HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 23/

Qua ngày hôm sau Tiêu Hồng Kỳ tới công ty, anh cho trợ lý mình đi thu thập toàn bộ thông tin về Hứa Đình Khiêm và Phi Viên. Một lúc sau Thế Hữu gõ cửa đi vào, để xuống bàn làm việc xấp thông tin rồi báo.

- Giám đốc Tiêu, thông tin anh cần đã có rồi đây.

Hồng Kỳ gật đầu nghe thấy, thuận miệng đáp lên.

- Cậu để đó đi.

- Dạ, không còn việc gì nữa em xin phép ra ngoài trước.

Thế Hữu không dám ở lại làm phiền tới không gian làm việc của sếp, đưa xong xấp thông tin cậu ta đã bỏ chân ra ngoài. Hồng Kỳ còn bận tay ký những hợp đồng, xem lại vài kế hoạch sắp tới của công ty nên chưa xem ngay được. Sau đó anh phải đi gặp đối tác, còn có những cuộc hẹn trò chuyện bên Đài Truyền Hình tiếp theo, khi kết thúc cũng là lúc ánh mặt trời đã lặn, phủ xuống không gian một màu xám ngắt.

7giờ tối nay anh có một cuộc hẹn ở nhà hàng, thời điểm này cũng sắp tới 7 giờ. Thế Hữu lái xe trên đường tới đó, ngồi trên vị trí ghế lái cậu ta nói với ra sau, chu đáo nhắc lại một chút với Hồng Kỳ về lịch trình.

- Giám đốc bây giờ chúng ta sẽ tới nhà hàng để gặp một vị khách nữ, cô ấy là vị ứng cử xuất sắc nhất khi được công ty tuyển chọn cho mẫu hàng sắp tới.

Hồng Kỳ im lặng chẳng biết lúc đó anh đang nghĩ gì mà lẳng lặng ngồi yên ra đấy, chẳng biết có nghe thấy lời nói của Thế Hữu thông báo hay không?

- Giám đốc!

Thế Hữu nhấn giọng gọi lại khi không nghe được lời phản đáp từ người đàn ông ngồi ở phía sau. Vẫn giữ tư chất bình thản không hết có biểu cảm nào khác sau đó mới nói.

- Quay về công ty, hủy cuộc hẹn này giúp tôi.

- Hở????? Nhưng mà...

- Còn nhưng mà nữa sao?

- Dạ, em hiểu rồi!

Thế Hữu quay vội đầu xe, chỉ dám thở dài trong lòng nào dám lên tiếng thêm. Trong khi cô gái kia đã tới từ rất sớm đang ngồi chờ ở nhà hàng. Nếu bây giờ gọi điện đến báo huỷ chắc chắn cô ấy sẽ tức điên lên mà hét trong điện thoại, có khi thủng luôn màng nhĩ của cậu.

Được biết, cô ấy là một trong những người mẫu có tên tuổi rất được các công ty nhãn hàng săn đón đánh giá cao. Để được hợp tác với cô ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng, vậy mà khi sắp xếp được, sếp lại rất nhanh không chú trọng mà ngang nhiên bảo hủy.

Nghe đâu tính tình cô ấy rất ngạo mạn kiêu căng và không một người nào cô ấy thấy ngán ngại.

Tới công ty Vũ Bắc, Hồng Kỳ cho Thế Hữu về nhà trước anh vào trong lấy một số tài liệu bỏ quên lúc chiều. Thật ra một số tài liệu mà Hồng Kỳ nói chính là xấp thông tin mà anh bảo Thế Hữu đi thu thập được. Ngồi lại phòng làm việc, Hồng Kỳ mở nó ra xem.

Thông tin bên trong được Hồng Kỳ tập trung dán mắt xuống.

Hứa Đình Khiêm là một trong những bác sỹ giỏi hàng đầu về chuyên khoa não bộ, danh tiếng cũng rất nổi bật. Và điều quan trọng Hồng Kỳ không dời khỏi trang sau cùng vì nó khiến anh vô cùng hụt hẫng dù lường trước kết quả. Không nằm ngoài nghi ngờ trước đó, sự thật thì hai người là vợ chồng, chỉ là không rình rang công khai nên rất ít người biết đến.

Từ đâu tới cuối anh chỉ là người thứ ba chạy theo cuộc tình của họ. Đáng lẽ anh chẳng có lý do gì để buồn, vậy mà anh lại buồn không thể tưởng. Đặt tình yêu mình vào nơi không còn chỗ, đơn phương thổn thức rồi mỉm cười chứng kiến cô ấy hạnh phúc.

Buổi tối đó sau khi rời khỏi công ty Vũ Bắc, Hồng Kỳ lái xe một mình tới quán bar uống rượu. Cuộc đời anh chưa từng rung động trước ai, chỉ khi gặp được Phi Viên tim anh mới bồi hồi khắc khoải, cũng là ngày tệ hại anh phát hiện mình không còn cơ hội để yêu. Hôm sau Hồng Kỳ nhờ Vân Mỹ hẹn gặp Phi Viên tới một nhà hàng bình dị để trả lại điện thoại.

Gặp nhau rồi dường như Hồng Kỳ cũng trở nên im lặng ít nói, Phi Viên thấy anh có chút khác lạ so với ngày thường. Phi Viên đang nghĩ chẳng biết có phải vì chuyện tối hôm trước với Hứa Đình Khiêm nên Hồng Kỳ còn để bụng chuyện cũ mà không được vui?

- Anh Hồng Kỳ, anh có chuyện gì không được vui sao? Có phải vì chuyện tối đó với anh...anh họ em không? Anh đừng để bụng, tính anh ấy là như vậy, anh ấy thật sự rất lo lắng cho em.

Hồng Kỳ ngẩng đôi mắt chứa đựng nỗi tâm tư nhìn Phi Viên, mỉm cười một chút bảo.

- Anh biết, anh ấy rất lo lắng cho em. Em vui là được rồi! Không cần phải để ý tới cảm xúc của anh. Đây, điện thoại của em, nó không sao.

Hồng Kỳ đẩy điện thoại về phía Phi Viên, cô nhận lấy vui mừng cảm ơn, vì Phi Viên cứ ngỡ cô đã làm m.ất chiếc điện thoại mà chính Hứa Đình Khiêm đích thân mua cho.

- Cảm ơn anh, em còn ngỡ là nó m.ất rồi chứ?

Hồng Kỳ chậm rãi nhìn dáng vẻ vui mừng của Phi Viên anh lại không nén được tim mình. Giữa hai cảm xúc đang đối lập trong lòng, nửa muốn dậy sóng yêu thương nửa muốn dập tắt đi tức khắc. Mặc dù biết trước kết quả nhưng anh vẫn cố chấp muốn hỏi thẳng người con gái trước mặt.

- Phi Viên, anh muốn hỏi em một chuyện, em có thể nói thật với anh không?

Phi Viên ngớ mắt lên với một tâm thế luôn sẵn lòng trả lời.

- Có chuyện gì thế anh Hồng Kỳ?

- Giữa em và Hứa Đình Khiêm có thật là mối quan hệ anh em họ? Anh muốn nghe một câu trả lời thật sự từ em.

Với câu hỏi bất ngờ của Hồng Kỳ, mặt Phi Viên đột nhiên tối sầm lại, bày vẻ bối rối luống cuống. Bờ môi liên tục mấp máy mà không sao thốt thành lời. Phi Viên biết, lúc này cô không thể tiếp tục cương định với lời nói dối của mình, ngập ngừng một lúc Phi Viên đành thú nhận.

- Em thật lòng xin lỗi vì đã nói dối anh! Phải, em và Đình Khiêm không phải là mối quan hệ anh em họ, em và Đình Khiêm là ở mối quan hệ hôn nhân.

Hồng Kỳ tạo cho mình một dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh, nhưng bên trong anh lời khẳng định của Phi Viên như một mũi da.o nhọn trực tiếp đ.âm thẳng vào trái tim mình. Đau đớn sắp ngưng thở, nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ Hồng Kỳ nhẹ nhàng thốt lên hai từ “Không sao” vô cùng gượng gạo.

Buổi chiều đó, Phi Viên trở về khi tối đến cô cảm thấy áy náy vô cùng, Hồng Kỳ chắc chắn sẽ buồn lắm khi cô đã nói dối anh. Ngày trước dù bất cứ chuyện gì Phi Viên cũng nói thật với anh, vì ngoài anh Cá Mập của cô ra, chẳng có ai để Phi Viên tin tưởng, dựa dẫm, tâm sự trong những lúc ấm ức cả. Vậy mà chính cô lại là người đẩy anh Cá Mập ra. Càng nghĩ Phi Viên càng thấy bức bối trong lòng, đầu óc sắp điên lên với những điều đang nghĩ. Thoáng nhìn ra cửa giờ này Hứa Đình Khiêm vẫn chưa về nhà, chắc là có ca trực đột xuất nào ở bệnh viện.

Muốn nhắn cho Hứa Đình Khiêm một tin nhưng điện thoại lại hết pin, Phi Viên mang điện thoại vào trong đi sạc. Sau đó đem cháo cùng bánh bao cho vào trong bát, bỏ vào tủ lạnh.

Một lúc sau trở về phòng tiếp tục ôm điện thoại di động, khởi động máy lại thì thấy tin nhắn Hứa Đình Khiêm gửi cho cô chẳng biết từ lúc nào.

Vừa rồi cô sinh ra bao nhiêu chuyện bức bối cùng cảm giác trống rỗng, bây giờ liền mỉm cười ngây ngô.

“Anh còn ở bệnh viện, không thể trở về được. Viên Viên của anh ngủ ngon!”

Hứa Đình Khiêm tung hứng cả câu chúc ngủ ngon thật ngon ngọt, khiến Phi Viên lòng dạ vui lâng lâng như đang ở trên mây. Phi Viên nâng mặt, tưởng tượng thấy nam nhân cúi đầu xuống khuôn mặt mình cẩn thận nói “Viên Viên của anh, ngủ ngon!”

Mặc dù là tưởng thôi Phi Viên cũng cảm nhận rõ dáng dấp, âm điệu, hơi ấm của Hứa Đình Khiêm rất rõ ràng. Ngay cả vẻ mặt cương nghị, lạnh nhạt cũng đều rất gợi tình.

Nghĩ tới Phi Viên lại muốn gọi cho Hứa Đình Khiêm, để được nghe giọng nói ấy ngay lúc này. Một hồi chuông vang lên đã có người bắt máy.

“Viên Viên, anh nghe!”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng Hứa Đình Khiêm có chút khàn khàn. Thật giống như dòng điện làm nửa người cô tê ngất. Phi Viên trước nay cũng không biết rằng tên của chính mình phát ra từ miệng Hứa Đình Khiêm lại ngọt ngào dễ nghe đến vậy.

Phi Viên “dạ” hai tiếng, trong đầu nhất thời đều là trống không, bao nhiêu chuyện muốn nói hiện tại đều không còn tồn tại. Tiếp đó Phi Viên lại nghe anh thấp giọng hỏi mình.

- Em làm sao vậy?

Trong điện thoại cô không thể chia sẻ hết những gì trong lòng, hơn nữa Phi Viên cũng không muốn chuốt phiền hà lúc anh đang làm việc, chỉ hỏi Hứa Đình Khiêm bao giờ thì trở về nhà?

Hứa Đình Khiêm tựa hồ hơi dừng lại một chút, nói

- Anh cũng chưa biết khi nào về được!

Thanh âm của anh nghe ra như đang khắc chế, Phi Viên sững sờ một chút. Bình thường sẽ không có chuyện gì đối với Hứa Đình Khiêm nghiêm trọng đến mức không về nhà được, cô lo lắng hỏi.

- Có chuyện gì sao? Ở bệnh viện có ca bệnh nào khó sao?

- Không phải như vậy, chỉ là tan ca trực anh sẽ tới chỗ Tố Hinh một chút. Cô ấy lại ngang bướng không chịu uống thuốc.

Tâm tư Phi Viên hơi khựng lại, nếu như vừa rồi là lo lắng thì bây giờ chuyển qua gượng gạo. Nhưng rất nhanh Phi Viên hiểu thông, không quá bài xích tới điều này.

- Ừm, em biết rồi.

- Vậy em ngủ trước đi không cần phải đợi anh.

Phi Viên sực nghĩ tới cả buổi chiều cô có nấu cháo cùng với bánh bao cho Hứa Đình Khiêm, ngồi đợi anh cả buổi vậy mà ai kia không về nhà ăn được liền buông giọng có chút ủy khuất.

- Cháo và bánh bao em làm lúc chiều anh không ăn được rồi!?

- Ai bảo anh không ăn được, anh sẽ tranh thủ về nhà sớm ăn hết chỗ đấy.

Nghe Hứa Đình Khiêm nói thế Phi Viên bên đây chỉ gật đầu thuận ứng, chứ Phi Viên biết sao Hứa Đình Khiêm có thể về sớm. Khi mà giờ này anh còn đang ở bệnh viện, sau đó anh phải tới chỗ Tố Hinh nếu như về đến nhà trời cũng sắp sáng. Không một, hai giờ thì là ba bốn giờ sáng. Bữa tối kia lại trở thành là bữa sáng của anh.

- Anh không ăn được bữa tối, vậy ngày mai em sẽ chuẩn bị bữa sáng đợi anh về nhà ăn cũng được mà.

Trong điện thoại Hứa Đình Khiêm bật lên một tiếng cười nhẹ, đồng ý. Nhưng trong thâm tâm Hứa Đình Khiêm anh biết Phi Viên vì anh đã cam chịu thiệt thòi.


Advertisement
x