời : “pháp y Đỗ, Trần tổng đã nói chuyện qua với lãnh đạo cảnh sát rồi, vụ án của Trương Cần và Trần Tiểu Linh không có liên quan gì đến nhau, hơn nữa, vụ án của Trương Cần cũng chuẩn bị khép lại rồi cho nên, cục cảnh sát đã đồng ý Trần Tổng an táng con gái”
Đỗ Dịch Vũ nhìn Trần Hóa Minh cười lạnh : “nếu đã như thế, tôi có thể không quan tâm…. Nhưng ông muốn tìm ai đến hóa trang cho con gái đây, ông ta à?” nói xong thì chỉ vào Vương sư phụ phía sau
Chú Vương trong long rỉ má.u, vội vàng xua tay : “gần đây tôi không được khỏe lắm, đang muốn xin nghỉ đi khám bệnh”
“Vương sư phụ…” quản lỹ Mã bất ngờ, vội vàng nháy mắt, muốn ép Vương sư phụ nhận việc. nhưng Trần Hóa Minh đột nhiên nói : “cái này không cần lo, tôi đương nhiên sẽ tìm thầy hóa trang đến”
Quản lý Mã nghe xong,sợ mất đi phi vụ làm ăn này vội vàng nói : “chỗ chúng tôi có thầy hóa trang tốt nhất cả nước”
Trần Hóa Minh nhìn Mã Đức Thiên với ánh mắt khinh khỉnh : “lần trước Trương Cần chẳng phải cậu cũng bảo tốt nhất sao?”
Quản lý Mã vội vàng giải thích : “Trương Cần là người giỏi nhất chỗ chúng tooii, thầy hóa trang giỏi nhất cả nước hôm đó lại đi công tác, có điều ông yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ bảo người đó tự ra tay”
Lời nói của Mã Đức Thiên dường như đã giữ chân được Trần Hóa Minh, Vương sư phụ bên cạnh cũng thở phào, tuy là nhà tang lễ của họ không có thầy hóa trang nào tốt nhất toàn quốc, nhưng cho dù quản lý Mã giải quyết thế nào, chuyện này chắc sẽ không đổ lên đầu ông ta nữa
Mấy người nói đi nói lại, cuối cùng nhớ ra Đỗ Dịchh Vũ ở bên cạnh. Trần Hóa Miinh nhìn chàng trai 27 tuổi một cách đầy khiêu khích, khiến cho Đỗ Dịch Vũ thấy hơi mắc cười, người hùng hổ trong giới thương trường như ông ta, thế mà lại nhỏ nhen đến thế. Cậu lại nhìn vào túi đựng thi thể , nghĩ một lúc, tay phải âm thầm vẽ một vòng tròn trên đầu thi the, sau đó quay người xuống thang nói : “tùy các người, có điều, nếu như xảy ra chuyện gì nữa có thể đến tìm tooii” cuối cùng để lại cho chú Vương một câu nói rồi quay đầu rời đi
Sau khi Đỗ Dịch Vũ đii, quản lý Mã mới thở phào nhẹ nhõm, quay sang Trần Hóa Minh nói : “Trần tổng, chúng ta cũng đi thôi”
Trần Hóa Minh hừ lạnh một tiếng : “đã đến đây rồi thì tôi muốn nhìn con gái một chút”
Chú Vương bị lời nói của ông ta dọa cho sợ hãi, không nghĩ ngợi vội đáp: “không được” nói xong liền biết bản than đã lỡ miệng, quả nhiên hai người nhìn ông với ánh mắt nghi ngờ, Trần Hóa Minh nói : “có gì mà không được?”
Vương sư phụ ngơ ngác, cũng không biết trả lời như thế nào. Ông ta chỉ sợ chứ khoongg dám nói, may mà quản lý Mã kịp thời nói : “không có gif là không được, chú Vương ra ngoài trước đi”
Vương sư phụ lập tức quay người rời đi, ai biết vừa mới ra đến sảnh, liền vang lên hai tiếng hét lên trong nhà xá.c, tiếng hét chói tai, khiến ông nổi hết da gà. Sau đó, liền nghe thấy tiếng cửa nhà xá.c vị va đập, theo phản xạ ông quay đầu lại, thì nhìn thấy quản lý Mã vừa chạy vừa bò cùng với khuôn mặt Trần Hóa Minh khiếp sợ đang chạy ra , sự sợ hãi của hai người họ truyền sang cho cả ông ta, tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng bị dọa cho đầu óc trống rỗng, chỉ đành quay người chạy, sợ có thứ gì đó sẽ đuổi theo. Cho đến khi chạy đến quảng trường, phạm vi 50m không có một bóng râm nào, 3 người mới hồng hộc dừng lại
Cũng không biết trôi qua bao lâu,, chú Vương hỏi : “quản lý Mã, xảy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quản lý Mã vỗ nhẹ vào ngực lấy hơi : “zoombie, zombie kìa” sống hơn 404 năm, làm việc trong nhà tang lễ hơn 10 năm, hôm nay mới thấy như thế nào gọi là thi biến
Chú Vương lạnh sống lưng, “vậy,vậy….” ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời, quản lý Mã bên cạnh vội vàng túm chặt vai ông nói : “Chú Vương, hỏa thiêu nhanh”
Chú Vương ngơ ngác, vốn dĩ nghĩ ai dám đi hỏa thiêu, nhưng nhìn thần sắc này của quản lý Mã, ông nghẹn ngào : “quản lý, tôi.. tôi không…”
Ông ta vẫn chưa nói xong, chỉ nghe thấy Trần Hóa Minh hét lên : “không thể thiêu”
Âm thanh của Trần Hóa Minh khiến hai người giật nẩy, quản lý Mã cười nhạt : “Trần tổng, người chet cần được an nghỉ”
Trần Hóa Minh cố chấp nói, “đương nhiên, có điêuù, con gái tôi nhất định phải được an táng một cách đàng hoàng đẹp đẽ”
Quản lý Mã khổ sở nói : “nhưng, vừa nãy ông cũng thấy rồi, để cháu nhà mình sớm an nghỉ, tôi thấy nên bỏ bớt đi những thủ tục phiền phức”
Trần Hóa Minh đột nhiên đứng dậy, cắn rang nói : “tôi cho thêm 1 triệu tệ, ông nghĩ cách đi”
Quản lý Mã hít sâu một hơi, đây không phải con số nhỏ, hơn nữa… anh ta nghĩ đến khả năng được một món hời cho bản than. Trần hóa Minh nhìn dáng vẻ của quản lý Mã, nói “đương nhiên, 1 triệu này, tất cả đều do tôi trả, tôi sẽ tặng thêm một thiết bị mới”
“ tất cả giao cho tôi” quản lý Mã vội vàng tiếp lời
Trần Hóa Minh gật đầu, nhìn căn phòng đầy ám khí kia, thở dài bước tới nhét cho chú Vương hơn 10 vạn tệ : “chuyện hôm nay, nhất định phải bảo mật”


Advertisement
x