HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 16/ H+

Nụ hôn kia của Phi Viên làm bệ phóng cho xúc cảm dục tính đàn ông lên ngôi. Hứa Đình Khiêm đem đôi tay ôm thân thể Phi Viên vào lòng, hai tay vuốt ve cơ thể cô, sức lực của anh như muốn vò nát cô ra. Phi Viên không biết nên thấy đau đớn hay thoải mái, có điều bị đối xử thô bạo một chút lại không thấy tệ.

Những khao khát mãnh liệt của anh đem tới làm Phi Viên có cảm giác mình rất quan trọng đối với Hứa Đình Khiêm. Hai thân trần dán chặt vào nhau, hai bên đều có thể cảm thấy dục vọng đang dâng trào bủa vây.

Hứa Đình Khiêm cúi đầu, tiếp tục hôn lên đôi môi, tham lam trượt xuống cổ, xương quai xanh và xuống chiếc bụng phẳng lì của Phi Viên. Cảm giác y như một con sâu đang ngọ nguậy trên da mình, Phi Viên sặc lên một tiếng cười nhỏ.

- Đình Khiêm, anh làm em nhột quá!

Đầu người đàn ông ngẩng lên gương mặt mang theo nét dịu dàng, tuấn tú, hôn một cái “chốc” vào môi Phi Viên.

- Đây, không phải là lần đầu em nhột gì chứ? Hay em thật sự khẩn trương?

- Bác sỹ lưu manh!

Phi Viên hận không thể tuôn lời ra một lượt mắng anh nhiều hơn.

- Em dám mắng anh lưu manh? Được, anh sẽ cho em thấy sự lưu manh tàn bạo trong con người anh.

Sau câu nói đó, Hứa Đình Khiêm nâng hai chân cô lên, chẳng đợi thời gian hay nương tình dùng “tiểu Khiêm” tiến thẳng vào trong tư huyệt.

- A!...Đình Khiêm thối, anh....

Đồng hành cùng tiếng mắng của Phi Viên Hứa Đình Khiêm ra vào mạnh mẽ, khiến người con gái vừa mở miệng định nói gì, khi phát ra lại trở thành tiếng rên yêu kiều, làm Hứa Đình Khiêm càng thêm hứng thú.

Động tác kịch liệt của người phía trên thân người con gái làm chiếc ga giường thẳng thớm cũng trở nên nhăn nhúm lại. Hứa Đình Khiêm ấn hai đùi cô xuống, mạnh mẽ đỉnh vào, tiếng rên rỉ từ tần thấp nhỏ tới lên tần lớn hơn. Đôi chân cô bị người đàn ông trước mặt gác lên vai anh, khẽ giật giật, cơ thể bị kích thích đến nỗi ngón chân cũng co rút lại.

- Đình Khiêm, anh không những lưu manh còn là tên bạo hành trẻ nhỏ.

khoé môi Hứa Đình Khiêm khẽ nâng lên nụ cười, nhưng vẫn không có ý định sẽ nương nhẹ cho người bên dưới, vẫn thủ hạ vô tình như một tên máu lạnh.

Có lẽ lúc này người đàn ông trước mặt cô như đã đánh mất đi khả năng nói, anh thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả vào lỗ tai Phi Viên khiến cô như muốn phát sốt. Cả người cô nóng lên một phần do con chất cồn phần khác do hơi thở của Hứa Đình Khiêm phả xuống. Phần da thịt Phi Viên tiếp xúc với anh toát mồ hôi nhễ nhại, không hiểu sao vào thời điểm này cô lại thấy khát vô cùng. Nuốt một ngụm nước bọt thoả đi cảm giác khô khan cổ họng, liếm nhẹ bờ môi tê dại ngây người.

Ngay trong lúc đó, Hứa Đình Khiêm cúi xuống cắn một cái vào môi dưới của Phi Viên song còn mãnh liệt mút vào, khiến cánh môi cô sưng đỏ như tụ huyết.

Tinh giống Hứa Đình Khiêm rất nhanh đã bắn vào trong tư huyệt Phi Viên. Giây phút đó Phi Viên lại không có cảm giác ấm nóng tận sâu như lần đầu tiên Hứa Đình Khiêm đã bắn vào.

Nhưng cũng đủ làm người cô mất tri mất giác!

Bó hoa hồng “tình yêu” kia sớm đã bị hai người lúc hôn nhau bên ngoài chen qua chen lại giẫm đạp tan nát, đáng thương vô cùng.

Xong xuôi mọi thứ, Phi Viên được anh ôm đi tắm rửa, sau đó nhét vào chăn, qua một lúc nữa, anh cũng lên giường nằm. Đặt cánh tay phía dưới kê đầu Phi Viên, tay kia nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô trên ngực mình.

Nằm trong lòng Hứa Đình Khiêm, Phi Viên chưa thể chợp mắt ngay được bởi còn vướng bận chuyện anh tức giận lúc tối. Dù hai người mới trải qua một trận thoải mái, cô cũng không thể gạt bỏ đi những điều khuất đọng trong lòng. Phi Viên hơi lo lắng, len lén quan sát nét mặt Hứa Đình Khiêm nhưng không thể nhìn ra cái gì từ khuôn mặt vĩnh viễn thần bí khó hiểu của anh.

Đang khổ não trong lòng, bất ngờ Hứa Đình Khiêm xuống giường. Nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, không hiểu sao Phi Viên cảm thấy có chút sợ, suýt nữa đã lên tiếng gọi anh.

Cũng may Hứa Đình Khiêm vừa lúc trở vào.

Phi Viên thở phào một cái, tha thiết nhìn anh đến gần, còn tích cực chủ động vén chăn “mời gọi” đối phương.

Hứa Đình Khiêm nhìn cô, cũng không nương theo mà nằm lên giường, chỉ ngồi một bên, nói với Phi Viên.

- Đưa tay ra.

Phi Viên lúc đầu nghĩ anh muốn đánh tay cô, do dự một chút, không dám phản đối đành vươn tay ra, có chút đáng thương nhìn anh. Người trước mặt cũng đưa tay ra, lúc này Phi Viên mới nhìn thấy trong tay anh là một chiếc hộp khá tinh xảo, nhìn bên ngoài thì dường như là hộp đựng trang sức.

Phi Viên trong thoáng chốc hơi sửng sốt. Hứa Đình Khiêm mở hộp, lấy ra một chiếc lắc trang sức, kiểu dáng cũng không mấy đặc biệt, chỉ là kỹ thuật chế tác tương đối tinh tế.

Anh đeo chiếc lắc lên cổ tay Phi Viên. Chiếc lắc rất mảnh, quấn thành vài vòng, kiểu dáng không quá xuất sắc nhưng đeo vào cổ tay Phi Viên lại nhìn đẹp vô cùng. Vừa nhìn là biết người mua nó chọn lựa vô cùng tỉ mỉ, rất hợp với cô

Phi Viên trong chốc lát tựa như không hiểu chuyện gì, trong đầu hỗn độn lại mơ hồ nhưng sực hiểu ra cái gì đó. Cô tròn mắt nhìn người trước mặt, có chút đắn đo hỏi:

- Cái này... tặng cho em sao?

Hứa Đình Khiêm nhìn Phi Viên song cũng nhìn chiếc lắc trên cổ tay vừa trắng vừa nhỏ người con gái.

- Rất hợp với em.

Trong mắt anh tựa như toát ra vẻ ôn nhu dịu dàng như nắng ấm.

Phi Viên cảm thấy trong tim mình như đang có một chiếc lông vũ cọ vào, vừa ngưa ngứa vừa mềm mại phất qua. Cảm giác e thẹn, động lòng kéo tới.

- Đây là quà Valentine anh tặng em sao?

Vẻ mặt Hứa Đình Khiêm nhẹ nhàng, êm đềm không tĩnh động sau đó nói.

- So với nhẫn cưới thì anh nghĩ chiếc lắc này sẽ phù hợp với em trong thời điểm này. Em ngại mang nhẫn cưới ra bên ngoài, anh lại rất muốn nhìn thấy em mang nó, nhưng không thể dung hòa được cả hai, cuối cùng anh nghĩ tới sẽ mua một chiếc lắc thay thế nhẫn cưới của chúng ta. Em có thể mang ra ngoài không lo lắng bị bạn bè truy xét, anh cũng nhìn thấy em luôn mang theo nó bên mình, như vậy anh mới an tâm. Nhưng dù thế nào, anh vẫn mong đợi một ngày em sẽ thay thế nó bằng chiếc nhẫn cưới của chúng ta.

Phi Viên nghe xong cô cảm thấy mủi lòng, lại không nghĩ Hứa Đình Khiêm chu đáo, luôn dùng sự bao dung để thấu hiểu cô. Khoảnh khắc này Phi Viên thật muốn ôm chặt anh cả đời. Vòng tay lớn Đình Khiêm đón nhận người con gái vào lòng khi cô nhào đến, cảm giác mình như ôm lấy cả thế giới ở trong tay. Vô cùng mãn nguyện!

Mãi một lúc Hứa Đình Khiêm buông vòng tay rời khỏi người Phi Viên bảo.

- Được rồi, chúng ta ngủ thôi.

Khi nằm xuống giường không lâu người đàn ông yên người chợp mắt thật nhanh, còn Phi Viên thì cứ chớp đôi mắt mãi nhìn trần nhà. Qua một lúc, cứ xoay trái trở phải rồi lặng lẽ ngước mắt lên nhìn lão công nhà mình đang ngủ.

- Sao rồi, ngủ không được?

Trong bóng tối truyền đến âm thanh của Hứa Đình Khiêm, Phi Viên lập tức ngừng động tác lật người tới lui, ngập ngừng.

- Em làm phiền đến giấc ngủ của anh sao?

Hứa Đình Khiêm không nói tiếng nào, chỉ đưa một tay qua kéo Phi Viên vào lòng. Phi Viên không phản ứng kịp, cứng đờ yên người cho đối phương ôm, sau đó liền cảm thấy cằm Hứa Đình Khiêm tựa trên vai cô.

- Ừm, như vậy ngủ được chưa?

“...” Phi Viên hoàn toàn không dám nhúc nhích cũng không dám bảo không.

Phi Viên bị ôm chặt như vậy, trong mũi toàn là mùi thân thể của Hứa Đình Khiêm, Phi Viên cảm nhận nhịp thở lẫn mạch đập trái tim của Hứa Đình Khiêm đang hòa nhập với mình. Không hiểu sao tim cô đập rộn lên, hơi thở dần khó khăn, giống như lúc hai người đang lâm trận. Thật xấu hổ!

Sau đó giọng Phi Viên thủ thỉ lên gọi.

- Đình Khiêm!

Người đàn ông không mở mắt nhưng vẫn nghe thấy “Ùm” một tiếng.

- Tại sao anh lại muốn kết hôn với em?

Hứa Đình Khiêm rất chậm rãi đáp lại câu hỏi của Phi Viên.

- Tuổi anh cũng không còn trẻ, đến lúc nghĩ cần phải lập gia đình, cần một người vợ chăm sóc mình, vừa hay ông nội muốn em gả cho anh, nhìn em cũng không tệ, vì thế anh quyết định kết hôn.

- Lý do kết hôn với em đơn giản như vậy thôi sao?

Một giây, hai giây vào ba bốn giây trôi qua người đàn ông im lặng, Phi Viên ngước mắt lên xem thử. Không ngờ lại có thể ngủ ngon như vậy!

Cô cảm giác câu trả lời của Hứa Đình Khiêm nghe vô cùng không thoả đáng, chuyện hôn nhân là hệ trọng cả một đời người, sao có thể tùy tiện bảo “vừa hay nhìn trúng”, cảm nhận cô không tệ rồi rất nhanh quyết định kết hôn.

Phi Viên vừa nghĩ vừa ngọ nguậy con người mãi không yên. Người con gái lúc đầu còn đàng hoàng ngoan ngoãn nằm yên, sau khi nghe câu trả lời không thoả của Hứa Đình Khiêm xong lại đột nhiên trằn trọc. Làm Hứa Đình Khiêm cũng phải tỉnh ngủ, bắt đắc dĩ nới lỏng vòng tay, giọng nói thoáng chút lạnh lùng.

- Lại bị sao rồi?

Phi Viên nhìn khuôn mặt mơ hồ của anh trong bóng tối, không rõ anh đã tỉnh ngủ hay bất chợt bị tỉnh ngủ, nhưng vẫn nói.

- Em không ngủ được!

Mặc dù Hứa Đình Khiêm rất mệt, tâm trí đang mơ màng trong giấc ngủ vẫn cố gắng mở mắt nhìn xuống hỏi.

- Em khó chịu ở đâu sao?

- Em cảm giác lý do anh kết hôn với em có chút tuỳ tiện. Sao lại là vừa hay nhìn trúng chứ?

Thở khẽ một tiếng, Hứa Đình Khiêm hôn nhẹ xuống mái tóc mềm.

- Nếu anh tuỳ tiện trong hôn nhân anh có thể kết hôn với rất nhiều người trước đó. Không nhất thiết gặp em anh mới quyết định kết hôn. Em đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi, có được không?

Vốn cô cũng không muốn hỏi vấn đề này quá nhiều, nhưng lại cảm thấy có gì đó uẩn khúc. Nhưng rồi Phi Viên gạt đi tất cả những nghĩ ngợi trong lòng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ trong hơi ấm bao trọn của Hứa Đình Khiêm.


Advertisement
x