HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 7/

Xung quanh anh có biết bao nhiêu là hố, cô sắp trở thành người lấp hố cho anh. Hết tin nhắn hẹn gặp nhau bây giờ tới cô bạn chung bàn. Chính vì những kiểu trà xanh mọc lên như nấm, cô càng nhận ra tầm giá trị của người chồng này.

Trong giờ giải lao, Phi Viên nhận được tin nhắn của Hứa Đình Khiêm, bảo tối nay anh có việc nên phải về trễ. Lúc nhận được tin nhắn, Phi Viên không nghĩ nhiều cho tới khi tan học đặt chân lên xe bus trở về nhà cô mới có thời gian nghĩ. Không hiểu sao từ khi xem được tin nhắn đó trong đầu cô len lỏi ra những suy nghĩ không hay lòng dạ bất an. Nhân tiện chiều nay không có tiết, hơn nữa Hứa Đình Khiêm còn ở lại bệnh viện, cô nhanh chóng về nhà nấu một chút gì đó mang tới cho anh.

Cô lo Hứa Đình Khiêm mãi bận tâm cho công việc sẽ lại bỏ bữa như lúc trước. Vừa về đến nhà, Phi Viên đã tranh thủ vào bếp nấu ăn. Cho tới năm giờ hơn, bầu trời đã ngã chiều tà, ánh bàng vãn đã tắt dạng dưới chân trời, Phi Viên mang khay cơm trên tay rời khỏi nhà. Ngồi xe bus rất nhanh đã tới bệnh viện Đồng Tế - nơi Hứa Đình Khiêm làm việc.

Cầm khay cơm trong tay, Phi Viên không khỏi hồi hộp, dẫu không phải là lần đầu tiên cô mang cơm tới bệnh viện, có thể nói cảnh này quá quen thuộc với cô trong suốt một năm qua. Nhưng vốn đây là lần đầu tiên cô mang cơm tới cho Hứa Đình Khiêm, trước kia anh là bác sỹ phụ trách bệnh tình cho ông nội còn bây giờ với cương vị là chồng, cảm giác này thật sự rất mới mẻ. Có chút tự hào, chút nhút nhát và chút hạnh phúc.

Trên đường đi tới văn phòng của Hứa Đình Khiêm, Phi Viên đã tưởng tượng tới cảnh anh ngồi ăn cơm cô nấu, cô ngồi cạnh nhìn bác sỹ Hứa ăn ngon lành mà khoé miệng không ngừng cong lên. Khi Phi Viên bước chân tới cửa văn phòng, một chân cô hăng hái bước vào bỗng nhiên rục lại. Bởi từ bên trong vọng ra giọng nói của Hứa Đình Khiêm, Phi Viên ghé mắt vào trong mép cửa thì ra anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Cũng chính sự ngẫu nhiên này, vô tình Phi Viên nghe được những lời anh nói với người bên kia.

Chẳng biết là ai nhưng sau khi Hứa Đình Khiêm nghe xong anh đã túm lấy áo khoác trên ghế rời khỏi văn phòng. Thời điểm anh bước ra văn phòng, Phi Viên nhanh chân nấp vào một góc chẳng hiểu vì sao cô lại trở nên rục rè thế nữa, nhưng sau đó cô bắt xe đi theo anh.

Hứa Đình Khiêm lái qua mấy con phố trên đường, sau một lúc anh đỗ lại một nơi. Phi Viên cho bác tài dừng lại rồi tự mình vào bên trong.

Đây chẳng phải là nhà hàng bật nhất ở thành phố Mộc Thành sao? Một mình mà tới đây ăn hình như có chút xa xỉ.

Phi Viên định bỏ chân quay về nhưng bóng dáng Hứa Đình Khiêm đi ngang qua mắt cô, thời may là Hứa Đình Khiêm không thấy. Nếu như để Hứa Đình Khiêm nhìn thấy, có tám cái miệng cũng không biện nổi lý do.

Khi mà cô đã bám theo anh từ bệnh viện tới tận nhà hàng!

Bóng lưng Hứa Đình Khiêm khuất vào sau cánh cửa đi thẳng vào trong, Phi Viên đắn đo nửa muốn vào nửa muốn rời đi. Cuối cùng cô quyết định vào xem thử! Tìm một lúc, Phi Viên nhìn thấy Hứa Đình Khiêm bước vào một căn phòng VIP thượng hạng của nhà hàng, ngó trước nhìn sau Phi Viên rón rén bước tới đó.

Bạo dạn hé cánh cửa, kẽ hở lập tức mở ra, đập vào trong mắt cô là diễn cảnh hai thân hình ôm lấy nhau, một trong hai thân hình ấy chính là Hứa Đình Khiêm, còn người phụ nữ kia Phi Viên hoàn toàn không biết. Trái tim cô như ngừng đập, con người đã biến thành tượng đá đứng bất động ở cửa. Đột nhiên một bàn tay từ người nào đó vỗ vào vai Phi Viên.

- Này...này cô!

Với cách ăn mặc giản dị của Phi Viên trên tay còn mang theo cả khay cơm khệ nệ, nhân viên nhà hàng hắn ta liền xem cô là kẻ lang thang tìm vào đây có ý đồ xấu. Một tay đã kéo Phi Viên ra định mang cho cảnh sát, trong lúc đầu óc rối cuồng Phi Viên đẩy hắn, khay cơm trên tay rơi xuống một tiếng “rẻng”, thức ăn văng ra khắp sàn, giây phút đó cô sợ người bên trong sẽ nhìn thấy cô hơn là cô bị nhân viên túm lấy. Giũ khỏi bàn tay giữ chặt của hắn ta, Phi Viên tháo chạy như bay.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, Hứa Đình Khiêm bỏ chân bước ra nhìn thấy nam nhân viên của nhà hàng với chiếc khay cơm đã đổ. Anh đưa mắt xuống nhìn thức ăn rơi vãi ngoài sàn, có chút vướng mắc bởi nhà hàng này thực đơn làm gì có món ăn đó. Định hỏi nhưng nam nhân viên cúi đầu liên tục xin lỗi.

- Xin lỗi ngài, thật xin lỗi đã làm phiền tới không gian dùng bữa của ngài, tôi sẽ nhanh chóng thu dọn chỗ này.

Chuyện nhỏ như vậy, người như anh vốn không để ý.

- Không có gì.

Đáp lại nam nhân viên một câu, Hứa Đình Khiêm quay lại bên trong.

- Có chuyện gì vậy anh?

Giọng trong trẻo của người phụ nữ ngồi ngay bàn ăn lên tiếng hỏi. Cô ta là Dương Tố Hinh có thể vừa xem là em gái vừa là người một lòng đeo đuổi Hứa Đình Khiêm trong suốt mấy năm qua. Đã ba năm cô du học ở Ý, hôm nay Tố Hinh trở về nước trước tiên người cô muốn gặp nhất chính là Hứa Đình Khiêm.

- Không có gì, em cứ tiếp tục dùng bữa đi.

Hứa Đình Khiêm đáp lại câu hỏi của Tố Hinh, sau đó ngồi vào bàn dùng bữa. Ba năm rồi, Tố Hinh không gặp được anh nên có rất nhiều chuyện để nói, lần trở về đây Tố Hinh sẽ vun đắp lại tình cảm mà cô đã dành cho Hứa Đình Khiêm. Gắp một miếng cá hồi bỏ vào trong bát Tố Hinh anh bảo.

- Em ăn đi, chẳng phải đây là món em thích sao?

- Đúng vậy, thật sự anh vẫn còn nhớ.

Tố Hinh cười hạnh phúc với cử chỉ ấm áp đến từ anh, trước giờ Hứa Đình Khiêm vẫn như vậy, vẫn luôn yêu thương, che chở cho cô từng chút. Chính vì điều này cô đem hết vốn liếng trái tim mình một lòng yêu anh. Nhưng đối với Hứa Đình Khiêm anh chỉ xem Tố Hinh như một người em gái không hơn không kém.

Ở một không gian khác, Phi Viên tháo chạy khỏi nhà hàng, tới khi an toàn cô dừng lại ngồi bệt xuống dãy ghế ở trạm xe bus. Vừa mệt vừa thất thần như người không có sức sống. Vốn trước kia Phi Viên không yêu Hứa Đình Khiêm, cô tiến tới hôn nhân với anh chỉ là ông nội gán ghép, tới khi chính thức là vợ anh, cuộc sống từng ngày bên anh, Phi Viên nhận ra trái tim mình đã lỡ nhịp. Nhưng lại là lúc trái tim đau đớn khi biết ra anh vẫn còn qua lại với người cũ.

Người phụ nữ kia chắc chắn là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm của Hứa Đình Khiêm rồi.

Hai mắt Phi Viên đỏ ửng lên, trời không mưa, mắt không dính phải ớt nhưng cảm giác cay xè len lên hóc mắt vô thức rơi lệ. Khi đối diện với lưỡi da.o đang cứa rách lòng mình, điều Phi Viên sợ không phải là nỗi đau đớn mà cô sợ nhất chính là mình m.ất đi một Hứa Đình Khiêm. Vừa giận vừa tức tưởi trong lòng, Phi Viên thả mình trên những con đường tản bộ. Khi đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, Phi Viên đi vào trong mua mấy chai rượu. Người thu ngân của cửa hàng tiện lợi cứ đưa mắt nhìn Phi Viên với một cách nghĩ gì đó trong đầu. Cuối cùng bà ấy không khách sáo liền hỏi thẳng Phi Viên.

- Nhìn cô trẻ trung, sáng láng vậy lại đi nghiện rượu à?

Phi Viên thanh toán tiền xong đã mang rượu rời khỏi, tâm trạng cô hiện giờ không tốt không muốn chắp nhặt bà ấy. Tìm một nơi thoáng mát, yên tĩnh cô ngồi nấc mấy ngụm rượu, cô nghĩ chỉ có uống rượu vào thần trí cô không còn tỉnh táo mới có thể quên đi buồn bã trong lòng. Mặc dù biết bản thân không giỏi uống rượu, nhưng Phi Viên vẫn cố tình tự chuốt say mình. Nửa chai rồi hết một chai, sau đó qua chai thứ hai.

Đến lúc đầu óc quay cuồng, ánh nhìn không tập trung nữa cô mới mỉm cười cười thoả chí. Lúc này đây, Phi Viên không biết đêm đã muộn rồi, thành phố dần tắt bóng đi màu sắc, ở lại đây chỉ có những cơn gió lạnh tới tê buốt con người.

Nhưng ở chỗ này, nó còn lạnh lẽo hơn cả gió...

Cô ôm nơi lồng ngực mình, mỉm cười xót xa. Khi đứng dậy bước chân loạng choạng, say đến mức đứng không vững. Từ trong con người truyền tới một cơn buồn ngủ, Phi Viên nằm lăn ra trên bực thềm đá ngủ ngon lành.

Dáng vẻ nằm co ro giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi!

Bỗng lúc này trong túi xách Phi Viên sáng lên một lỏm, âm thanh chuông vang lên rẹt rẹt, nhưng cô không hề hay biết. Qua một lúc, có người đi đường nhìn thấy Phi Viên nằm ngủ ở trên thềm, cùng với chiếc điện thoại đang rung lên “bần bật” trong túi xách, người này đã nghe máy giúp cô.

Mười phút sau, chiếc xe màu đen loáng quen thuộc dừng lại tại đó. Hứa Đình Khiêm đẩy cửa ra, hai chân bước nhanh tới bên người con gái đã say khướt. Tuy rằng lo lắng cho Phi Viên bội phần nhưng Hứa Đình Khiêm không quên quay sang cảm ơn tới người phụ nữ đã “canh người say” giúp anh. Người phụ nữ rời khỏi, Hứa Đình Khiêm cũng đưa tay bế bổng Phi Viên vào xe. Trên đường về nhà, vừa lái xe mắt anh không ngừng chú ý tới người nằm ngất ra đấy. Mùi rượu phản phất qua không khí thoáng lên nực nồng trong xe, cho thấy Phi Viên đã uống rất nhiều rượu.

Anh không biết lý do gì khiến Phi Viên uống nhiều tới vậy, đến mức bỏ mặc bản thân mặc kệ sự nguy hiểm. Nếu như tối hôm nay cô không gặp được người tốt mà là một người đàn ông biến thái nào đó, liệu cô có toàn thân mà nằm đây ngủ yên nữa không?

Bản tính người đàn ông vốn rất yêu thương, dịu dàng với vợ nhưng sự lo lắng tột độ trong lòng đã hoá thành tức giận, khiến anh không kìm được mà trưng ra bộ dạng lạnh lùng.

Với cả thế giới anh có thể lạnh lùng nhưng với Vũ Phi Viên anh một mực ôn nhu ấm áp. Chẳng lẽ anh chưa phải là người chồng tốt để cô dễ dàng tâm sự mà phải tìm tới rượu?


Advertisement
x