“Đen cho mày rồi, tao đang buồn bực, cần một đứa trút giận”.   

             Không mấy quan tâm phản ứng của Hiển Lâm thế nào, tên cầm đầu vân vê bàn tay, liến thoắng một tràng dài. Trong mắt nó, sự trầm mặt của cậu vốn là biểu hiện cam chịu trước giờ, dù có lơ ngơ hơn chút cũng chẳng có gì đặc biệt.   

             Thế nhưng, thằng nhóc tự cho mình là đúng này có phần không rõ từ vài phút trước, sự chú ý của Hiển Lâm đã sớm không còn tập trung trên người nó. Giống như bị điếc tạm thời, những lời nó nói chẳng có chữ nào lọt vào tai cậu, tâm trí của cậu hoàn toàn bị câu hỏi của Kiến Vinh quấn lấy. Ngớ người ra một hồi, cậu chợt lẩm bẩm một mình, chất giọng run rẩy như đang kiềm nén một điều nào đó sắp sửa bạo phát:  

             “Anh có ý gì?”  

             “Hiển Lâm, tôi không muốn nhắc lại, tôi biết cậu nghe hiểu. Đừng tiếp tục trốn tránh, nói tôi nghe đáp án của cậu”.   

             Không thể ngồi yên được nữa trong không gian hệ thống, Kiến Vinh bất ngờ đứng dậy. Anh tiến gần đến trước màn ảnh, chăm chú quan sát từng biểu hiện nhỏ nhặt của cậu. Đến khi nhìn thấy vẻ mặt quyết tâm như không còn gì để mất của cậu, anh mới thoáng nhếch môi, ưu nhã quay trở về ghế sofa, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của cậu.   

             “Nếu có đủ sức mạnh, ai tình nguyện trở thành con kiến hôi mặc người giẫm đạp. Tôi không muốn”, hét lên bằng ý thức, Hiển Lâm dứt khoát nói thật mong muốn trong lòng mình, đôi mắt cậu sáng lên y hệt một ngọn lửa đỏ rực đang bùng cháy.   

             “Được, nguyện vọng này của cậu, tôi đã nghe rõ. Hãy thực hiện nó bằng chính đôi chân của mình”, Kiến Vinh nhoẻn miệng cười mỉm, vui vẻ đáp ứng, sau đó anh phất tay ra lệnh cho trợ thủ của mình, “9494, bắt đầu truyền tải ký ức”.   

             “Rõ, việc truyền tải sẽ được tiến hành trong năm phút, kính mong nhiệm vụ giả chú ý phản ứng của ký chủ. Việc truyền tải sẽ buộc phải dừng lại ngay khi có bất kì ảnh hưởng xấu nào đến cơ thể”, 9494 dõng dạt nói, chất giọng đều đều như không.   

             Trong thoáng chốc, hàng loạt những hình ảnh kỳ quái như thuỷ triều dũng mãnh xâm nhập vào não bộ của Hiển Lâm, đầu cậu tức khắc đau như búa bổ. Theo phản xạ ngồi thụp xuống, hai tay cậu ôm chặt lấy đầu, không ngừng kêu rên. Những giọt lệ vì đau đớn mà ứa ra thành dòng, tâm trí cậu lúc này chẳng còn chút tinh lực dư thừa chú ý đến chuyện khác.    

             Những tưởng đó là hành động hèn mọn của kẻ nhu nhược, thằng ranh dẫn đầu đám côn đồ ngoác miệng cười khinh bỉ, khẽ bẻ bẻ khớp tay kêu rốp rốp. Lòng hiểm ác bước đến trước mặt Hiển Lâm, thằng nhỏ vươn tay nắm tóc cậu, đôi mắt bừng lên tia khoái chí.    

             Nhưng nụ cười của thằng nhóc này bỗng cứng đờ khi Hiển Lâm chợt vươn tay nắm chặt lấy khuỷu tay nó, lực đạo vừa đủ khiến nước da đen đúa đỏ ửng lên một mảng. Chưa kịp hét toáng, nó liền thấy cậu ngẩng mặt lên nhìn nó, đôi mắt lạnh lẽo, ngạo nghễ hệt con thú chưa được thuần hoá. Và rồi khi một cảm giác ớn lạnh chạy dọc thân thể, nó thoáng thấy đôi môi mỏng của Hiển Lâm gợn lên cung độ nhỏ như có như không, cậu dùng tay còn lại của mình bắt lấy vai nó, thực hiện một cú ném qua vai.   

             Ầm, khi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước ánh mắt ngơ ngác của bọn thuộc hạ, thủ lĩnh của chúng đã đập mạnh lưng vào tường, đau điếng đến mức chảy cả nước mắt. Cơn đau đến đột ngột khiến thằng nhóc cầm đầu như loạn trí, mờ mịt không định hình được nổi đối tượng nó thường bắt nạt đã không đơn giản như trước, chỉ biết kêu la ầm ĩ:  

             “Bọn bây còn đứng đó làm gì, mau xông lên giữ chặt lấy nó, tao phải trả lại món nợ này”.   

             Nói đoạn, nó gian nan đứng dậy, lấy tay xoa xoa cánh lưng đã ê ẩm hết cả lên, miệng không khỏi chửi đổng: “A, đau chết mất, thằng chó má kia, mày tới số với tao”.   

             Đối diện với ánh mắt như vạn tiễn xuyên tim của kẻ mình vừa quật ngã, Hiển Lâm chỉ thờ ơ, chẳng để trong lòng, khí chất nhàn tản của một cường giả không sợ trời không sợ đất càng phát ra nồng đậm. Bọn thuộc hạ sững sờ vài giây rồi nhanh chóng phản ứng lại, sợ sệt xông về phía cậu.   

             Hiển Lâm vô cảm nhìn chúng ỷ thế đông người, tay chân theo bản năng thủ thế ra hình ra dáng con nhà võ. Chấp đối phương ra tay trước, cậu an tĩnh vòng hai tay sau lưng, linh hoạt né tránh từng cú đấm từng cú đá hướng về mình. Đợi đến khi tất cả đều thấm mệt, sự sốt ruột nổi rõ trên những gương mặt non nớt, cậu chợt khẽ cười lạnh, bắt đầu phản công, vừa nhanh lại vừa chuẩn.   

             Ầm, không khó đoán trước, bọn thuộc hạ lặp lại kết cục như thủ lĩnh của chúng, ai nấy đều nằm chỏng chơ lên trời, mặt nhăn như mướp đắng. Thằng nhóc cầm đầu đang tựa vào tường tức bị tình cảnh lúc bấy giờ làm sững sờ đến choáng váng đầu óc, nó run rẩy chỉ tay về phía cậu, lắp bắp nói:  

             “Mày… mày…”  

             Tuy nhiên, ngay khi tiếp xúc với ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ của Hiển Lâm quay lại nhìn mình, tên nhóc này bị doạ đến thốt không nên lời, mặt tái nhớt không còn chút máu, khắp người không ngừng run rẩy. Nó ớn lạnh sóng lưng, tay bấu chặt vào bờ tường, lập cập van xin:  

             “Đừng, đừng đến đây”.  

             “Cút”, Không xuất hiện trận đòn xối xa như tưởng tượng trong lòng nó, Hiển Lâm chỉ đứng hiên ngang không động đậy, trầm giọng quát lớn.     

             Giọng nói đầy nội lực như sấm gầm của Hiển Lâm khiến đám lưu manh hoảng sợ không nhẹ. Bọn chúng loạng choạng đứng dậy, ba chân bốn cẳng rời đi, đầu cũng không dám ngoảnh lại. Ắt hẳn lần giáo huấn này sẽ trở thành bóng ma trong lòng chúng, hình ảnh của cậu từ đây đã có một bước biến đổi nghiêng trời lệch đất.   

             “Làm tốt lắm”, nhàn nhã quan sát mọi chuyện, Kiến Vinh cất tiếng khen ngợi.   

             “A, mọi chuyện nãy giờ là sao thế? Sao tôi không nhớ gì cả?”  

             Hồi tỉnh trở lại từ cơn mê mang, đôi mắt của Hiển Lâm lúc này đã hơi có chút thần, không còn vô hồn như mấy phút trước. Cậu mờ mịt nhìn hai tay mình, cố gắng nhớ lại trận chiến áp đảo vừa nãy nhưng hình ảnh cuối cùng trong ký ức của cậu không có gì ngoài cảnh bọn họ tháo chạy.  

             “Không nhớ là đương nhiên, cậu vừa tiến vào trạng thái vô thức do việc truyền tải tạm thời những trải nghiệm về võ thuật. Trong trạng thái này, cơ thể cậu hoàn toàn phản ứng theo bản năng nên não bộ sẽ không lưu giữ bất kì kí ức nào cả”, Kiến Vinh cặn kẽ giải thích cho cậu.  

             “Tôi có thể mạnh được như thế không?”, Hiển Lâm thều thào hỏi, trong giọng nói mơ hồ có chút kích động. Dù không biết bản thân đã làm gì nhưng dựa trên nét mặt kinh hoàng của bọn chúng, cậu khẳng định ngón võ này rất đáng giá.   

             “Có thể”, Kiến Vinh gật đầu khích lệ, phản ứng của cậu không vượt tầm dự đoán của anh.    

             Với phần đông đàn ông mà nói, khát vọng đối với sức mạnh và quyền lực gần như ăn sâu vào máu họ. Họ là những người có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, thích kiểm soát mọi thứ một cách triệt để. Kiến Vinh không sợ Hiển Lâm khao khát những điều không tưởng, anh chỉ lo cậu không có chí tiến thủ. Khi một người không tồn tại bất kì mục tiêu nào, họ giống như gã mù mò mẫm trong không gian vắng lặng, dễ dàng đánh mất phương hướng, dễ dàng sa ngã vào con đường tội lỗi.        

             Có lẽ anh đã thành công khi nhắm đến điều này, chẳng ai trên đời này có thể chối từ một thứ có thể khiến họ trở thành cường giả. Kiến Vinh mỉm cười nhìn cậu, tay giơ cao hơn đầu, nhẹ nhàng ma sát hai đầu ngón tay. Tách, một màn ảnh giả lập với nội dung mới lần nữa xuất hiện. Hi vọng Hiển Lâm không nổi giận, anh cười khà khà.   

             Quả nhiên, ngay khi nhìn thấy nội dung của nhiệm vụ mới, từ ánh mắt mong chờ, ao ước, tâm trạng của cậu tức khắc lao dốc không phanh. Hiển Lâm xị mặt xuống, cậu thẳng thừng chỉ chỉ vào bảng nhiệm vụ, nghiến răng nghiến lợi đọc to những dòng chữ trên đó:  

             “Cái gì đây, đạt được bảy điểm trở lên ở các bài thi giữa kỳ hai, phần thưởng là một quyển sách hướng dẫn thuật luyên thể? Anh đang thách đố tôi sao?”  

             “Kiến Vinh, anh thừa nước đục thả câu quá nhỉ”.   

             Chẳng trách Hiển Lâm bực tức như thế. Suốt gần một năm nay bỏ bê việc học hành, thành tích của cậu đã sớm thảm không nỡ nhìn. Cuộc thi giữa kì gần hai tuần nữa sẽ bắt đầu, giờ mới khắc khổ ôn tập, cậu nào có thể đạt được điểm số tốt. Huống chi, cậu còn chẳng tỏ tường giá trị của quyển luyện thể này lớn thế nào, có đáng cho cậu trả giá hay không.   

             “Đừng nhặng xị lên như thế, tôi căn cứ vào thực lực của cậu nên mới ban bố nhiệm vụ này. Tôi tin cậu có thể làm được, đừng tự ti về chính mình thế chứ”, Kiến Vinh nhẹ nhàng khuyên nhủ cậu, ngữ điệu ôn hoà.  

             “Không, tôi không thích, tôi kiên quyết không chấp nhận nhiệm vụ này”, Hiển Lâm bướng bỉnh la lối.   

             “Hiển Lâm”, ánh mắt Kiến Vinh chợt cương quyết lên hẳn, giọng anh dần trở nên nghiêm khắc, “Tôi nói cho cậu biết, cậu cứ sống một cách buông thả như thế, đừng mong có cơ hội trở mình, cứ tiếp tục làm pháo hôi, làm kẻ qua đường chịu chết đi. Đây là lần cuối cùng tôi khuyên nhủ cậu, cậu muốn làm thì làm, không muốn thì thôi, đừng mong tôi khuyên nhủ cậu nữa”.   

             Lời nói lạnh lùng của Kiến Vinh khiến Hiển Lâm hốt hoảng. Cậu nghi hoặc tự hỏi, tại sao Kiến Vinh lại tức giận đến thế, cậu chỉ từ chối một nhiệm vụ khó nhằn với mình thôi mà. Kiến Vinh sẽ thật sự chỉ vì thế bỏ mặc cậu ư?  

             Xét thấy những lời của mình có chút tác dụng, anh thở dài nói tiếp: “Hãy nhớ đến khoảng thời gian còn sống với bà ngoại, cậu đã học hành như thế nào. Tuy không đến mức xuất chúng nhưng bà cậu rất tự hào về cậu. Hiển Lâm, tài năng thật sự của cậu đang ngủ say, hãy đánh thức nó. Đừng tiếp tục chà đạp chính bản thân mình nữa, mọi sự cố gắng của cậu sẽ không bao giờ là vô ích”.   

             “Tôi… tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao?”, Hiển Lâm hiếm khi do dự, rụt rè đến vậy.   

             “Tôi khẳng định với cậu”, Kiến Vinh từ tính trả lời, giọng nói bình tĩnh vô biên, “Có tôi ở đây, chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ dẫn đường cho cậu đạt thành nó bằng chính sức của mình”.   

             Hiểu thấu những lời tận tình của Kiến Vinh, Hiển Lâm cúi đầu trầm tư. Anh biết nội tâm cậu đang không ngừng đấu tranh. Nhiệm vụ này là một dấu mốc khởi đầu cho sự trở mình của cậu, một khi chấp nhận, cậu sẽ không thể quay trở lại kiếp sống bê tha như trước. Nhắm mắt nhẫn nại chờ đợi, anh đan hai tay của mình vào nhau, tâm trí không chút nào dao động.   

             “Được, tôi chấp nhận”.  

             Trước sự mong đợi của Kiến Vinh, Hiển Lâm ngẩng đầu dứt khoát thốt lên câu trả lời của mình. Lẳng lặng nhìn đôi mắt như đang đong đầy ánh sáng của cậu, anh nở một nụ cười đầy mãn nguyệt, cánh môi khẽ mấp máy:  

             “Đứa trẻ của tôi, quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.


Advertisement
x