Nỗi nhục nhã ba hôm trước giống như cái gai trong lòng muốn nhổ cũng nhổ không xong. Hễ cứ nhắm mắt, trí óc tự động tái hiện cái ánh nhìn ngạo nghễ, vân đạm phong khinh của cậu khiến cho lòng người muôn phần khó chịu. Nhưng thực lực Hiển Lâm bày ra đó, với trận đòn đơn phương nghiền ép ấy, đám côn đồ liền cảm thấy toàn thân lạnh toát, ý chí phục thù gần như bay biến.   

             Bất quá, nhìn đến gã đàn ông cao to bên cạnh mình, tên nhóc cầm đầu không nhịn được bật cười khèn khẹt, gương mặt lấc cấc, đầy tự tin. Hôm nay ai thua vào tay ai rõ như ban ngày, nó đã cất công mời người anh họ khét tiếng trong giới giang hồ, nó không tin với cơ thể thấp bé đó, Hiển Lâm đủ sức chống lại. Nghĩ vậy, nó càng thêm huênh hoang, tay giơ cao ngón giữa, khiếm nhã nói:  

             “Thằng chó kia, mày chết chắc rồi, anh họ tao sẽ cho mày biết mặt. Liệu hồn quỳ liếm mũi giày tao, có khi tao sẽ cân nhắc xin anh tao nương tay cho mày”.    

             Những lời lẽ ngang tàng này khiến Hiển Lâm giận run, nếu có thể, cậu thật sự rất muốn xông đến cho quân khốn nạn ấy biết mắt, để chúng sợ mất mật, không còn dám kéo đến tìm cậu gây phiền phức. Tuy nhiên, Hiển Lâm nào có lòng mà đủ sức, dù cậu cố gắng hồi tưởng thế nào, những mảnh ký ức rời rạc đều một đi không trở lại, đồng nghĩa với việc trình độ võ thuật của cậu bằng không.   

             Tình thế hiện tại của Hiển Lâm quá bị động, đằng trước cậu có bầy sói hoang, bên cạnh là gấu tọa trấn, dù cậu chắp cánh cũng khó bay. Nhìn đôi tay xăm trổ kín kẽ của gã đàn ông mặt mày thô kệch chặn đường cùng với cặp lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm đủ để thấy hắn là kiểu người độc đoán, gian sảo.   

             Chẳng lẽ kiếp số của mình đã tận rồi sao? Hiển Lâm bất lực nghĩ. Còn chưa kịp đến thăm dì Tư, còn chưa được nếm lại món ăn dì ấy làm, cậu không cam tâm. Nhưng, một lần nữa ngẩng đầu nhìn quân khốn nạn ấy, cậu không thể dậy lên nổi chút tinh thần chiến đấu nào cả. Phải làm sao đây, phải làm sao đây?   

             Bỗng, trong đầu cậu chợt lóe sáng một bóng đèn hai trăm Volt, như bắt được cọng rơm cứu mạng, cậu sốt ruột hô lên một tiếng, quả thật trong tình cảnh này, cậu không biết dựa vào ai ngoài anh: “Kiến Vinh, nhanh giúp tôi, tôi không muốn bị mắc kẹt ở đây”.  

             “Rốt cuộc nghĩ đến tôi rồi sao?”, Kiến Vinh trêu ghẹo nói rồi thẳng thừng từ chối, “Có điều, tôi không định ra tay tương trợ”.   

             “Tại sao? Rõ ràng lần trước anh đã giúp tôi đấy thôi. Việc này đối với anh đâu phải vấn đề gì khó”, Hiển Lâm bực tức nói, thể hiện sự bất mãn cao độ của mình.   

             “Đúng vậy nhưng tôi không muốn, hãy học cách tự bảo vệ mình đi”, Kiến Vinh cứng rắn phủ quyết, chất giọng nghiêm khắc hơn hẳn.   

             “Được thôi, tôi không cần anh giúp anh nữa”, Hiển Lâm ngoảnh mặt quay đi, điệu bộ bất cần.   

             Bất hoà giữa anh và ký chủ của mình không phải ngày một ngày hai, Kiến Vinh đã sớm quen thuộc tính cách của cậu. Đứa bé này quá bướng bỉnh, nóng nảy. Có một sự thật đắng cay rằng, răng thì cứng, lưỡi thì mềm, đến cuối đời, răng rồi sẽ rụng cả, lưỡi vẫn còn ở đó, nếu không học được cách mềm dẻo mềm, linh hoạt, cứ giữ khư khư cái nết cứng đầu ấy chỉ tổ trút thiệt vào người, vĩnh viễn bị người ghét bỏ.   

             Bất quá, dù để bụng thái độ không biết trên dưới của Hiển Lâm, Kiến Vinh nhìn thấy dáng vẻ hèn nhát, yếu nhược của cậu thì chẳng tài nào giận lên cho nổi. Anh bèn thở dài, nghiêng người dựa vai vào ghế, giữ cho cơ thể thoải mái, chậm rãi mở lời khuyên nhủ:  

             “Hiển Lâm, tôi chỉ là hệ thống của cậu, không thể mãi mãi bên cạnh cậu. Đừng dựa dẫm vào bên ngoài, chỉ có bản thân cậu mới bảo vệ được mình. Lần sau, khi cầu cạnh người khác, đừng cứng nhắc thế nhé, hãy khôn khéo hơn. Nào, để tôi hướng dẫn cậu phương thức tháo gỡ thế bí này”.   

             “Tôi… tôi… Hãy nói tôi biết tôi cần phải làm gì?”, Hiển Lâm ấp úng trả lời, đáy lòng hơi chút hổ thẹn. Cậu biết hành xử mới nãy của mình không đúng mực, Kiến Vinh kể trắng ra như vậy càng khiến cậu chột dạ.   

             “Đầu tiên, thu lại dáng vẻ sợ sệt của cậu. Nhớ cho kỹ, cậu có thể kém địch thủ bất kỳ điều gì, tuyệt đối không được thua khí thế. Một khi tỏ ra sợ sệt, đối phương càng được đà lấn tới, cậu càng bị khinh thường, nhục nhã hơn thôi”.   

             Cứ thế, dưới sự gợi ý của Kiến Vinh, Hiển Lâm ngừng lùi bước, cậu ưỡn ngực thẳng lưng, ngẩng đầu liếc nhìn bọn chúng. Cố lấy hết dũng khí của mình, cậu đáp trả đám vô lại bằng ánh mắt bất khuất, dõng dạt nói: “Bọn mày quên vết bầm tím trên người là do ai đem lại sao? Muốn chết thì đến đây, tao phụng bồi”.   

             Có thể khí thế hiện giờ của Hiển Lâm kém xa ba ngày trước nhiều lắm nhưng đủ để gợi lên trong lòng hình ảnh khiến chúng ám ảnh. Trong vô thức, tên nhóc đầu lĩnh và lũ thuộc hạ thoáng rùng mình, thân thể cứng đờ, đứng sững lại như pho tượng. Thấy vậy, tay anh chị đi cùng lập tức cốc mạnh vào đầu đứa em họ của mình, hung tợn la mắng:  

             “Đồ ngu, thằng nhãi này chỉ đang phô trương thanh thế thôi. Mày dám làm mất mặt tao, có tin về nhà tao dạy dỗ mày một phen bán chết bán sống hay không”.    

             Thình lình bị đánh đau, tên nhóc nọ giật mình tỉnh lại, kêu rên một tiếng. Đúng rồi, có anh họ ở đây cơ mà, sao phải sợ? Nó hoàn hồn, trong phút chốc đã thông suốt. Khẽ nguyền rủa đôi ba câu, nó trừng mắt nhìn Hiển Lâm, con ngươi đỏ như màu máu, phẫn nộ rít gào: “Đều tại mày, thằng ve chai chết tiệt. Anh, mau giúp em xử nó, em không nhịn nổi nữa rồi”.   

             Nhẹ nhàng xoay xoay cổ kêu răng rắc, gã giang hồ bẽ bẽ khớp tay, cười nhếch mép đầy khinh miệt:   

             “Thằng em vô dụng, có một tên nấm lùn cũng không đánh lại. Để tao xem thử thực lực của nó thế nào”.   

             Đối diện với một gã đàn ông lực lưỡng, cao hơn mình chừng hai cái đầu, Hiển Lâm khẽ nuốt nước bọt, khí thế gian nan mới gầy dựng được chút đỉnh liền tiêu tan thành mây khói. Không dám đối mặt với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống của đối phương, cậu lúng túng cúi đầu, căng thẳng hỏi:  

             “Tiếp theo tôi làm gì nữa bây giờ?”  

             Xét thấy tên du côn sắp sửa lao đến trước mặt Hiển Lâm, khoảng cách chỉ còn áng chừng hai, ba mét, Kiến Vinh bèn điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình cho nghiêm chỉnh, lớn tiếng nói vọng khắp tâm trí cậu: “Xông lên trước, hét lớn hết mức có thể”.   

             “Hả, bảo tôi xông lên trước?”, Hiển Lâm sửng sốt, có chút không hiểu được.   

             “Cẩn thận”, Kiến Vinh thình lình hét lớn nhằm cảnh tỉnh cậu.  

             Vụt, một nắm đấm uy mãnh như “sấm gầm”, nhanh như tia chớp lập tức hướng đến cánh mũi cậu, Hiển Lâm sợ hãi, theo thói quen ngồi thụp xuống, may mắn tránh thoát đòn thế hung hiểm ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc. Kiến Vinh cũng bị tâm trạng của cậu ảnh hưởng, anh chợt đứng dậy, không dám chậm trễ thêm một phút giây, vội vàng chỉ đạo:  

             “Vòng qua trái một bước, hét thật lớn vào tai hắn”.   

             Trong khoảnh khắc nguy hiểm như bây giờ, Hiển Lâm không còn dư thừa tinh lực để tự hỏi nữa, tâm trí cậu hiện giờ chỉ còn sót lại hình ảnh từng cú đá phóng đại đến vô hạn, nặng tựa thái sơn. Không rõ là do bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ hay một thế lực ngoại lai nào đó giúp đỡ, Hiển Lâm như nước chảy mây trôi né tránh thành công đòn thế tấn công hiểm ác của hắn.  

             Chân trái cậu bước sang ngang, khi cái miệng cách lỗ tai đối phương chừng một gang tay, cậu không chút chần chừ, hít một hơi thật sâu rồi há to miệng hết cỡ, dồn sức từ bụng hét lớn một tiếng kinh thiên động địa:  

             “Aaa…”


Advertisement
x