HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 24/

Cuộc nói chuyện với Hứa Đình Khiêm kết thúc, Phi Viên nằm yên ổn trên chiếc giường nệm lớn, không gian rộng rãi khiến cô thấy trống trải vô cùng. Đôi lúc nghĩ mình có quá rộng lượng để chồng mình bên cạnh người con gái khác chăm sóc?

Thao thức một lúc Phi Viên chợp mắt một giấc tới sáng. Cô chẳng biết Hứa Đình Khiêm về từ lúc nào, khi mở ra anh đã nằm bên cạnh cô. Thì ra cảm giác mỗi lúc sớm mai thức dậy, mở mắt ra được nhìn thấy Hứa Đình Khiêm là niềm hạnh phúc nhất cuộc đời. Bỗng Hứa Đình Khiêm kéo Phi Viên vào lòng làm cô giật nảy.

- Ngủ thêm một chút nữa nhé?

Câu nói Hứa Đình Khiêm vừa dứt, Phi Viên cũng nằm gọn thỏm trong vòng tay Hứa Đình Khiêm. Tiếp đó cô lên tiếng hỏi anh.

- Anh về từ lúc nào vậy, sao anh không gọi em dậy?

- Lúc đấy em đang ngủ ngon anh không nỡ đánh thức Viên Viên của anh.

- Anh đói không để em đi làm bữa sáng cho anh?

Phi Viên vừa bật người ngồi dậy Hứa Đình Khiêm đã ngăn lại.

- Anh không đói lắm, nằm lại với anh một chút nữa thôi. Gần đây cũng không có dịp để ôm em ngủ thế này rồi.

- Anh dẻo miệng.

Hôn xuống đỉnh đầu Phi Viên một cái, vòng tay Hứa Đình Khiêm càng siết chặt. Phía dưới hơi ấm Hứa Đình Khiêm bao trùm cả thân thể người con gái, từng tất da tất thịt như muốn hoà nhập vào nhau, căn phòng cũng ấm nóng lên theo không gian có máy điều hòa chạy.

Tới 7giờ hai người mới rời khỏi giường, tách khỏi sự quyến luyến ra ngoài ăn sáng. Hứa Đình Khiêm không cho Phi Viên vào bếp, anh muốn tự tay làm thức ăn sáng cho hai người. Trong lúc ăn, Phi Viên có hỏi Hứa Đình Khiêm về bệnh tình của Tố Hinh. Mặc dù không biết cô ấy nhiều cũng chưa gặp mặt lần nào, nhưng nghe qua Hứa Đình Khiêm kể thì Tố Hinh quả thật đáng thương.

Bản thân Phi Viên nghĩ ít ra cô vẫn may mắn hơn Tố Hinh nhiều vì cô còn có ông nội và bây giờ còn có thêm Hứa Đình Khiêm bên cạnh, yêu thương lo lắng cho cô. Riêng Tố Hinh thì chị ấy chỉ có một mình ở đây, không người thân hay ai cả ngoài Hứa Đình Khiêm làm chỗ dựa. Không những vậy chị ấy còn mắc hội chứng sợ không gian tối, phải uống thuốc và đối mặt với chuyện mấ-t ngủ thường xuyên. Là phụ nữ, cũng như đồng cảm gia cảnh không được trọn vẹn, Phi Viên không hề quan tâm tới chuyện ngoài luồng. Bởi cô tin Hứa Đình Khiêm, tin vào những gì Hứa Đình Khiêm cư xử với cô.

- Bệnh của chị Tố Hinh thế nào rồi, có ổn chút nào chưa anh?

Khi nghe Phi Viên hỏi, Hứa Đình Khiêm thoáng nhìn Phi Viên với một chút ngạc nhiên, bởi anh không nghĩ cô lại có lòng quan tâm tới Tố Hinh, với người con gái được xem là giành lấy đi thời gian của chồng mình. Hứa Đình Khiêm thầm tự hào, cũng nghiêm túc nói với Phi Viên về bệnh lý của Tố Hinh. Cho thấy Hứa Đình Khiêm không hề có tâm giấu giếm cũng như luôn trân trọng cuộc hôn nhân của mình.

- Cô ấy đã ổn hơn rồi, chỉ là mỗi lần uống thuốc lại giở tính ngang bướng không chịu hợp tác thôi, bắt anh phải chạy tới đó xem chừng. Anh đang nghĩ, phải tìm ra biện pháp nào đấy tốt hơn cho cô ấy, không thể để cô ấy ỷ lại như vậy hoài, đôi khi không phải chiều theo ý người bệnh là tốt. Có lẽ ngày trước do anh không quan tâm đến vấn đề này nên vô tình tạo ra tính cách thoả yêu cầu của cô ấy.

- Anh cứ nhẹ nhàng nói chuyện từ từ với chị ấy, em nghĩ một phần cũng là do bệnh lý của chị ấy tạo ra. Đối với những người mang tâm lý bệnh, thì cần phải có thời gian anh à!

Hứa Đình Khiêm bỗng nhếch nhẹ cánh môi cười, rồi buông một giọng điệu hỏi Phi Viên như thể trêu ghẹo.

- Em có thật là thích làm phóng viên hay không?

Mặc dù Phi Viên nghe không hiểu ý Hứa Đình Khiêm cho lắm nhưng vẫn đáp vô tư vô tính.

- Đương nhiên là em thích rồi.

Hứa Đình Khiêm lại khịt cười.

- Anh lại nghĩ em rất thích hợp làm bác sĩ tâm lý hơn là phóng viên đấy!

Bây giờ Phi Viên đã hiểu thấu đáo câu hỏi vừa rồi của Hứa Đình Khiêm, đầu liền lập tức tung hứng.

- Thì là tại anh chưa nhìn ra hết một người vợ giỏi như em thôi, thật ra em có nhiều tiềm năng lắm.

- Phải đó, anh đã trông thấy tiềm năng của rồi, bởi em biết vì sao không? Vì con mèo trước mặt đang tự khoe đuôi của chính mình với anh.

Hai đầu mắt Phi Viên dán chặt lại, cánh môi trên cũng cong lên như hình cung với vẻ dỗi giận.

- Hứa Đình Khiêm...! Anh nói em là con mèo ư?

Để nhấn chìm sự dỗi giận, Hứa Đình Khiêm liền chồm người qua đưa cái miệng dẻo dai vào bên tai Phi Viên bảo khẽ “Không, anh muốn em là mẹ của bé mèo con, là bảo bối của anh hơn!”. Phi Viên vừa giở miệng lên định nói gì đó, thì đã bị đôi môi của Hứa Đình Khiêm chặn lại, tiếp theo đó là nụ hôn triền miên thay cho vị ngọt của ly socola sữa đặt ở trên bàn.

Sau bữa ăn sáng vô cùng đậm đà hương vị của đôi vợ chồng trẻ, Hứa Đình Khiêm lại xách cặp đi làm. Buổi trưa anh không về nhà kịp, Phi Viên liền có ý định mang cơm tới bệnh viện cho Hứa Đình Khiêm.

Bình thường Phi Viên cũng không lui tới đến bệnh viện như lúc trước, trừ khi có việc gì đó quan trọng cô mới chạy tới đây tìm Hứa Đình Khiêm. Cô đối với việc hai người kết hôn là một chuyện bí mật, ngoài số ít biết đến thì những người khác họ nghĩ mối quan hệ giữa cô với Hứa Đình Khiêm như người nhà bệnh nhân và bác sĩ phụ trách. Nhưng với Hứa Đình Khiêm thì khác, anh rất thoải mái khi đi bên cạnh Phi Viên, dẫu có người quen, đồng nghiệp hỏi tới anh cũng không ngần ngại nhận cô là vợ của mình.

Nhớ có một lần khi hai người cưới xong, Phi Viên đến bệnh viện tìm Hứa Đình Khiêm, một y tá thân thiết với Đình Khiêm liền ghẹo. “Thì ra bác sĩ Hứa nhà ta cũng thích gặm cỏ non nữa. Nhưng mà vợ bác sĩ Hứa vừa trẻ lại xinh đẹp làm em cũng phải ghen tị đấy”.

Phi Viên không ngờ tới anh không những không che giấu, một chút lúng túng cũng càng không. Nhưng riêng cô thì thấy tự áp lực ngang, ngó lại bản thân không hề tương xứng với người đàn ông này về mọi mặt, Phi Viên sợ sẽ làm ảnh hưởng tới hình tượng đẹp đẽ của Hứa Đình Khiêm. Không đợi Hứa Đình Khiêm trả lời cô một mạch đã chạy khỏi, cũng ít khi đến bệnh viện tìm anh nữa.

Ngồi taxi tới bệnh viện, Phi Viên đứng ngay ở tầng chờ thang máy. Cùng chờ thang máy còn có một người phụ nữ đeo khẩu trang với thân hình chữ S, ăn mặc thời thượng cùng với một khí chất sang trọng, xinh đẹp toát lên trong con người.

Không biết có phải là ảo giác của Phi Viên hay không, thoáng nhìn qua cô cảm giác mình đã gặp cô ấy ở đâu rồi. Nhưng Phi Viên không dám mạo muội quay đầu đi xác nhận, chỉ kiên trì nhìn thẳng phía thang máy, cùng nhau vào thang máy.

Phi Viên đang đưa tay định ấn tầng 5, nghe thấy từ phía sau mình bật lên một âm giọng. “Ấn giúp dùm tầng 5, cảm ơn!.”

Âm thanh nghe rất ôn hòa, tuy rằng ôn hòa lại vô duyên vô cớ khiến người khác cảm thấy đó là một loại mệnh lệnh, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy bị mạo phạm.

Như thể cô ấy sinh ra là đã có loại khí chất mệnh lệnh. Phi Viên “ồ”một tiếng, nhấn tầng 5, trùng hợp thay đúng ngay tầng Phi Viên định ấn.

Thang máy đang chuyển đến tầng 5, trong không gian hai người đứng cạnh nhau mắt người phụ nữ nhìn sang Phi Viên một cách phán xét gì đấy, nhưng Phi Viên đủ hiểu ra trong ý nghĩ đấy chẳng tốt đẹp gì với ánh mắt cao ngạo. Sau đó Phi Viên nhận được cuộc gọi đến từ Vân Mỹ, cô nghe máy đến khi thang máy mở Phi Viên đứng lại đó nói chuyện cũng không để ý người phụ nữ đó tiến về phía nào.

Vừa bước chậm Phi Viên vừa nói chuyện, đến khi tắt máy cô ngó nhìn xung quanh bản thân tới trước cửa phòng Hứa Đình Khiêm rồi. Phi Viên vừa đặt tay lên cánh cửa, một y tá thực tập nói với cô.

- Bác sĩ Hứa hiện tại đang đi kiểm tra sức khỏe tại các phòng bệnh, rất nhanh sẽ trở về, cô ngồi chờ một chút nhé!

Phi Viên nghe y tá nói mà như đông cảm xúc, tay nắm chặt hộp cơm ở phía dưới, chỉ có thể ngoan ngoãn ở văn phòng chờ Hứa Đình Khiêm trở về.

Cũng may không quá lâu, Phi Viên còn chưa xem phòng anh đánh giá xong, cửa phòng lạch cạch một tiếng, có tiếng bước chân đi vào rồi. Phi Viên quay người lại, hớn hở ra một nụ cười chào đón. Nhưng bản thân cô sững sờ kinh ngạc bởi nhìn thấy một thân áo blouse trắng mang chiếc mắt kính gọng đen trong tay cầm bản ghi chép bệnh án cùng với một người phụ nữ câu lấy tay anh đi vào cùng.

Nụ cười hớn hở khi nãy của Phi Viên cũng ngừng lại, cứng đờ trước cảnh tượng này. Hai người bước đến, Hứa Đình Khiêm liền gỡ bàn tay của người phụ nữ trên tay mình xuống. Phi Viên đưa mắt nhìn đăm đăm thân dáng này, trang phục này với mùi hương toát ra từ người phụ nữ. Nếu Phi Viên không nhận sai thì cô ấy chính là người đã đi cùng thang máy với cô đây mà. Càng kinh ngạc hơn khi Phi Viên nhớ ra, chính xác là người này lần trước ở trong quán ăn làm hỏng điện thoại của cô, Phi Viên có thể khẳng định chỉ vào đối phương.

- Chính là chị.

Thật hay vừa kịp lúc người phụ nữ cũng phát giác ra Phi Viên chính là cô gái mà cô đã chạm mặt ở trước phòng WC quán ăn lần đó. Tỏ thái độ khó chịu ra mặt, chị ta đưa tay chỉ lại Phi Viên.

- Lại là cô.

Hứa Đình Khiêm nhìn hai người phụ nữ hỏi.

- Hai người quen biết nhau sao? Viên Viên, đây là Tố Hinh, người anh đã nói với em.

- Chị ấy là Tố Hinh sao?

Phi Viên hỏi lại Hứa Đình Khiêm với vẻ thật sự khó ngờ, bởi trong suy nghĩ của Phi Viên, Tố Hinh là một cô gái hiền dịu, ngọt ngào dễ chịu. Chứ không phải là cô gái kiêu sa diễm lệ lại còn điêu ngoa và đầy tính cao ngạo. Hứa Đình Khiêm gật đầu, Tố Hinh lại lên tiếng.

- Anh Đình Khiêm, đây là ai vậy?

Trước câu hỏi của Tố Hinh, Phi Viên mím môi đứng nhìn Đình Khiêm trả lời, cô cũng không mong chờ Hứa Đình Khiêm sẽ nói cô là vợ, nhưng thật khiến Phi Viên không ngờ Hứa Đình Khiêm rất thẳng thắn giới thiệu.

- Tố Hinh, đây là Phi Viên, vợ của anh.

_________

LIKE GIÚP EM NHÉ MỌI NGƯỜI

NHẤN THEO DÕI TRANG CHỦ ĐỂ CẬP NHẬT TẬP MỚI NHANH CHÓNG

VÀO NHÓM ĐỌC FUL INBOX CHO EM NHÉ


Advertisement
x