HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 4/

Phi Viên bị câu hỏi của anh làm cho sợ đến mức quăng luôn điện thoại trong tay, mặt đỏ tới mang tai. Tới lúc bình tĩnh lại mới thấy thấp thỏm, đột nhiên tắt điện thoại như vậy không biết bác sỹ Hứa có tức giận hay không?

Phi Viên tuyệt đối không có can đảm nào gọi lại cho đối phương, cô che lỗ tai đang nóng như lửa của mình rồi nhanh chóng tới trường.

Phi Viên trải qua tiết học buổi chiều trong sự đau khổ, cô ngồi trên ghế nhấp nhổm biểu tình bứt rứt đến đứa bạn ngồi cạnh cũng phải để ý.

- Cậu bị làm sao vậy? Tới ngày dâu à?

Phi Viên chỉ nhăn khuôn mặt như khỉ, cứng đơ im lặng không thể đáp gì với nó. Chẳng lẽ bảo bị chồng hành, mà chuyện cô kết hôn với Hứa Đình Khiêm cô vẫn giữ bí mật một cách chặt chẽ. Mọi người vẫn chưa biết cô đã kết hôn rồi, lan truyền ra chỉ sợ đám bạn nghịch ngợm của cô lải nhải không thì trêu tới độn thổ xuống hai tấc đất vẫn không được yên thân.

Mãi đến tận khi nhận được điện thoại của bác sỹ Hứa, oán khí trong lòng Phi Viên đã chất chồng như núi, cô bị hại thật thê thảm chính là anh, nếu biết di chứng nghiêm trọng như vậy cô đã không gật đầu.

Miệng oán nhưng lòng thì ngược lại, trong đầu không hiểu sao lại nhớ đến khoảnh khắc người kia ghé vào tai cô, thấp giọng gọi tên cô, âm thanh ấy như chỉ dành cho Hứa Đình Khiêm lúc lâm trận.

- Em đang ở trường à?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của anh, hoàn toàn trái ngược với giọng nói trầm thấp trong hồi tưởng của Phi Viên. Cô như bị dội nước lạnh, thoáng tỉnh táo lại, không nhịn được xấu hổ nhếch môi.

- Vâng, em có có tiết học buổi chiều.

Cô không hề băn khoăn làm sao anh biết mình đang ở trường. Hai người lấy nhau đã gần một tháng, cô không phải là người rảnh rỗi ở nhà, hôm nay không phải cuối tuần, cho nên đi học là chuyện lẽ thường.

Đối phương lại hỏi.

- Mấy giờ em tan học?

Phi Viên trả lời như đang trả bài cho thầy giáo, thành thật từng câu từng chữ báo cáo.

- Còn ba tiết nữa, bốn giờ rưỡi tan. Nếu như giáo viên không dạy lố giờ.

Đối phương ừ một tiếng.

- Tan học gọi cho anh.

Phi Viên không có gan từ chối, chỉ có thể đáp ứng ngoan ngoãn : - Dạ.

Phi Viên vừa cúp điện thoại, đứa bạn thân ngồi cùng bàn - Vân Mỹ đã nháy mắt hỏi.

- Úi chà, là ông nội của cậu gọi à?

Mặt Phi Viên cứng đơ như thể đông đá, không đáp lại câu hỏi của Vân Mỹ, Phi Viên bèn hỏi ngược lại.

- Sao cậu biết?

- Thì thấy thái độ của cậu nghiêm túc cúi đầu cung kính sắp đập xuống bàn như vậy cơ mà, cũng dễ hiểu ra là ai rồi.

Phi Viên chỉ lát miệng cười thầm, nếu như để Hứa Đình Khiêm biết được bạn cô xem anh là ông nội chắc là giận dữ lắm. Nội tâm anh đúng là không khác gì một người già!

Phi Viên vừa nghĩ vừa tủm tỉm cười như ai chọc ngoáy. Tất nhiên là không thể nói với bạn học việc mình đã kết hôn rồi, hơn nữa còn là một bác sỹ tính tình nắng mưa khó ở, Phi Viên đành yên lặng nuốt ngược lời lẽ vào lòng. Khó trách tại sao cô lại sợ Hứa Đình Khiêm đến vậy. Trong suốt nửa năm cô lui tới bệnh viện, liên tục bị anh dùng tính khí lạnh nhạt của mình đông cô thành đá, khiến cô ám ảnh như một bóng ma ngự trị ở trong lòng.

Có lần cô vào bệnh viện thăm ông nội, đúng lúc y tá tới kiểm tra phòng. Cô y tá kia ngày nào cũng thấy cô vào chăm, buột miệng khen cô mấy câu có hiếu này nọ. Cô cũng không phải là người kiệm lời đáp lại sự nhiệt tình của cô ấy. Cô y tá kia còn trẻ, mau mồm mau miệng, hai người như dò trúng đài bắt đầu tám hết chuyện trên trời tới dưới đất, chốc chốc ông lại bật lên một nụ cười phụ họa cho câu chuyện giữa hai người thêm phần sinh động. Sau đó bác sỹ Hứa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy “cái chợ tự phát” trước mặt, liền xuất ra một chiêu gió dập tuyết vùi, lạnh đến nỗi cô y tá mặt đang cười cũng lập tức cứng nhắc.

- Đang trong phòng bệnh, làm gì mà ồn ào vậy?

Phi Viên đến giờ vẫn còn nhớ rõ, anh nhìn cô một cái, cô liền cảm tưởng anh như vị thần mùa đông xuất hiện, một phát biến cô trở thành một miếng thịt đông.

Nghĩ tới đã sợ!

Cho nên mấy ngày tiếp theo, Phi Viên nhìn thấy anh liền muốn đi đường vòng. Nhớ lại chuyện cũ một hồi cũng tới tiếng chuông tan học. Phi Viên cất sách vở, tiện tay lấy điện thoại trong cặp dò tìm tên anh gõ một dòng tin nhắn ngắn “Tan học rồi.”

Lập tức có lời nhắn đáp lại sau câu nhắn đó của cô. “Ra ngoài đi, anh đang ở cửa nam.”

Cô bỏ điện thoại trong cặp chạy lao ra cửa đến lời rủ rê của Vân Mỹ cô cũng bỏ ngoài tai, như thể sợ bị người khác bám theo vậy.

Phi Viên chạy một mạch tới cửa Nam quả nhiên có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc với chiếc quần tây âu vô cùng nổi bật giữa đám đông.

- Xin...xin lỗi để anh đợi lâu.

Phi Viên chạy đến trước mặt Hứa Đình Khiêm cuống cuồng xin lỗi, giọng nói xen lẫn tiếng thở hổn hển, ngực cô cũng phập phồng kịch liệt.

Người trước mặt khẽ cau mày.

- Sao em phải chạy gấp như vậy?

- Em không muốn anh đợi lâu.

Nhưng thật ra Phi Viên không muốn mọi người trông thấy biết ra đây là ông chồng mới cưới của cô, Phi Viên chỉ sợ điều này nó sẽ gây ra nhiều phiền phức cho cả hai, nhất là anh. Một Hứa Đình Khiêm chẳng phải là người chan hòa xã giao, hơn nữa đám bạn của cô cũng chẳng phải là dạng bình thường. Với người sống hướng nội như Hứa Đình Khiêm sẽ không chịu được!

Hứa Đình Khiêm lặng người một lúc mới lên tiếng.

- Đi thôi.

Bỗng đúng lúc này, thật quái gở Vân Mỹ từ đâu chạy tới, tất nhiên người đứng ở ngay trước mắt làm sao không thấy. Đúng là tránh nắng thì lại gặp mưa, kiểu nào cũng không trốn thoát. Vang dội tiếng réo gọi từ xa, Vân Mỹ chạy ù đã tới. Khi tới nơi ch.ết tiệt nó lại không nhìn lấy cô mà chú mắt tới người đàn ông mang nét phong độ, ánh mắt loé sáng lên những ca từ “Soái ca, của lạ”.

- Phi Viên đây là ai thế?

Người đàn ông không định lên tiếng, Phi Viên cũng không muốn dây dưa thốt lên mấy từ lắp liếm thời cuộc một cách hấp tấp.

- À, anh họ. Thôi mình có việc phải đi rồi nói sau nhé.

Nói xong Phi Viên đã nắm lấy tay Hứa Đình Khiêm đi trong vội vã, mặc cho người đứng đó mở mồm ra đành ngậm mồm lại không nói được câu nào.

May mắn là đoạn đường tới bãi đỗ xe Vân Mỹ không bám theo, cô không biết Hứa Đình Khiêm có gì chuyện nhỏ vừa rồi mà bận tâm trong lòng. Nhưng nói gì thì nói, Hứa Đình Khiêm dù lạnh lùng nhưng vẫn luôn giữ đủ lễ nghi cần có. Phi Viên cho rằng mình thuộc diện cần được cung kính, nâng niu - dù sao cô cũng là phụ nữ cần được đối phương dịu dàng chiều chuộng. Tới nơi Hứa Đình Khiêm đã mở cửa xe cho cô, nhưng có điều cô không có can đảm thú nhận bản thân không muốn ngồi ghế phó lái, chỉ có thể lặng lẽ nhắm mắt đưa chân ngồi vào.

Bởi vì quá nơm nớp lo sợ, ngay cả dây an toàn cô cũng cài không xong. Hứa Đình Khiêm nhìn bộ dạng vụng về của cô, không hề lên tiếng giễu cợt hay tỏ vẻ sốt ruột, chỉ im lặng sáp tới gần, giúp cô kéo dây an toàn từ sau lưng ghế ra.

Hai người cách nhau rất gần. Gần đến nỗi, Phi Viên chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy được từng sợi lông mi của đối phương, ngửi được mùi thuốc sát trùng lẫn với nước hoa nhàn nhạt cùng một loại hơi thở mát lạnh tỏa ra từ trong người anh. Hỗn hợp mùi hương kia tụ lại một chỗ liền đem đến cảm giác hấp dẫn kì lạ. Đột nhiên Phi Viên phảng phất ngửi thấy mùi hương này liền không nhịn được trái tim liền đập lùm bùm trong lồng ngực.

Tối qua lúc anh ôm cô vào lòng, cơ thể hai người quấn lấy nhau cọ xát không ngừng, cô vùi mặt vào lồng ngực đầy mồ hôi của anh cũng ngửi thấy một mùi hương tương tự, hơn nữa còn nồng đậm hơn so với hôm nay.

“Cụp”

Khớp dây an toàn đóng lại phát ra một tiếng vang nhỏ khiến Phi Viên sực tỉnh. Người đàn ông trước mặt cô ngẩng lên, ánh mắt hai người liền giao nhau.

Sắc đen trong mắt Hứa Đình Khiêm khi nhìn người khác hầu như luôn chứa đựng một sự chuyên chú đến kì lạ. Ánh mắt như thế, cùng ánh mắt đêm qua anh nhìn cô, lần lượt chồng chéo vào nhau. Cơn đau chỗ hông vốn luôn bị Phi Viên cố gắng phớt lờ, giờ phút này bỗng nhiên trở nên hết sức rõ ràng. Dường như có một luồng khí nóng vừa trỗi dậy, bắt đầu khuấy động khắp nơi trong cơ thể cô.

Trong giờ lúc đó, Hứa Đình Khiêm cũng nhìn thấy được sự mê man, luống cuống cùng khát khao khó tả trong đôi mắt ướt át đầy vẻ hồn nhiên của người cô. Vũ Phi Viên của ngày hôm nay vẫn như Vũ Phi Viên của ngày trước, chỉ là có một chút thay đổi nhỏ.

Trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, hai hơi thở quyện thành một ấy, cả hai người rõ ràng đều cảm nhận được thứ xúc cảm đang hoà chung đồng điệu. Phi Viên giương mắt nhìn người trước mặt, đột nhiên cảm thấy môi mình bị ấn xuống.

Anh bỗng dùng đầu ngón tay vuốt ve môi cô trong giọng nói như ngày thường nhưng có man máng theo một sự ôn nhu tiềm thức.

- Anh vẫn mong nhớ đôi môi này từng ngày.

Phi Viên ngớ người đầu óc rối thành cục kinh ngạc nhìn anh. “Sao cơ?”

- Không có gì.

Dứt câu đó Phi Viên bị anh nắm lấy cằm mà hôn, có điều động tác anh không hề thô bạo mà lại triền miên dịu dàng. Anh ngậm lấy môi cô mút vào, cô lại không biết phải phản kháng hay thuận theo, ngơ ngơ ngác ngác để anh bày xử, cắn nhẹ một cái Hứa Đình Khiêm mới chịu rời khỏi đôi môi nhỏ.

- Nếu em không nhớ, mỗi ngày anh sẽ cắn cho em nhớ ra mới thôi. Anh muốn em phải nhớ được anh hơn là anh nhớ được em.

Phi Viên ngớ người chập hai, chẳng biết anh ẩn ý chuyện gì đó nhưng lại không muốn trực tiếp nói thẳng với cô. Hình như ánh mắt này trực giác trong tim mách bảo nó đã hiện hữu trong tâm khảm của cô từ rất lâu rồi.


Advertisement
x