Là ai?  

             Một cơn gió bất ngờ nổi lên, thoăn thoắt lướt qua từng kẽ lá tạo nên âm thanh xào xạc, xào xạc liên miên. Bầu trời nhanh chóng mờ tối hẳn, những vệt đỏ cam từ sắc hoàng hôn hoàn toàn bị mây mù che phủ. Trên đỉnh đầu, tiếng quạ kêu không ngừng. Một cảm giác quái dị dần dần bao bọc lấy con hẻm nhỏ vắng vẻ, sóng lưng Hiển Lâm như ướt đẫm, toàn thân run lên bần bật.   

             Đôi chân chỉ vừa nhấc lên được một chút đã thoáng cứng đờ, Hiển Lâm từ từ quay đầu lại về sau, trong đôi mắt lộ rõ sự hoảng loạn khôn cùng. Nhìn ngó hồi lâu vẫn không thấy phát hiện được gì, sự nghi ngờ nơi đáy mắt liền giảm, cậu tự an ủi bản thân thần hồn nát thần tính, tầm mắt lần nữa hướng thẳng về trước.    

             “Hiển Lâm, 14 tuổi lẻ 5 tháng, học sinh của trường trung học cơ sở Nam Thành. Ba mẹ mất trong tai nạn lúc năm tuổi, bà ngoại mất năm 13 tuổi…”, như để hoà hợp với bầu không khí xung quanh, Kiến Vinh cố tình hạ tông giọng, lời nói như lởn vởn quanh tai Hiển Lâm.  

             “Người nào, mau ra đây, đừng giả thần giả quỷ”.   

             Cả người như rớt vào hầm băng, sóng lưng Hiển Lâm lạnh toát, cậu rùng mình hô toáng lên. Đôi mắt cậu dáo dác đề phòng bốn phía, ngay cả một cái chớp mắt cũng không dám, sợ bản thân sơ ý bỏ quên chi tiết nào đó. Trái tim vừa treo ngược cành cây lập tức như bị đuổi giết mà đập loạn xạ, không ngờ một đứa trẻ trong trận đòn vừa nãy chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, vậy mà hiện tại sắc mặt lại tái mét đến thế.   

             “Cuối cùng cậu cũng chủ ý đến tôi rồi sao”, chưa chịu buông tha cho cậu bé, Kiến Vinh ngân dài giọng nói của mình, nghe như thể một con ma đang oán than.    

             “Rốt cuộc anh là ai?”, Hiển Lâm khẽ nuốt nước bọt hỏi, đôi mắt vẫn láo liên không dứt.  

             “Ha ha, đứa trẻ này, chân đã nhũn ra thế kia mà còn cố tỏ ra mạnh mẽ cho ai xem”, không nhịn được nữa, Kiến Vinh tạm thời tắt mic, anh ngồi trên ghế cong người bật cười sang sảng. Trêu đùa đứa trẻ này thật sảng khoái.   

             “Mau trả lời tôi”, Hiển Lâm đanh mặt nói, mặt mắc nghẹn tới đỏ bừng.    

             Nhìn thiếu niên sốt ruột giậm chân, Kiến Vinh chậc chậc vài tiếng. Một tay anh chống cằm, một tay khẽ gõ vào thành ghế, vui vẻ nói: “Như đã giới thiệu từ đầu, tôi là hệ thống học đường, cậu có thể gọi tôi là Kiến Vinh”.   

             “Hệ thống học đường?”, Hiển Lâm thều thào lặp lại, thái độ bỗng chốc trầm xuống.   

             Tuy không nhớ lần cuối cùng bản thân được cầm trên tay quyển truyện là lúc nào nhưng ngẫu nhiên Hiển Lâm vẫn nghe thấy mấy đứa bạn cùng lớp bàn tán xôn xao về cuốn tiểu thuyết mà chúng đọc. Tình tiết một cỗ máy không biết từ đâu thần thần bí bí giáng lâm, trợ giúp nhân vật chính vả mặt từng kẻ xem thường mình, một bước lên mây, trở thành đối tượng người người ngưỡng vọng không phải rất thường thấy hiện nay hay sao?   

             Có điều, ánh mắt Hiển Lâm loé lên tia ác cảm. Cậu chẳng khù khờ đến mức tin rằng trên đời này tồn tại một thế giới màu hường. Không có gì tự nhiên mà có, chẳng có bữa ăn nào là miễn phí. Huống chi, nghĩ đến cái tên của ‘bàn tay vàng’ mình nhận được, Hiển Lâm nhếch môi trào phúng:  

             “Tại sao anh lại chọn tôi làm kí chủ? Tôi chẳng có gì cho anh lợi dụng cả, không nhà không cửa, không xu dính túi. Học hành thì dở tệ, lại chẳng có tài năng nào nổi trội. A, hay là khuôn mặt này nhỉ, vẻ đẹp trai của tôi hấp dẫn xiết bao ánh mắt đấy”.  

             Bình tĩnh lắng nghe từng câu từng chữ của Hiển Lâm, Kiến Vinh lần nữa không nhịn được cười. Đứa bé này cũng quá tự mình biết mình đấy chứ, không tệ, có thể đào tạo được. Mà đúng thật mỹ mạo của cậu ta thật đáng ngợi ca, ít nhất đối chiếu với những gương mặt anh từng thấy trong quá khứ, ít ai có thể so bì. Bất quá, phản ứng của Hiển Lâm tiêu cực quá rồi, anh bèn hắng giọng nói:  

             “Đừng bi quan như thế, từ từ cậu sẽ cảm nhận được sự chân thành của tôi, tôi chỉ thật lòng muốn giúp đỡ cậu”.   

             “Giúp tôi?”, Hiển Lâm mỉa mai, “Hay muốn quản thúc tôi, ép tôi vào khuôn khổ, chăm chỉ học hành. Đừng có mơ, tôi sống thế nào mặc xác tôi, không mượn anh quan tâm”.   

             Câu cuối cùng cậu nhấn đặc biệt nặng, trong đôi mắt hừng hực lửa giận. Những lời thế này, cậu nghe đủ rồi. Bọn họ nghĩ mình là ai chứ, xem cậu là một đồ chơi, thích thì nâng niu trong lòng bàn tay, không thích thì quăng một xó sao? Chẳng cần biết hệ thống học đường này muốn làm cái quái gì, cậu không thèm cũng không quan tâm.   

             “Bình tĩnh, tôi biết cậu rất khó quên đi vết thương cũ trong lòng, tôi…”, Kiến Vinh nhẫn nại khuyên nhủ, anh biết cậu đang nhớ đến một thời quá khứ đen tối của mình.   

             “Im đi, tôi mặc kệ anh tốt hay xấu, bớt xía mũi vào cuộc sống của người khác. Hãy để tôi yên”, Hiển Lâm hét toáng lên cắt ngang, trong lòng tràn ngập bi ai.   

             Ngồi trong không gian tăm tối, Kiến Vinh nhìn chằm chằm màn hình giả lập, tay khoanh trước ngực, điệu bộ đầy suy ngẫm. Thật là một đứa trẻ nhạy cảm, anh thầm nghĩ, phản ứng không nằm ngoài dự đoán. Người như Hiển Lâm chỉ cảm thấy an toàn khi ở trong không gian riêng tư của mình. Họ luôn dựng quanh trái tim một bức tường thành cao ngất, ngăn không cho bất kì ai tiếp cận. Giống như một chú mèo con nhút nhát vậy, dè dặt trước những người xa lạ.   

             Thầm tính toán trong lòng, Kiến Vinh tiếp tục trầm mặt theo dõi từng động thái của cậu. Tạm thời quan sát thêm một thời gian vậy, đợi cơ hội thích hợp hẵng ra tay. Với đứa trẻ này, anh không thể vội vàng được, dực tốc bất đạt, càng hấp tấp càng dễ khiến cậu thêm cảnh giác.    

             Cứ vậy, Kiến Vinh im lặng, không lên tiếng, tâm trạng của Hiển Lâm cũng dần lắng lại. Tuy không rõ tại sao người nọ lại thức thời đến thế, Hiển Lâm chỉ xoắn xít vài giây rồi quẳng nó sau đầu, không nghĩ đến nữa.   

             Lấy từ trong túi quần một cái bọc đen, Hiển Lâm ném chai rỗng vào trong rồi tiếp tục công việc của mình. Kiến Vinh mặt không đổi sắc nhìn cậu lang thang khắp đường xá, đến các con hẻm nhỏ chỉ để nhặt nhạnh những vỏ lon, chai không người khác ném đầy trên đường. Đến khi cái bọc đã đầy ắp, không thể nhét thêm được nữa, cậu mới ngưng tay, chầm chậm đi về phía vựa ve chai cách đó không xa.   

             Trông thấy cậu thờ ơ đưa chiếc túi của mình cho một gã béo ục ịch rồi nhận lại chưa tới mười tờ hai nghìn, Kiến Vinh bỗng cảm thấy thật mới mẻ. Trong tương lai, ngành thu mua phế liệu không phải đã biến mất nhưng những vựa ve chai ngổn ngang rác rến thế này thật sự không thể bắt gặp được nữa. Cùng với sự tăng cao chất lượng cuộc sống, những kẻ hành nghề này đã ít lại càng hiếm hơn.   

             Tò mò nhìn cậu vô cảm nhét từng tờ tiền vào túi quần, Kiến Vinh đột ngột lên tiếng hỏi: “Không phải hàng tháng cậu đều được chu cấp tiền sinh hoạt phí mà, sao còn vất vả đi làm những chuyện cực chẳng đã thế này?”  

             Vừa cố quên đi những chuyện kỳ lạ vừa nãy, Hiển Lâm suýt bị tiếng nói thình lình của anh doạ đứng tim. Cậu đứng ngợ ra một hồi rồi hừ lạnh nói: “Thì sao, tôi thích làm đấy, anh quản được chắc. Tôi đã bảo anh câm miệng đi rồi kia mà”.  

             “Được thôi, cậu vui là được”, Kiến Vinh nhún vai nói, chẳng để trong lòng lời nói tuyệt tình của cậu.   

             Liên hệ với những thông tin vừa nhận được, anh không khỏi thở dài. Cơ bản chuyện năm xưa, để lấy đi cửa hàng của ba mẹ cậu một cách danh chính ngôn thuận, người bác đã hứa sẽ đón Hiển Lâm về ở với gia đình mình. Nhưng do cậu lựa chọn bà ngoại, ông ta càng vui sướng hơn khi chỉ cần chu cấp tiền cho đứa cháu trai xấu số đến năm mười tám tuổi. Hồi bà cậu còn sống, ông ta còn e dè tính khí của mụ già khó ưa ấy, kiên nhẫn hàng tháng gửi tiền đến, tương đối cuộc sống không đến mức ăn gió nằm sương.    

             Tuy nhiên, kể từ khi bà ngoại bệnh nặng liệt giường, ông ta cháy nhà mới ra mặt chuột, triệt để cắt phăng món tiền này. Hiển nhiên ông ta không dám lộ liễu đến thế, chỉ yêu cầu Hiển Lâm trực tiếp đến nhà ông ta lấy tiền rồi làm khó làm dễ mới chịu đưa cho cậu. Vài lần như thế, với bản tính không chịu thua thiệt của mình, cậu chán ghét qua lại nhà người bác, chút tiền đó cũng chẳng thèm lấy.  

             Kiến Vinh có chút cạn lời với đứa trẻ này. Lông cánh chưa cứng cáp mà lòng tự tôn quá lớn chỉ tổ khổ mình. Trong những tình huống thế này, cậu càng phải nhẫn, ít nhất không nên để ông ta được như ý. Bất quá, chẳng thể nào trách đứa trẻ này được, khuyết thiếu người lớn bên cạnh, không ai dạy cậu ta đạo lý, cách đối nhân xử thế nên tâm tính xốc nổi vậy là bình thường.   

             “Hiển Lâm, cháu đến rồi sao, hôm nay dì có món sườn xào chua ngọt mà cháu thích này, để dì lấy thêm cho cháu một chút. Cháu xem cháu kìa, đang tuổi ăn tuổi lớn mà nhìn người chẳng có chút thịt nào, gầy gò quá. Bà cháu còn sống chắc đau lòng lắm”.   

             Hình ảnh trên màn hình giả lập tiếp tục thay đổi, lúc này Hiển Lâm đang đứng trước cửa quán ăn đầu hẻm nhà mình, ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chăm vào những cục thịt sườn đầy hương vị, màu sắc. Trông đứa trẻ lúc này mới ra dáng của một thiếu niên, bớt đi vài phần u ám thường ngày.   

             Kiến Vinh híp mắt đánh giá người phụ nữ lớn tuổi đang hăng say bắt chuyện với Hiển Lâm, dù không được cậu đáp lại mấy câu nhưng nụ cười trên môi vẫn không nhạt đi bao phần. Đó là người duy nhất còn tồn tại có thể khiến cho Hiển Lâm mở lòng, cũng là người duy nhất đối đãi chân thành với cậu từ khi bà mất. Mặc dù nhìn khoé miệng cậu vẫn cứng nhắc khi trả lời vài vấn đề của bà ấy, nhưng Kiến Vinh biết trong lòng cậu đã mềm mại đi phần nào.     

             Nếu người này còn sống, chắc hẳn không đến mức Hiển Lâm sa đoạ vào con đường đen như màu mực tàu đâu nhỉ, Kiến Vinh thầm suy tính trong lòng, đôi mắt vẫn theo dấu cậu về tận nhà. Hiển Lâm sống ở một khu chung cư cũ kĩ, nhà cậu ở tận tầng năm, đến cả thang máy cũng hỏng, bình thường đều phải cuốc bộ lên lầu.   

             Tra chìa mở cửa, đến khi bước chân vào tổ ấm bà ngoại để lại, tâm trạng của Hiển Lâm mới triệt để thả lỏng. Qua loa tắm táp cho sạch sẽ, cậu thay một bộ quần áo nhẹ tênh, thoải mái rồi đặt hộp cơm lên chiếc bàn trong phòng khách, chậm rãi múc từng muỗng từng muỗng. Không bật tivi, cũng không nghe nhạc, cậu chỉ như thế lẳng lặng ăn, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì.   

             Nhàm chán quan sát biểu hiện của cậu, Kiến Vinh gối tay sau đầu, ánh mắt ngước nhìn lên khoảng không vô tận rồi bỗng cất tiếng: “9494, cậu cảm thấy đứa trẻ này thế nào?”  

             “Có vẻ là một con người hướng nội, cẩn thận quá mức, mắc chứng hoang tưởng bị hại loại nhẹ, có chút thái độ thù địch với xã hội. Điều khiến tôi bất ngờ là cậu ta lại sợ bóng tối”, nghe thấy câu hỏi của Kiến Vinh, 9494 thành thật trả lời.   

             “Tôi đồng tính với suy nghĩ của cậu nhưng nếu nói đứa bé này sợ bóng tối thì cũng không hẳn. Có thể chán ghét chăng, hay không cam tâm hoặc là một nỗi khát khao với ánh sáng ngoài kia nhưng lại không thể”, Kiến Vinh nhẹ nhàng đáp, đôi mắt vẫn ngước nhìn lên trời, rồi lại như bâng quơ hỏi, “Cậu biết tại sao phần đông chúng ta lại không sợ bóng tối không?”  

             Sau đó, không đợi 9494 cất tiếng, anh đã tự động trả lời:  

             “Bởi vì chúng ta biết một khi lạc lối sẽ có một ai đó kéo chúng ta rời khỏi, bởi sâu bên trong trái tim chúng ta luôn hừng hực ngọn lửa hi vọng mãi không lụi tàn. Nhưng với Hiển Lâm, cậu bé này có thể đã đánh mất đi tia sáng nhỏ bé này rồi. Đứa trẻ ấy giống như người sa vào đầm lầy, đôi tay cố gắng vùng vẫy, cố gắng cầu cứu nhưng khắp bốn bề đều vắng lặng, không một ai nghe thấy, không một ai đáp lại. Vũng bùn cứ không ngừng kéo con mồi xuống, đôi tay cậu ta lâu dần đã không còn sức giơ lên được nữa, trong lòng lúc này chỉ còn lại một sự tự vấn, một sự hoài nghi những gì mình đang cố gắng có thật sự đáng hay không”.   

             “Ngài sẽ làm gì với cậu bé này?”, 9494 hiếu kì hỏi.   

             Kiến Vinh không lập tức đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn Hiển Lâm lúc này đã say giấc trên giường, đèn điện vẫn bật sáng choang nhưng đôi mày không biết vì sao mà cứ nhíu lại, trông dáng vẻ có phần ngủ không ngon. Lòng anh thoáng dâng lên một nỗi thương tiếc dạt dào:  

             “Đứa trẻ đáng thương, nhiệm vụ này tôi đã nhận rồi, tất nhiên phải vươn tay giúp cậu ta thôi”.   

             Thở nhẹ một hơi, đôi mắt anh bỗng sáng ngời, ý chí chiến đấu chợt dâng cao. Anh như nhớ lại một thời tuổi trẻ của mình, nhoẻn miệng cười nói:  

             “Một kí chủ thú vị thế này, sao tôi có thể bỏ mặc đây”.


Advertisement
x