HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 5/

Trên đoạn đường về Phi Viên ngồi ngang cạnh anh, giữa ánh đèn rực rỡ bên ngoài con phố phản qua tấm kính lấp lóa ra một diện mạo rõ nét. Tuy bên trong xe không chói sáng lắm nhưng đủ nhìn rõ khuôn mặt im nghiêm nhưng vô cùng tuyệt mĩ của Hứa Đình Khiêm. Xương hàm anh vô cùng cân đối, ngũ quan cũng rất hài hòa. Bất giác Phi Viên đưa mắt qua nhìn đến đỗi quên cả lối về.

- Yên tâm đi, những thứ em ngắm tất cả đều là của em.

Lập tức câu nói này như giúp thần trí Phi Viên tỉnh lại, rục ánh mắt về biểu tình hơi xấu hổ. Sau đó giọng thật trầm của Hứa Đình Khiêm lại nói thêm.

- Anh tôn trọng em giữ bí mật chuyện chúng ta kết hôn, anh sẽ đợi được ngày em tự tin công bố với mọi người em là vợ của Hứa Đình Khiêm anh, từ rất lâu rồi.

- Em xin lỗi vì đã không công khai với mọi người về chuyện của chúng ta, bản thân em không sợ phiền phức chỉ sợ gây ra sự phiền phức cho anh.

Hứa Đình Khiêm chợt hiểu ra điều gì đó, khoé miệng cong lên một cách nhẹ nhàng.

- Thì ra là như vậy!

- Hở?

Phi Viên vội qua sang trưng bộ mặt ngớ ngẩn không hiểu, trong đầu rỗng tuếch với câu nói trên. Hứa Đình Khiêm lại rất điềm nhiên bảo với cô.

- Thật ra em không cần phải hiểu cũng không sao! Chúng ta đi siêu thị nhé.

Tới siêu thị, Phi Viên đẩy xe dạo một vòng trong đấy cũng không biết mua gì, nên cô mua những thứ thiết yếu nhất cho hằng ngày. Khi đi ngang qua hàng hoa quả, Phi Viên vội bỏ quên mà lướt qua, ở phía sau Hứa Đình Khiêm dừng lại đưa tay chọn mấy loại. Đến khi Phi Viên ngó ra sau mới phát hiện “m.ất người” cô ngó mắt xung quanh tìm kiếm liền nhìn thấy Hứa Đình Khiêm đang chuyên chú chọn hoa quả phía sau. Quay người lại, Phi Viên tiến về phía người đàn ông. Phi Viên vừa đẩy xe tới, Hứa Đình Khiêm đã nói.

- Chẳng phải em rất thích gặm táo sao, mua hẳn mấy loại lúc ở nhà em có thể gặm.

Nhìn thấy Hứa Đình Khiêm bỏ hoa quả vào xe mặt Phi Viên kiểu “Nhưng cũng có cần phải nhiều thế không? Xem cô là thỏ hay sao mà thích gặm trái cây?”

Sau khi rời khỏi siêu thị, lái xe hơn mười lăm phút là hai người về đến nhà. Vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi cháo thơm lừng.

Phi Viên ơ lên một tiếng, trong bụng đầy dấu chấm hỏi, đổi giày vào nhà, thuận tay cầm theo túi hoa quả Hứa Đình Khiêm đã mua trong siêu thị về bỏ vào khay trà.

Cô tò mò đi vào bếp, quả nhiên thấy từng làn khói trắng nghi ngút phả ra từ nắp chiếc nồi điện đang cắm trong ổ.

Phi Viên nghi hoặc hỏi người mang nghĩa chồng mình.

- Bác sỹ Hứa, anh nấu cháo à?

Tuy rằng cô cảm thấy chuyện này khó tin vô cùng nhưng trong nhà chỉ có hai người họ, nhà cũng không người làm. Hứa Đình Khiêm đứng ngoài cửa bếp, lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Ừm”

“Thật á?”... Hai từ này lập tức bày ra trên nét mặt Phi Viên nhưng lại không thốt ra ngoài. Dù anh đã xác nhận, Phi Viên vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

- Ơ, anh có về nhà trước rồi sao?

Phi Viên hỏi tới, đối phương vẫn hờ hững chỉ nói đơn giản : - Hôm nay tan làm hơi sớm.

“Ồ.…” Phi Viên đáp lên một tiếng rồi sao đó lẩm bẩm trong miệng mấy lời “Bác sỹ Hứa về sớm chẳng những nấu cháo còn đi rước mình nữa sao?”

Động tác đeo tạp dề của Phi Viên thoáng lề mề bởi những ý nghĩ ấy chiếm dụng, Phi Viên cảm thấy khẽ ấm lòng, tim đập thình thịch tăng tốc. Nhưng sau đó vỗ vỗ mặt mình chấn chỉnh lại tâm tư, Phi Viên buộc nhanh tạp dề rồi ló đầu từ nhà bếp ra hỏi người đàn ông đang nghỉ ngơi trên ghế sofa phòng khách.

- Bác sỹ Hứa, anh muốn ăn món gì?

Người kia không trả lời, Phi Viên định nói để mình tự chuẩn bị, anh đột nhiên đứng lên đi về phía cô. Mỗi lúc Hứa Đình Khiêm tiến gần về phía cô, cô lại hồi hộp khó tả. Anh càng lúc càng gần, cô nhịn không được lùi về sau nửa bước lại bị bồn rửa chén phía sau chặn lại. Người kia đứng trước mặt cô, nâng tay lên tiến sát lại như muốn ôm lấy cô. Phi Viên nín thở, bỗng cảm thấy gáy mình man mát, dây đeo tạp dề trên cổ bất ngờ bị lỏng, từ ngực cô trượt xuống. Chính xác là Hứa Đình Khiêm đã đưa tay cởi tạp dề của cô xuống, cô như tìm lại hô hấp của mình, bắt đầu tự hoá giải sự căng thẳng trong lòng.

Vậy mà vừa rồi còn tưởng đối phương định làm chuyện gì đó với cô. Bất giác Hứa Đình Khiêm đưa mắt nhìn cô với câu hỏi tỉnh bơ.

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Không, không có gì..!

Vũ Phi Viên lúng túng nói lắp ba lắp bắp, liền chỉ cái tạp dề trong tay đối phương. “Anh lấy tạp dề làm gì vậy?”

Thấy cô đánh trống lảng vụng về như vậy, anh cũng chỉ liếc một cái thuận theo sự vụng về đó nói.

- Mặc vào, làm cơm.

- Hở?

Từ lúng túng Phi Viên tít tắt chuyển sang trạng thái ngạc nhiên. Trước giờ không nghĩ đến đôi tay quen cầm dao phẫu thuật của bác sỹ Hứa còn có thể thái rau, Phi Viên kinh ngạc đến độ quên luôn việc đối phương đáng sợ thế nào, mon men đến bên cạnh nhìn bác sỹ Hứa c.ắt củ cải trắng, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, mỏng dính trong suốt, nhịn không được lòng cảm thán mà nói.

- Kỹ thuật dùng d.ao của bác sỹ Hứa nhà ta đúng là tốt thật đó! Không hổ là người chuyên cầm d.ao m.ổ.

Vẻ mặt Hứa Đình Khiêm bình bình không có chút phản ứng nào với việc được khen, Phi Viên cũng không để ý, cô ngược lại không hề trông mong bác sỹ Hứa có thể biểu lộ sự vui vẻ ra mặt. Có lẽ do bị bộ dáng cúi đầu im lặng chăm chú làm việc của anh hấp dẫn, Phi Viên có cảm giác hơi say đắm. Ngay cả chiếc tạp dề hình con gấu trẻ con anh đang mặc cũng không thể nhấn chìm được vẻ đẹp chính chắn mê mị của anh.

Phi Viên được dịp thoả nhiên ngắm đối phương. Cô đưa mắt chăm chú nhìn nửa mặt bên của anh, trong đầu không khỏi tưởng tượng đến cảnh bác sỹ Hứa ở trong phòng cấp cứu làm phẫu thuật, khuôn mặt khi ấy có lẽ cũng mang đầy vẻ nghiêm cẩn và bình tĩnh như lúc này đây. Cảm giác này khiến cô thấy tự hào hơn là hạnh phúc.

“Nhìn đủ chưa?” Hứa Đình Khiêm bỏ salad vào tô, nhỏ một chút rượu vang đỏ, miệng nói, đầu vẫn không ngẩng lên.

Ba từ đó nhỏ nhẹ nhưng hoá đổi thành một tiếng thét hét vào tai Phi Viên chợt tỉnh thức, ấp a ấp úng giống như đứa trẻ mới tập nói.

- Em, em ra ngoài trước vậy..!

“Đứng lại.” Chân Phi Viên vừa nhấc lên, bỗng nghe tiếng Hứa Đình Khiêm cất lên liền cứng đơ hạ xuống.

“Lại đây.” Phi Viên như biến thành người máy, xoay người, tay chân cứng ngắc đi về phía anh. Cúi thấp đầu xuống, vì hiện giờ mặt mày cô đã đỏ bừng như trái cà chua.

Trước mặt cô sừng sững một bóng người rõ nét. Chiếc bóng đổ xuống người cô, cằm Phi Viên được bàn tay to lớn nào đó nâng lên, cô đành phải thuận theo hành động của người đó mà ngẩng đầu. Sau đó ánh mắt cô liền giao với ánh mắt đen như mực của người trước mặt.

Lông mi Phi Viên khẽ run rẩy, tim cô đập bùm bùm như trống, ánh mắt trợn to. Vừa nãy cô đã nghĩ hố, cô đã thấy đủ xấu hổ rồi, lần này chắc chắn Hứa Đình Khiêm lại muốn trêu chọc cô thôi.

Sau đó anh cúi đầu, ngậm lấy môi cô, cô khẽ chu môi màu hồng nhuận đáp lại Hứa Đình Khiêm, nhưng giây phút cô đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào bất giác có giọng nói của ai đó vang lên.

- Vũ Phi Viên, đầu óc em đang nghĩ cái gì vậy?

Phi Viên nghe không lầm thì đây là giọng của Hứa Đình Khiêm, chỉ trong một giây Phi Viên mở mắt hoàn toàn tỉnh trí, cô mới nhận ra nụ hôn vừa rồi chỉ là qua sự tưởng tượng của riêng cô. Sự thật thì sau hai từ “lại đây” của Hứa Đình Khiêm thốt ra, là hành động anh đưa qua tay Phi Viên một dĩa salad nhờ cô mang ra bàn, nào ngờ cô mãi đứng ngây người biểu tình chu môi vẻ mặt đầy mãn nguyện ra đấy. Nếu anh đoán không sai thì Phi Viên đang suy tưởng tới chuyện....???? Anh như hiểu ra liền bắt lấy cơ hội trêu cô.

- Vũ Phi Viên, vừa rồi có phải em đã nghĩ gì đen tối đúng không?

- Không có.

Hai từ “không có” buông ra một cách thần tốc như sợ đối phương sẽ nhận ra vậy, nhưng Hứa Đình Khiêm sớm đã nhận ra rồi. Anh nhếch nhẹ cánh môi, đưa qua tay Phi Viên dĩa salad, nhân lúc người con gái đang đứng xấu hổ anh liền hôn xuống môi Phi Viên một cái.

- Em không cần phải suy tưởng, người thật ở đây em có thể trực tiếp hôn mà.

Không cho đối phương phản ứng, Hứa Đình Khiêm đã đẩy nhẹ Phi Viên ra khỏi bếp, cô cầm dĩa salad trên tay con người như bị mất trí nhưng cũng chút nhận thức bước ra ngoài bàn ăn. Ngồi xuống ghế, cô chậm rãi mím lấy cánh môi mình như chậm rãi đắm chìm với nụ hôn nhanh vừa rồi của Hứa Đình Khiêm. Chẳng hiểu sao lòng cô lại dâng lên một thứ cảm giác mà nó hơn niềm vui, nhưng Phi Viên nào biết đó là hạnh phúc.

Cô vốn dĩ đã khẽ rung động, Hứa Đình Khiêm nhẹ nhàng làm lay động trái tim cô, cô từng chút đã yêu rồi, chỉ là chưa nhận ra sớm.

Ngồi vào bàn, Hứa Đình Khiêm múc từng muỗng cháo vào bát Phi Viên, đặt bát cháo xuống trước mặt cô rồi nói.

- Em ăn thử đi.

Cô làm sao không thử, đây chính là tấm lòng của anh. Phi Viên thử một miếng liền hứ lên một tiếng biểu cảm đầy khoái.

- Um...ngon thật đấy, em không ngờ bác sỹ Hứa lại có khiếu nấu ăn đến vậy.

- Em ăn ngon là được rồi, vậy ăn nhiều vào. Tất cả phần cháo này là của em.

Trước kia nếu như Phi Viên toàn nhìn thấy điểm xấu của Hứa Đình Khiêm thì bây giờ cô lại thấy anh cũng có nhiều điểm tốt lắm. Bản thân cô lấy được Hứa Đình Khiêm không nghĩ mình là bị thiệt thòi, được một ông chồng đẹp trai sự nghiệp hẳn hòi còn biết quan tâm tới vợ có phải là mẫu của ông chồng quốc dân rồi không?

_________

NHẤN THEO DÕI TRANG CHỦ CÁ NHÂN TÁC GIẢ CẬP NHẬT TẬP MỚI NHANH CHÓNG
 


Advertisement
x