Bàn tay vàng của phản diện - Tinh Vũ (FULL)

Đợi mãi chẳng thấy Kiến Vinh nói gì, Hiển Lâm có phần đứng ngồi không yên. Cậu lo sợ sự chần chừ của mình khiến anh phật lòng? Nghĩ đến viễn cảnh giọng nói dạo gần đây luôn nhai nhải bên tai mình biến mất khỏi thế gian, trong lòng cậu bỗng thấy hụt hẫng, trống rỗng, cậu không khỏi nôn nóng:  

             “Kiến Vinh, sao anh không trả lời, anh có nghe tôi nói gì không?”  

             “Phụt, ha ha”, lần đầu tiên, Kiến Vinh không che giấu giọng cười của mình trước mặt Hiển Lâm, anh cố giữ bình tĩnh nói, “Xin lỗi, nãy giờ tôi mãi suy nghĩ một số chuyện, đã khiến cậu sốt ruột rồi”.   

             Ting, Kiến Vinh vừa dứt lời, trong đầu của Hiển Lâm bất ngờ vang lên tiếng chuông ngân vang. Màn hình nhiệm vụ xuất hiện trước mắt cậu với diện mạo mới, rõ ràng và cụ thể hơn:  

             Nhiệm vụ trung tâm 1 (được thông qua)  

             Mục tiêu cần đạt: kết quả các bài thi giữa kì đều trên 7  

             Thời hạn: một tháng  

             Phần thưởng khi thành công: sách ‘hướng dẫn thuật luyện thể’  

             Hình phạt khi thất bại: không  

             Ngó sơ qua bảng thông tin nhiệm vụ, đôi mắt cậu chẳng nháy lấy một cái. Hiển Lâm chỉ chăm chăm nhắm tới phản ứng vừa rồi của Kiến Vinh, lên tiếng chất vấn anh bằng cái giọng khó chịu: “Hình như nãy anh vừa cười tôi?”  

             “Đừng để ý, không phải cười cậu đâu”, qua loa chiếu lệ trả lời một cậu, anh liền đổi chủ đề, “Tiếp theo cậu muốn làm gì?”  

             “Tôi định ghé bệnh viện thăm dì Tư”, Nghe Kiến Vinh hỏi, đành nén những ý nghĩ kì quái trong đầu, thành thật trả lời anh, sự lo lắng sáng nay lần nữa trỗi dậy trong lòng.   

             Dì Tư không chồng con, không người thân thích, những lúc ốm đau thế này chắc hẳn sẽ rất cô đơn, hiu quạnh trên giường bệnh. Mặc dù có Khánh Tâm tình nguyện đi theo chăm sóc nhưng dẫu sao cũng chỉ là người dưng nước lã, cậu thật sự không yên tâm. Nếu Kiến Vinh không kiên quyết bắt cậu đến trường, e rằng chính cậu đã khăng khăng làm theo ý mình rồi  

             Tuy hiểu rõ mối bận tâm của Hiển Lâm, hiểu rõ dì Tư trong lòng cậu quan trong thế nào, Kiến Vinh vẫn dứt khoát phủ quyết:  

             “Hiện tại chưa phải là lúc cậu nên đi…”  

             “Tại sao?”, Như chạm trúng dây thần kinh của cậu, Hiển Lâm giật bắn cả người, chưa nghe hết câu đã vội nổi sùng lên  

             Nhìn dáng vẻ nhảy đành đạch như cá mắc cạn của cậu, Kiến Vinh lắc đầu ngao ngán. Tại sao đứa trẻ này toàn khoái chen ngang họng người khác thế nhỉ? Cậu ta có biết tật xấu ấy đáng ghét thế nào không? Liệt thêm vào danh sách thói hư cần uốn nắn, Kiến Vinh nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, từ tốn giãi bày:  

             “Hiển Lâm, dì Tư mới nhập viện cách đây mấy tiếng thôi, ắt hẳn còn đang trải qua liệu trình điều trị phức tạp của bác sĩ. Hiện tại cậu đi thăm bệnh, khả năng rất cao sẽ không được gặp mặt dì ấy đâu. Hãy kiên nhẫn đợi đến khi có kết quả chính thức từ phía bệnh viện. Đừng lo lắng, tôi tin dì ấy sẽ qua khỏi thôi”.  

             “Tạm nghe anh vậy”, Hiển Lâm ngẫm nghĩ một hồi thấy không bắt bẻ được gì, đành lí nhí đáp trong họng rồi buồn bã xoay người về nhà.   

             “Ngoan, đừng suy nghĩ gì nữa hết, cậu cứ tập trung học là được, đừng quên nhiệm vụ cậu vừa nhận”, Kiến Vinh ngữ điệu hoà nhã, như thể đang khuyên nhủ đứa em gái của mình.   

             Bước chân của Hiển Lâm bỗng khựng lại, cậu bị giọng nói như dỗ dành con nít của Kiến Vinh khiến cho lông tơ dựng đứng thẳng. Cậu đặt tỳ ngón trỏ lên cằm tỏ vẻ đăm chiêu, ngữ khí đầy nguy hiểm vạch trần: “Dường như anh luôn xem tôi là trẻ con? Tôi đã sắp mười lăm rồi đấy”.   

             Đang thả lỏng người uống một cốc nước lọc nhuận họng, Kiến Vinh chợt bị sặc. Anh vội vàng đặt ly nước xuống bên cạnh, bụm miệng cười như điên. Đợi đến khi tâm trạng điều chỉnh ổn rồi, anh mới cười hì hì trêu đùa cậu: “Cậu cũng biết mình chỉ mới mười lăm thôi sao. Còn non và xanh lắm cậu bé người lớn ạ”.   

             “Anh…”  

             Hiển Lâm tức giận dặm chân, cậu ngoảnh mặt quay người đi, tỏ vẻ không muốn tiếp lời. Nhìn dáng vẻ phụng phịu hờn dỗi của cậu, ý cười dưới khoé mắt của anh càng nồng đậm hơn. Thông qua cậu, anh chợt nhớ đến một hình bóng quen thuộc nào đó, không khỏi thở dài sườn sượt.   

             Mười lăm tuổi sao, cái tuổi mà khuynh hướng muốn làm người lớn thể hiện một cách rõ rệt. Bọn trẻ trở nên bướng bỉnh hơn trước, ý tứ phản nghịch trỗi dậy mạnh mẽ, cứ đòi hỏi các bậc cha mẹ, huynh trưởng đối xử với mình một cách độc lập, tôn trọng như những người trưởng thành. Đứa em gái đáng ghét của anh cũng cứ suốt ngày bày trò, khiến anh liên tục sứt đầu mẻ trán với nó. Không biết hai đứa trẻ này nếu gặp nhau thì sao nhỉ, liệu chúng có như chó với mèo, lao vào xâu xé nhau không? Anh cúi đầu trầm tư, nghĩ ngợi sâu xa.   

             Còn Hiển Lâm, đến tận khi về nhà, cậu vẫn chẳng có ý định bắt chuyện trở lại với Kiến Vinh, trên tay cậu cầm hộp cơm sườn với vẻ mặt ghét bỏ. Trong mắt đứa trẻ này, món ăn của dì Tư ngon và chất lượng hơn nhiều. Hậm hực ngồi xuống chiếc ghế sofa gỗ ngoài phòng khách, cậu ăn lấy ăn để, mồm miệng nhai nhoàm nhoàm như cố phát tiết nỗi khó chịu trong lòng.   

             Ăn tới mức no căng cả bụng, Hiển Lâm chậm rãi đặt muỗng xuống, tâm trạng đã dịu đi phần nào. Lặng lẽ vứt hộp cơm vào thùng rác, cậu ngẩng đầu nhìn đồng hồ rồi liếc mắt qua chiếc cặp táp vứt xó ở góc phòng, trong lòng lâm vào đấu tranh kịch liệt.  

             Mặc dù vừa mới đồng ý chấp hành nhiệm vụ của Kiến Vinh, nhưng hơn một năm nay, Hiển Lâm đã quen với lối sống du thủ du thực, bảo cậu trong phút chốc xoay người trở thành một học sinh gương mẫu, cậu có phần không làm được. Hơn nữa… Cậu lại lướt mắt nhìn đồng hồ, mới chỉ một giờ chiều thôi. Sơ sờ cái bụng no căng, nhất thời căng da bụng, chùng da mắt, tâm trí cậu không khỏi nảy sinh ý nghĩ lười biếng.   

             Kệ, đi học về mệt, bất kì ai cũng cần được nghỉ ngơi chút chứ. Cậu còn rất nhiều thời gian để làm bài tập, ôn bài, hết thảy đều không vội. Nghĩ vậy, Hiển Lâm nằm lăn ra trên ghế, tay gối sau đầu, dự định ngủ trưa một hồi.   

             Tuy nhiên, cậu cứ nằm lăn qua lăn lại, đôi mắt thỉ thoảng hé mở như đứa trẻ chột dạ, sợ ba mẹ trách mắng, tim đập thình thịch trong lồng ngực như đang thấp thỏm chờ mong một điều gì đó. Bất quá, đợi mãi vẫn không đợi được giọng nói như trong tưởng tượng, cậu không nén được thở dài thất vọng. Rốt cuộc, khi mí mắt nặng trĩu dần, khi ý chí không chống cự được nữa cơn buồn ngủ ập đến, cậu chìm vào cõi mộng lúc nào không hay.   

             Say giấc nồng một mạch đến hơn ba giờ chiều mới dậy, Hiển Lâm khẽ đỡ cái đầu nặng trịch của mình, mơ màng nhìn xung quanh. Tới lúc ý thức về lại với thân thể, cậu mới ngáp dài một cái, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh như kẻ say rượu. Qua loa rửa sơ qua mặt, cậu tinh thần uể oải quay trở lại phòng khách. Chậm chạp nhặt lên chiếc cặp táp cũ, cậu có chút không bằng lòng lôi khỏi cặp đống bài tập được giao hôm nay.   

             Ngồi cắn bút khoảng nửa tiếng, Hiển Lâm mắt nhìn chằm chằm quyển đề cương, hoài không viết được một chữ. Sáng nay dù khác với bình thường, chịu khó ghi chép bài đầy đủ nhưng Hiển Lâm vẫn chứng nào tật nấy, nghe tai nọ lọt tai kia, chẳng có tí kiến thức nào vào nổi đầu cậu. Tệ hơn nữa, vừa nhìn những dòng chữ chi chít như cua bò của mình, đầu óc vốn còn chưa tỉnh ngủ mấy lại càng chóng mặt nhiều hơn.   

             Buồn bực quăng bút lên bàn, Hiển Lâm khó chịu ngã lưng xuống sàn, không nhịn được rủa thầm: “A, khó chết đi được, thầy cô chẳng có tí lương tâm nào”.   

             “Hiển Lâm, cậu dễ dàng bỏ cuộc như thế sao?”, im lặng từ nãy giờ, Kiến Vinh đột ngột lên tiếng, thái độ nghiêm nghị hơn hẳn.   

             Nghe thấy lời trách cứ của anh, Hiển Lâm đứng hình đi vài giây, miệng há hốc đủ nhét vừa một quả trứng. Có điều, khác với dáng vẻ xốc nổi, phản pháo như mọi khi, cậu chỉ phản ứng lại anh lại bằng sự thờ ơ, cười lạnh: “Có giỏi thì anh làm đi, tôi không làm”.   

             “Không thể, việc học là của cậu, bài tập là của cậu, tôi là người ngoài, chẳng thể hoàn thành giúp cậu”, Kiến Vinh cương quyết nói, thẳng thừng từ chối.  

             “Anh chỉ biết nói mấy lời vô nghĩa thôi, sao không làm điều gì có ích hơn đi, anh không phải là hệ thống học đường của tôi sao”, Hiển Lâm hơi nhồm người dậy, nói bằng cái giọng mỉa mai, khích bác.   

             Không như dự đoán, đáp lại cậu là sự im lặng tuyệt đối của Kiến Vinh, không khí giữa cả hai phút chốc trở nên lúng túng, kỳ quặc. Hiển Lâm lần nữa nằm ngửa trên sàn, chân bắt chéo, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chẳng thú vị gì cả”  

             Từng chút một dõi theo phản ứng của Hiển Lâm từ màn ảnh giả lập, Kiến Vinh bỗng lâm vào trầm tư nghĩ ngợi. Đây là cơ hội tốt nhất để cậu nhóc này hứng thú trở lại với việc học hành. Anh biết bản thân phải hành động để thúc đẩy cơ hội tuyệt hảo này.   

             Nhưng nghĩ đến viễn cảnh tự mình lâm trận, Kiến Vinh không khỏi rùng mình e ngại. Em gái anh là một minh chứng sống cho việc ông nói gà bà nói vịt, anh từng dạy nó làm bài tập cả buổi chẳng xong. Cách một thế hệ, tư duy mỗi người mỗi khác, khó mà hoà nhập vào nhau nếu không nắm rõ phương pháp giáo dục. Một thời xỉu ngang xỉu dọc với cô em quái quỷ, anh chẳng còn chút tự tin nào hướng dẫncậu làm bài tập, dù rằng kiến thức lớp 9 chẳng chút khó khăn nào với anh.   

             Bất quá, anh không làm được, không có nghĩa người khác cũng thế. Trong đầu Kiến Vinh thoáng loé lên một hình bóng có thể sẽ giúp ích được trong tình cảnh này. Nghĩ là làm, anh lập tức ra lệnh cho 9494 thay đổi góc nhìn của camera. Đến khi cái người ấy xuất hiện như trong dự đoán, Kiến Vinh khẽ nhếch cánh môi, một nụ cười xảo trá hiện lên trên gương mặt tinh tế:  

             “Chính là cậu”


Advertisement
x