HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 14/

Trở lại phòng karaoke ba người họ tiếp tục cùng mọi người ngồi chung vui, họ đưa ra trò chơi quay vòng trả lời câu hỏi, Phi Viên ngốc trả lời lung tung liền bị đám bạn phạt uống rượu liên tục mấy ly liền. Có mấy lượt Hồng Kỳ phải ra tay giải cứu uống thay Phi Viên, trong số họ không ai để ý, nhưng riêng Vân Mỹ bắt đầu chú ý đến sự quan tâm của anh họ dành cho Phi Viên. Không cần tra hỏi người trong cuộc cô cũng nắm rõ câu trả lời.

Anh Hồng Kỳ của cô có sự quan tâm đặc biệt đến Phi Viên!

Đến 9giờ tối hơn đang ngồi với đám bạn vui vẻ, bỗng Phi Viên nhận được điện thoại của bác sỹ Hứa, hai má cô lúc này đã đỏ hồng, giọng nói cũng có pha chút ngọng nghịu.

Điện thoại vừa kết nối, Hứa Đình Khiêm liền nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ đầu bên kia.

- Em đang ở đâu?

Phi Viên nghe thấy giọng nói lạnh băng vốn có, thoáng chốc tỉnh táo lại, vội vàng che ống nghe, dường như muốn chắn bớt tiếng ầm ĩ xung quanh.

- Ực....em đang ở quán karaoke...

Rõ ràng nói chuyện qua điện thoại không thấy được mặt đối phương, nhưng Phi Viên tưởng tượng mặt Hứa Đình Khiêm sẽ cau mày khó coi.

Hứa Đình Khiêm im lặng một thoáng, trong sự im lặng dường như có một loại nuông chiều tàn hình cô không nhận ra. Sau đó Phi Viên nghe tiếng người sau lưng cô giục.

- Phi Viên, tới lượt quay của cậu, cậu chậm trễ như vậy, cậu bị phạt rượu nha.

Một giọng nói đàn ông ôn nhu cùng lúc đó mang theo ý cười chen vào. “Em ấy uống nhiều quá rồi, vậy đi, tôi sẽ thay em ấy uống.”

Phi Viên nhìn qua, Hồng Kỳ nhìn cô nhướn nhướn mày, tựa như bảo Phi Viên cứ thoải mái nghe điện thoại, ở đây có anh lo. Vân Mỹ ngồi ở giữa hai người liếc mắt qua lại y như người chứng kiến cho cuộc tình của họ.

Bị những người bên ngoài chen ngang, cuộc nói chuyện với Hứa Đình Khiêm dường như bị ngắt sóng. Phi Viên vừa định nói gì với Hứa Đình Khiêm sau đó, thì cô đã nghe giọng nói cứng rắn truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Gửi địa chỉ, anh đến đón em.

Nói xong Hứa Đình Khiêm đã tắt máy, giọng điệu ngắn gọn vừa rồi Phi Viên cảm thấy hình như Hứa Đình Khiêm không được vui. Tuy anh tới đón có thể sẽ gặp đám bạn quỉ tiếp diễn những điều rắc rối xảy ra nhưng không nhắn địa chỉ cho Hứa Đình Khiêm e rằng rắc rối kia có khi còn nhân đôi.

Phi Viên đành gõ địa chỉ qua cho Hứa Đình Khiêm ngay, thấy tay Phi Viên gõ tin vội vàng như vậy Vân Mỹ nghiêng qua hỏi Phi Viên.

- Có chuyện gì à?

Vừa lúc gửi xong tin nhắn Phi Viên bỏ điện thoại vào trong túi áo, phịu mặt bảo.

- Các cậu ở lại chơi vui vẻ nhé, mình phải về nhà trước rồi.

- Sao vậy, đang vui mà!

Hồng Kỳ không phải là người thích nghe chuyện bao đồng nhưng khi nghe Phi Viên định về anh không ngại buông ra nhã ý.

- Phi Viên em định về sao? Trễ như vậy để anh đưa em về.

Vân Mỹ liền đốc lời thêm sau câu nói của Hồng Kỳ.

- Phải đó, đã muộn như vậy rồi để anh Hồng Kỳ của mình đưa cậu về.

Phi Viên khó xử không thể từ chối ý tốt của Hồng Kỳ càng không thể để Hồng Kỳ đưa cô về. Nếu như Hứa Đình Khiêm nhìn thấy rất dễ sẽ sinh ra nhiều hiểu lầm phiền phức. Phi Viên cũng không thể nói ra với họ là lão công nhà cô đến bắt người, chỉ ấp úng từ chối.

- Như..như vậy thì làm phiền cuộc vui của anh Hồng Kỳ và mọi người ở đây lắm, không cần đâu.

- Có gì mà phải phiền, anh Hồng Kỳ không thấy phiền thì cậu thấy phiền làm gì chứ. Có đúng không anh Hồng Kỳ?

Vân Mỹ làm bệ phóng cho anh họ cô có cơ hội với Phi Viên, tính ra cũng tốt, một bên anh họ và một bạn thân hơn nữa Vân Mỹ thấy hai người cũng rất hợp đôi. Hồng Kỳ không nói gì chỉ cười nhẹ nhằm tôn trọng quyết định của Phi Viên.

Phi Viên nhăn mặt lắc đầu, đành khai thật.

- Thật sự không cần đâu, có người đến đón mình rồi.

- Là anh họ lần trước của cậu à?

Phi Viên gật đầu lia lịa, chỉ mong thoát khỏi sự truy xét của Vân Mỹ. Nhưng Vân Mỹ nhíu mày nhìn Phi Viên, ngay cả Hồng Kỳ cũng nhìn về phía cô, Phi Viên đối mặt với ánh mắt của hai người, cảm thấy áp lực rất lớn, cũng may Hứa Đình Khiêm đúng lúc gọi điện tới, chắc là đã đến rồi.

Cô như được đại xá, vội vàng đứng lên.

- Anh họ mình đến rồi, mình đi trước nha. Mọi người chơi vui vẻ.

Hứa Đình Khiêm đứng đợi ở cửa. Gió đêm có chút lạnh, anh choàng quanh cổ một chiếc khăn cashmere màu xám tro, người cao chân dài đứng một chỗ, mặt mày lạnh lùng nhưng không mất vẻ tuấn tú, khiến các nữ sinh ra vào quán không khỏi giương mắt quan sát.

Phi Viên nhìn thấy bóng lưng của anh không hiểu sao vừa thấy lo vừa có cảm giác an tâm, một chút vui sướng không rõ, lại vừa có chút dè chừng.

Cô bước nhanh về phía trước, đến sau lưng Hứa Đình Khiêm liền vỗ vai anh một cái, đợi anh quay lại liền nhe răng cười: “Bác sỹ Hứa!”

Hứa Đình Khiêm đưa mắt nhìn Phi Viên trong chốc lát, thản nhiên ừ một tiếng, thoáng qua không khí Hứa Đình Khiêm ngửi được mùi rượu từ người con gái phản qua rất nồng, hỏi.

- Sao em lại uống nhiều như vậy?

Không biết anh đang vui vẻ hay cụt hứng. Phi Viên bình thường bị hỏi như thế sẽ co đầu rụt cổ, có điều hôm nay cô uống rượu vào liền to gan hơn hẳn, phản ứng với khuôn mặt điềm lạnh của Hứa Đình Khiêm cũng trở nên chậm chạp trì độn, chỉ lo cười ngu ngốc.

Thấy tay Hứa Đình Khiêm buông thõng bên hông, ngón tay thon dài khiến tâm tình Phi Viên cảm biến, rất muốn nắm lấy xoa xoa bóp bóp cho đã, hoặc sẽ lấy tay cô đan vào tay anh, cảm thụ hình dạng, hơi ấm, làn da từng ngón tay của Hứa Đình Khiêm mới đủ.

Đầu vừa nghĩ tay đã động, Phi Viên duỗi “móng vuốt” ra, đột nhiên nghe có ai sau lưng gọi tên mình.“Phi Viên....”

Hồng Kỳ chạy đến chỗ hai người, cầm túi xách của Phi Viên trong tay, điểm lên nụ cười đưa qua tay người con gái

“Em bỏ quên túi xách rồi đây này.”

Tầm mắt Hứa Đình Khiêm liền chuyển đến người đàn ông trước mặt cùng nụ cười thân thiết của anh ta dành cho Phi Viên một chút nghiêm nghị. Đôi mắt Phi Viên nửa nhìn Hứa Đình Khiêm nửa nhìn Tiêu Hồng Kỳ cô cảm giác mình đang kẹt giữa đám chá.y sắp nghẹn thở tới nơi rồi. “Khụ...khụ...” Ho khan lên vài tiếng Phi Viên đưa tay nhận lại túi xách từ tay Hồng Kỳ.

- Em cảm ơn, phiền anh quá rồi!

Hồng Kỳ nhìn thấy Hứa Đình Khiêm, vẫn giữ nguyên nụ cười, đầu sực nhớ ra Phi Viên có bảo là có anh họ tới đón, Hồng Kỳ nghĩ đây chắc là anh họ của Phi Viên. Nhưng vẫn muốn xác định lại danh tính người trước mặt cho rõ, ngập ngừng câu hỏi.

- Đây là....

Hứa Đình Khiêm chưa mở miệng Phi Viên đã nhanh miệng đáp thay.

- Là anh họ của em.

Còn không quên giới thiệu để Hứa Đình Khiêm không phải hiểu lầm, cô cũng khỏi tốn thời gian giải thích.

- Anh à, đây là anh Hồng Kỳ, anh họ của Vân Mỹ!

Ánh mắt của hai người đàn ông nhìn nhau, đứng cạnh Phi Viên cứ tưởng có hai ngòi s.úng đang chỉa vào nhau, sát khí bốc lên ngập trời. Lịch sự, Hồng Kỳ đưa tay ra trước.

- Chào anh, thật có duyên gặp được anh họ của Phi Viên ở đây, tôi là anh họ của Vân Mỹ, Tiêu Hồng Kỳ.

Hứa Đình Khiêm cũng không phải là người nong nổi đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang chìa ra của Hồng Kỳ.

- Chào anh, tôi là Hứa Đình Khiêm!

Thoáng nhìn khuôn mặt lạnh như tuyết của Hứa Đình Khiêm, đôi khi khiến người khác nghĩ anh khó ở nhưng tiền sinh vốn khuôn mặt đã lạnh rồi dù có cười cũng vẫn cảm thấy xa cách.

Thu bàn tay về, Hồng Kỳ mỉm cười một chút.

- Vậy đành nhờ anh đưa Phi Viên về rồi.

Rồi quay sang Phi Viên giọng điệu ân cần.

- Em về cẩn thận nhé!

Không biết sao, lời nói ấm áp của Hồng Kỳ khi đến người cô lại biến thành hơi băng lạnh khi có ánh mắt của Hứa Đình Khiêm điểm vào. Cô lạnh cả sóng lưng!

Sau đó Phi Viên cùng Hứa Đình Khiêm rời đi, Hồng Kỳ vẫn đứng đó nhìn theo hai người cho tới khi vào trong xe, vụt đi khuất bóng. Trong trí nhớ của Hồng Kỳ, nhìn anh họ của Phi Viên anh ngờ ngợ ra một thông tin, hình ảnh gì đó mà nhất thời không nhớ ra được.

Hình như Hồng Kỳ anh đã gặp hay nhìn thấy anh họ Phi Viên ở đâu đó rồi thì phải! Đứng ngây người một lúc, Vân Mỹ chạy ra tới. Lúc này cuộc vui đã tàn mọi người cũng đã tạm biệt nhau ra về hết. Từ phía sau Vân Mỹ vỗ vào vai Hồng Kỳ hào hứng hỏi.

- Chuyện gì khiến anh của em đứng đây ngẩn người ra thế?

Hồng Kỳ xoay nhẹ đầu về hướng Vân Mỹ đáp.

- Không có gì.

Vân Mỹ thoắt chân chạy ra phía trước mặt Hồng Kỳ gằn gằn ý hỏi.

- Thật không?

Sau đó chắp tay ra sau mông, chân thụt chân lùi nói mây nói gió.

- Ôi vậy không phải Tiêu Hồng Kỳ của em đứng đây nhìn nàng về, khi nàng nhà người ta đi rồi, đi m.ất dạng từ rất lâu rồi nhưng vẫn còn quyến luyến nhìn theo hương gió.

Hồng Kỳ túm lấy đỉnh đầu Vân Mỹ kéo lại cảnh báo.

- Nha đầu thối, em có thôi hóng mây nói gió lại không, có tin anh đánh nát mông em như lúc nhỏ không?

Nghe tới đây đầu óc Vân Mỹ sống lại khoảng thời gian lúc cô 7 tuổi, thường xuyên đeo bám chọc ghẹo anh, cũng thường bị anh đưa tay vỗ vào cái mông vừa thịt vừa tròn của cô đánh, khiến cô ám ảnh. Bây giờ và ngày đó đã khác, có ai mà muốn bị anh trai đánh vào mông sau đó những người xung quanh cười nhạo đâu.

Vân Mỹ cười hì hì khuất phục.

- Được rồi, em không nói nữa là được chứ gì! Nhưng mà em thấy anh và Phi Viên có vẻ hợp đôi lắm, từ là đứa bạn thân làm chị dâu mình cũng không tệ. Em ủng hộ anh! Cố lên!

Vân Mỹ còn cuộn tay lại thành nắm biểu ý hai từ “cố lên” ở trước mặt Hồng Kỳ. Điều này khiến Hồng Kỳ có chút vui nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Sau đó hất gương mặt về hướng bãi đỗ xe.

- Đừng nói nhiều nữa, về thôi.

Hồng Kỳ bỏ chân đi trước, Vân Mỹ chạy nhanh theo anh, hai tay câu lấy cánh tay đang đúc vào túi quần của Hồng Kỳ, đánh chân sáo nói chuyện luyên thuyên bên anh họ.
______________

LIKE CHO EM NHÉ MỌI NGƯỜI.


Advertisement
x