HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 11/

Khi bị Hứa Đình Khiêm hỏi “em ngủ chưa?” Phi Viên liền nhốn nháo con tim đập lên lo sợ, chắc chắn không thể nói cho Hứa Đình Khiêm biết hiện giờ cô đang ở quán rượu. Để cho người đàn ông bên kia nhận lại sự tĩnh lặng một lúc lâu, Phi Viên mới ngập ngừng bảo.

- À...Em...em đang chuẩn bị ngủ.

- Vậy à, vậy em tranh thủ nghỉ ngơi sớm đi, cũng muộn lắm rồi.

- Dạ.

Ngay thời điểm này, có một người phụ nữ trẻ trung mặc một chiếc váy body màu xanh thẫm, thân hình tuyệt mĩ ba vòng đúng chuẩn xinh đẹp. Hơn nữa mùi hương cô ấy dùng cũng rất đặc biệt, có chút gió xuân nhưng lại ngọt ngào như hương vị của những mật hoa. Phi Viên chỉ tiện mắt lướt nhìn cô ấy, sau đó tập trung vào cuộc nói chuyện với Hứa Đình Khiêm trong điện thoại. Nói một lúc, cuộc nói chuyện giữa hai người cũng người kết thúc, Phi Viên cầm điện thoại trong tay thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ trong lúc nói chuyện, Hứa Đình Khiêm sẽ nghe thấy một âm thanh nào đó bên ngoài quán rượu thì toi thân.

Ngay lúc này, người phụ nữ quay ra ngoài, điệu đà hất tay mái tóc, chiếc điện thoại trên tay Phi Viên chưa kịp bỏ vào túi đã rơi thẳng xuống sàn.

Chị ta không tỏ ra có lỗi, còn nghênh ngang bỏ đi.

- Nè, chị!

Phi Viên vội nhặt lấy chiếc điện thoại dưới sàn gạch, quay lên gọi với theo.

Âm thanh vang lên với khoảng cách cận kề, tất nhiên chị ta nghe thấy nhưng vẫn dửng dưng bước đi. Phi Viên vì quá bức xúc chạy tới nắm lấy cánh tay chị ta lại.

Một cái hất tay dứt khoát đến từ chị ta.

- Nè chị, chị có biết vừa rồi cái hất tay của chị mà làm điện thoại của tôi hư rồi không?

Người phụ nữ quay lại nhìn Phi Viên với kiểu cách kiêu căng ngẩng cao mặt.

- Rồi sao?

- Chị không đền tiền ít ra chị cũng phải biết nói lời xin lỗi người khác chứ?

Chị ta nhếch miệng lên cười, chỉ ngược ngón tay vào người mình.

- Tôi, đền? Xin lỗi ư? Trước nay tôi không biết xin lỗi người tầm thường.

Sau đó chị ta đưa đôi mắt hải âu đánh giá Phi Viên, với cách ăn mặc tầm thường như vậy chắc chắn là muốn vòi tiền.

- Đúng là người giống y như đồ vật, rẻ tiền!

Không cho Phi Viên cơ hội đáp lý, dứt lời chị ta đã ngoảnh người bỏ đi.

Nhìn chiếc điện thoại bị hỏng, Phi Viên nhìn theo chị ta không ngăn được khó chịu. Quay trở lại cùng mọi người ngồi xuống ghế Vân Mỹ đã nhìn ra sắc mặt Phi Viên kỳ lạ, bèn hỏi.

- Cậu sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?

Phi Viên khì một hơi, trong lòng vẫn còn bực tức lắm đưa chiếc điện thoại qua bảo.

- Thật xui xẻo, điện thoại của mình hỏng rồi.

- Sao lại bị hỏng?

- Do không cẩn thận, nó bị rơi xuống sàn.

- Hazzz, lần sau cậu chú ý một chút.

Thời gian đã muộn mọi người lần lượt từ giã đi trước, Phi Viên và Vân Mỹ ra sau bước ra khỏi cửa quán quấn quýt khoác tay nói chuyện.

- Cậu về bằng gì?

- Giờ này chắc không còn chuyến xe bus nào rồi, lát nữa mình sẽ bắt taxi về.

Ngó mắt ra ngoài đường, Vân Mỹ bảo.

- Thôi cậu không cần bắt taxi nữa, về chung với mình đi, giờ này làm gì còn taxi để cho cậu đón.

Vừa hay Hồng Kỳ lái xe ra khỏi bãi đỗ dừng lại chỗ hai người, kéo cửa kính xuống nghiêng đầu ra bảo.

- Nào, lên xe đi!

Phi Viên còn chưa kịp phản ứng, Vân Mỹ đã kéo tay đẩy người Phi Viên vào trong xe, cô nhanh chân chạy qua bên kia ngồi vào. Trên đoạn đường về nhà, chỉ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai cô gái vang lên, Hồng Kỳ ngồi nghe cuộc tán ngẫu không hồi kết của hai cô lái mà chỉ im lặng lái xe.

Hơn mười phút sau đã tới nhà Vân Mỹ, cô bước xuống xe vẫy tay tạm biệt anh họ với Phi Viên, còn thuyên miệng căn dặn Hồng Kỳ là phải đưa Phi Viên về đến tận nhà. Dưới cái tính nói day nói dài của em họ, Hồng Kỳ gật đầu chấp hành mệnh lệnh, nếu không anh nghĩ mình sẽ bị ù tai m.ất.

Những tưởng không khí bên trong xe giữa hai người khi không có Vân Mỹ sẽ êm đềm tĩnh lặng nhưng hai người nói chuyện khá thoải mái. Tuổi của Hồng Kỳ cũng ngang ngửa Hứa Đình Khiêm, hơn nữa anh còn là anh họ của Vân Mỹ, nên Phi Viên cũng xem anh như là anh trai của mình. Tuy khoảng cách lúc đầu còn bỡ ngỡ nhưng sau đó lại rất tự nhiên.

Khi gần tới chung cư nơi Phi Viên ở, cô nhờ anh dừng xe cô sẽ tự đi bộ vào. Tiêu Hồng Kỳ vốn là người đàn ông chuẩn mực tinh tế, nên anh không muốn làm khó cô dừng xe lại. Mở cửa xe bước ra, đứng bên ngoài Phi Viên vẫy tay tạm biệt Hồng Kỳ, sau đó liền quay đi.

Ngồi trong xe Hồng Kỳ nhìn theo bóng lưng Phi Viên không dời mắt, khi không còn thấy dạng nữa anh mới rời đi.

Thời điểm Phi Viên về đến nhà cũng đã hơn mười giờ khuya, con người cũng có một chút rượu nên bất kỳ chỗ nào Phi Viên cũng muốn đặt lưng ngả xuống. Giá như khi bước vào nhà có người nào đó bên cạnh, căn nhà sẽ ấm áp hơn bây giờ. Cởi giày bỏ vào kệ xong Phi Viên đã phi thẳng tới sofa ngả mình xuống. Cứ như bao nhiêu mỏi mệt của hôm nay cô đều trút xuống cái ghế sofa vậy.

Không gian yên tĩnh, đột nhiên cô cảm thấy có chút quạnh quẽ, nhìn đắm lên trần nhà Phi Viên nghĩ, có lẽ nỗi khổ khi làm vợ bác sỹ chính là đối mặt với những góc tường, đối mặt với cảm giác trống vắng thế này. Nằm một lúc, Phi Viên la thân vào phòng, tắm rửa sạch sẽ sau đó cô chỉ muốn đánh một giấc trên chiếc giường lớn chỉ có một mình.

Có lẽ tối hôm qua Phi Viên có chút rượu nên con người không thể dậy đúng giờ. Tiếng đồng hồ báo thức đã reo lên mấy lượt trước sự thờ ơ của cô gái trên giường.

Đến khi Hứa Đình Khiêm trở về nhà, khi ấy mặt trời đã lên cao tới đỉnh toà nhà, ánh nắng ấm xuyên qua kẽ lá gọi xuống mặt đường.

Mở cửa nhà Hứa Đình Khiêm đi thẳng vào phòng ngủ, người con gái vẫn còn cuộn mình trong chiếc chăn lớn. Anh bước đến nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô, lòng không nén được cảm giác ấm áp gia đình hôn lên trán Phi Viên một cái - “con mèo lười” trong cuộc đời anh. Nụ hôn của Hứa Đình Khiêm làm Phi Viên tỉnh ngủ, mè nheo đôi mắt ra xem, còn nghĩ bản thân mình đang nằm mơ, bất giác mỉm cười gọi.

- Hứa Đình Khiêm...!

- Em đúng là một con mèo lười, ăn ngon ngủ kỹ.

Giấc mơ thôi mà cớ sao giọng nói lại quá chân thực như vậy, bàn tay Phi Viên tự thức sờ người trước mặt, từ thắt lưng lên đến trên ngực rắn khỏe, có lẽ nào đến cả trong mơ người của Hứa Đình Khiêm cũng ấm áp như vậy. Người đàn ông ngồi yên để bàn tay cô tự tung tự tác, sau đó không chịu nỗi nhạy cảm bản năng đàn ông mới bắt lấy bàn tay Phi Viên giữ lại.

- Vắng anh chỉ một đêm em đã không chịu nổi rồi sao? Nếu em còn tiếp tục nhởn nhơ trên thân thể của anh, vậy em đừng xin anh buông tha đấy, Vũ Phi Viên!

Cái nắm tay này, lời nói đe dọa này càng lúc càng rõ mồn một vào tai, nhất định không phải mơ rồi. Phi Viên mở mắt nhìn thật kỹ, sau đó bật dậy luống cuống.

- Bác..bác sỹ Hứa? Sao anh lại về giờ này?

- Vũ Phi Viên em có biết kim giờ đồng hồ đã nằm ở vị trí nào rồi không? Theo bình thường một người lao động bên ngoài đã đi làm và chuẩn bị cho bữa ăn trưa rồi đấy.

- Cái gì?

Phi Viên huơ lấy cái đồng hồ báo thức nằm ngả nghiêng bên cạnh bàn, nhìn lại con số, cô đã trợn trừng không tin.

“Chỉ mới chợp mắt một tí mà đã hơn 8giờ rồi?”

Phi Viên phịu mặt, dáng vẻ này xem ra rất muốn ngủ lười. Hứa Đình Khiêm không nói gì, chỉ ngồi quan sát cô vợ đang ra sức giận dỗi thời gian, lắm lúc cô trẻ con nhưng thật đáng yêu.

- Em là đang trách móc hờn dỗi thời gian trôi qua nhanh sao? Còn anh ngồi trong bệnh viện chỉ thấy thời gian thật dài, nếu nhanh hơn nữa anh có thể về sớm với em.

Phi Viên nhướng đôi mắt vào Hứa Đình Khiêm đọng lại một sự rung động. Không ngờ thâm tâm anh yêu thương cô đến vậy. Anh càng vị tha, càng không chê bai cô hậu đậu, Phi Viên càng cảm thấy thiếu sót bổn phận làm vợ của mình.

- Em xin lỗi, em sẽ dậy làm bữa sáng cho anh ngay đây, đợi em một tí em làm nhanh lắm!

Phi Viên nhanh chóng rời giường vào nhà vệ sinh cá nhân, lúc bước ra không thấy Hứa Đình Khiêm đâu, vội mở cửa phòng đi tìm anh. Ra tới phòng khách chỉ quay đầu sang góc phải một tí Phi Viên đã thấy Hứa Đình Khiêm đang dọn bữa sáng ra bàn, ngẩng lên thấy Phi Viên anh bảo.

- Lại đây, chúng ta cùng ngồi ăn sáng.

Phi Viên vừa đi tới vừa hỏi.

- Anh đã làm bữa sáng rồi sao?

- Ai làm cũng vậy mà.

Phi Viên mím môi thấy mình may mắn khi gặp đuợc Hứa Đình Khiêm, anh không những là người đàn ông chu đáo, còn rất biết sẻ chia chuyện gia đình. Trong lúc hai người cùng ngồi ăn sáng với nhau, Hứa Đình Khiêm có hỏi.

- Điện thoại em bị gì ư? Lúc sáng anh gọi mà không được.

Cô khựng lại ngập ngừng đáp.

- Điện thoại em bị hỏng rồi.

- Vậy sao? Sao lại hỏng rồi?

- Lúc đi vệ sinh em vô ý làm rơi xuống sàn.

Cứ ngỡ anh sẽ trách móc cô vô ý, nhưng Hứa Đình Khiêm chỉ nhắc nhẹ một câu “Lần sau em phải chú ý một chút” sau đó là hỏi cô có cần mua điện thoại mới. Phi Viên thấy mình gây phiền hà cho người đối diện lắc đầu bảo không.

- Em mang đi sửa lại là được rồi.

Hứa Đình Khiêm gật đầu tuỳ ý theo cô. Nhưng Phi Viên nào biết phía sau lưng Hứa Đình Khiêm âm thầm chuẩn bị cho cô một chiếc điện thoại mới. Buổi chiều đó sau khi Phi tan học trở về nhà, mở cửa ra cô không nhìn thấy bóng dáng Hứa Đình Khiêm, không cần nghĩ cũng biết anh đi làm. Cảm giác này, lúc đầu có chút tẻ lạnh, chạnh lòng nhưng do nó diễn ra quá thường xuyên Phi Viên dần quen rồi.

Do có một mình ở nhà, Phi Viên tắm rửa xong đã nhào ra ghế xem tivi. Ngoài xem tivi ra, cô chẳng biết làm gì cho khoả lắp sự trống vắng này. Đột nhiên bên ngoài cửa nhà tiếng chuông reo lên, Phi Viên đưa mắt về phía cửa.

- Là ai tới vào giờ này vậy?

Bỏ chân xuống Phi Viên tiến nhanh ra cửa, tiện miệng buông lên một câu.

- Tới đây.


Advertisement
x