THÂM TÌNH VÌ EM - Hoa Hướng Dương

THÂM TÌNH VÌ EM
12/ “Hay là cô đã cặp với ông già nào rồi? Tôi thừa biết cô không đủ tư cách để xin vào bất cứ công ty nào.”

Vũ Yên làm như cô ta là con sâu trong bụng tôi vậy! Cô làm gì cô cũng biết sao?

“Có lẽ vì tôi không thích ra vẻ cho nên cô nghĩ tôi ngốc thật nhưng tôi ở đây nói cô biết nếu tôi thật sự ngu ngốc thì đã không giúp Nghiêm Trình vượt qua ngày tháng công ty bị phá sản rồi.”

“Dù có cố gắng nhưng kết quả vẫn không thay đổi, cho dù cô có tìm lại được thân phận thì gia đình của cô cũng đã là của tôi rồi, Nghiêm Trình cũng vậy!”

“Vậy thì sao? Cô cứ sống giả tạo hết phần đời còn lại của mình đi! Để tôi xem bộ mặt của cô khi nào sẽ lột.”

Chán nản! Chẳng muốn nói tôi liền đứng dậy rời đi.

Nói chuyện với cô ta chi bằng nói với đầu gối sướng hơn.

“Tôi còn chưa nói xong.”

Chát!

Tôi vung tay tát mạnh vào má cô ta khiến mặt Vũ Yên lệch qua một bên.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi, một bên mặt đỏ và vài lọn tóc rũ rượi trong thật quyến rũ, hành động này cũng khiến tôi rơi vào tầm mắt của nhiều người.

Nói không chừng họ còn tưởng là đánh ghen chăng!

“Đây là kết quả chọc điên tôi đó, Vũ Yên!”

“Cô! Bản chất lưu manh của cô vốn không thay đổi.” Cô ta tức soi máu.

“Đúng vậy đó! Tại sao phải thay đổi, nhất là đối với loại người như cô càng lưu manh càng tốt.”

Đúng lúc Nghiêm Trình đã quay lại Vũ Yên liền tiếp tục vai diễn cũ rít kia.

Khóc lóc, cô ta quỳ xuống trước mặt tôi.

“Tâm Đồng à! Tôi xin cô hãy về nhà đi mà, những người khác bên cạnh cô họ không có ý tốt đâu.”

“Vũ Yên! Sao em lại quỳ?”

Nghiêm Trình kéo cô ta lên lại ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn.

Lại còn bày trò để anh ta hiểu lầm sao? Vũ Yên xem thường tôi quá rồi, nghĩ tôi còn thích Nghiêm Trình à!

Mơ đi nhe cưng!

“Nghiêm Trình, em chỉ muốn khuyên cô ấy!”

“Không cần! Cô ta có chân đi thì tự biết về em cần gì làm vậy, người như cô ta không đáng!”

Tôi lười biếng “Không cần diễn nữa, nhàm chán!”

Nghiêm Trình vô cùng tức giận “Tâm Đồng! Tại sao đến bây giờ cô vẫn không biết hiểu chuyện vậy?”

“Nghiêm Trình! Đừng lớn tiếng với tôi, anh không có quyền đó. Sau này quản người của anh cho tốt nếu cô ta còn dám cắn bậy thì tôi gặp ở đâu sẽ đánh ở đó.”

Nếu anh ta còn dám lằng nhằng tôi chấp cả lò nhà anh.

Tôi bỏ đi xem kết quả đấu thầu, không ngoài dự đoán chúng tôi giành được dự án rồi.

Tối hôm đó tôi cùng mọi người đi ăn mừng đến tối khuya mới về, thật ra là do tôi không muốn đụng mặt Bách Quân Thâm.

Rón rén bước vào nhà tôi vừa đặt chân lên cầu thang đã nghe thấy âm thanh khàn đặc.

“Em uống rượu sao?”

Tôi quay lại thì ra Bách Quân Thâm ngồi ở sofa vì đèn tắt cho nên lúc nãy tôi không thấy anh.

“Vì hôm nay công ty đã giành được dự án xây dựng khu thương mại rồi, cho nên tôi có chút quá chén.”

“Em là đang muốn tránh mặt tôi sao?”

Tôi hơi chột dạ “Làm gì có chứ! Để tôi đi bật đèn.”

“Không cần đâu! Cứ như vậy đi tôi sẽ đủ can đảm hơn để nói với em.”

“Tôi yêu em! Châu Tâm Đồng.”

Lòng ngực tôi bổng đập dồn dập, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Chuyện này tôi thật sự chưa chấp nhận được.

“Bách Quân Thâm!”

“Em đừng vội từ chối tôi được không? Để tôi có chút hi vọng thôi, chỉ cần em đừng trốn tránh tôi nữa tôi nhất quyết sẽ không nhắc chuyện này với em nữa.”

Tôi hít một hơi dài ngồi rất lâu mới có thể tìm lại giọng nói của mình.

“Được!”

Trong một lần tôi đi gặp khách hàng tôi đã bị gài bẫy, lúc cảm nhận được rượu có vấn đề tôi liền muốn rời đi nhưng nhanh chóng bị gã ta cản lại.

“Tâm Đồng! Cô đi đâu vậy? Chúng ta còn chưa bàn chuyện xong mà.”

“Phong tổng! Tôi đi ra ngoài một lát.”

“Ngoan nào, ở lại đây để tôi giúp cô.”

“Tránh ra!”

Tôi đẩy gã ra cố gắng lấy lại lý trí đứng dậy, cơ thể đã yếu ớt đến mức tôi không còn chút sức lực.

Vì tự vệ tôi cầm lấy chai bia trên bàn đập vỡ.

“Ông đứng lại đó! Nếu ông còn dám làm bừa đừng trách tôi ra tay.”

“Cô dám không? Đêm nay cô đã định sẵn là của tôi rồi không trốn được đâu.”

Ý gã là sao?

Tôi nhìn ra lớp cửa kính bên ngoài, từ khi nào bên ngoài xuất hiện nhiều người canh chừng như vậy.

Là ai đã đứng sau chuyện này?

Chẳng lẽ hôm nay tôi phải chịu thua sao?

“Tâm Đồng! Mau đến bên tôi đi, tôi sẽ không để cô chịu thiệt thòi đâu.”

“Không! Mau cút đi!”

Cổ họng khô khốc tôi hét lên “Cứu tôi với! Cứu tôi.”

Ý thức dần mơ hồ tôi lắc đầu chống cự.

“Bách Quân Thâm! Sao anh còn chưa đến.” Trước khi ngất đi tôi chỉ kịp gọi tên Bách Quân Thâm.


Advertisement
x