HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 8/

Hứa Đình Khiêm cau mày vẻ không vui, khuôn mặt anh trông lạnh đến mức như có vụn băng kết từng mảng.

“Đã không giỏi uống rượu còn cố uống”.

Rất nhanh Hứa Đình Khiêm lái xe vào gara, bồng thân thể người con gái say mèm vào nhà. Vừa bước vào trong, cái giọng như dính đầy nhựa của Phi Viên cất lên.

- Hứa Đình Khiêm, em nói cho anh biết, em không buồn, em sẽ không phải buồn...em rất vui.

Bình thường mỗi lúc bên cạnh Hứa Đình Khiêm, lời lẽ của Phi Viên rất hạn chế. Riêng hôm nay dưới tác dụng của chất cồn, miệng mồm cô trở nên luyên thuyên, bạo dạn chẳng ngán ngại gì khuôn mặt lạnh lùng củ𝚊 𝙷ứ𝚊 Đì𝚗𝚑 𝙺𝚑𝚒ê𝚖. Hận những gì trong bụng không thể tuôn ra hết một lần.

Hứa Đình Khiêm vẫn gương mặt im lặng đặt cô xuống sofa, Phi Viên nằm chưa được một giây đã ngồi bật dậy sắp nôn tới nơi, nhưng sao không nôn được, rất khó chịu. Cô tựa đầu vào ghế, khuôn mặt “bèo nhèo” đỏ bừng hai bên má. Sau đó cô giương ánh mắt đờ đẫn nhếch mép cười ngây ngô: “Bác sỹ Hứa...anh đã về rồi...”

Hứa Đình Khiêm im lặng nhìn cô, 𝚕ú𝚌 𝚗à𝚢 Phi Viên không nhận ra bầu không khí căn phồn𝚐, tiếp tục cười ngốc rồi đứng dậy. Nhưng nhoáng một cái cô trượt chân, nhào ra sàn.

Rất nhạy một đôi tay vững chải vươn ra đỡ lấy cô. Hứa Đình Khiêm vòng một tay qua thắt lưng Phi Viên, ôm cơ thể mềm nhũn của cô vào lòng, giọng anh đầy vẻ cam chịu.

- Nằm yên ở đây, anh vào trong làm cho em một cốc trà giải rượu.

Ấn Phi Viên nằm xuống sofa 𝗮𝗻𝗵 đi vào bếp, không lâu sau trở ra với một cái cốc trà trong tay.

Hứa Đình Khiêm bước đến đỡ 𝙋𝙝𝙞 𝙑𝙞ê𝙣 ngồi dậy, đưa cốc trà giải rượu đến tận miện𝙜. Phi Viên thoáng ngửi một cái, đã khó chịu ực lên một tiếng chạy đi tìm đường nôn. Anh lo lắng đ𝙪ổ𝙞 theo cô 𝙫à𝙤 phòng vệ sinh thấy Phi Viên nôn khó chịu anh vừa vỗ lưng vừa vuốt nhẹ 𝙨𝙖𝙪 𝙡ư𝙣𝙜 để cô dễ chịu hơn.

- Em cảm thấy thế nào?

Phi Viên mệt nhừ, cô cảm giác ruột mình đang nhồi lại làm một. Dìu Phi Viên ra ngoài ghế cho thoáng, anh đưa qua cốc trà giải rượu 𝙙ỗ 𝙙à𝙣𝙝.

- 𝙉à𝙤, 𝙚m cố uống một chút 𝙩𝙝ô𝙞.

Phi Viên khẽ nghiêng đầu nhìn anh sau đó ngoan ngoãn cầm cái tay đang bưng cốc trà của anh nâng lên, từng ngụm từng ngụm uống hết.

Mặc dù hơi khó nuốt nhưng sự dịu dàng của anh như hoà vào hương vị khiến nó trở nên ngọt ngào trong cổ họng. Phi Viên uống hơi nhanh, vô tình làm dính một ít nước phía trên bờ môi cô, anh trông thấy liền dùng ngón tay lau sạch.

Động tác vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu cho thấy sự yêu chiều cô trong lòng anh là vô hạn.

Phi Viên mơ màng nhìn anh, đôi mắt đen nhánh nhưng chứa đựng cả một bầu trời sao thâm tình. Phi Viên đột nhiên đưa môi lên hôn anh một cái, nụ hôn này mặc dù cơ thể anh rất có phản ứng nhưng anh không phải là người quá nhu cầu.

- Em say rồi!

Phi Viên chợt cười, sờ sờ môi mình nhướng đôi mắt vẫn còn say bảo.

- Em không say!

- Vậy em có biết em vừa khêu khích bản tính dục vọng của người đàn ông không?

- Em biết chứ!

Cô ực lên một tiếng rồi nói tiếp.

- Vì anh là chồng của em, nhất định bây giờ và sau này là chồng của em.

Hai tay Phi Viên vòng qua cổ Hứa Đình Khiêm, có lẽ cô đã tỉnh một chút nên nỗi lòng mới bịn rịn. Cô ôm lấy Hứa Đình Khiêm thật chặt, tựa chiếc cằm xuống vai anh lời nói như nức nở.

- Hứa Đình Khiêm, hãy luôn ở bên cạnh em có được không? Đừng bỏ rơi em. Không có anh, em không biết trái tim lại khó chịu đến như vậy.

Hứa Đình Khiêm vừa ôm vừa vuốt tấm lưng mảnh khảnh của cô một cách yêu chiều như báu vật. Rất khó Hứa Đình Khiêm mới tìm lại được trái tim mình, sao anh nỡ bỏ rơi không muốn ở bên cạnh cô được. Anh chỉ buông ra một từ ngốc với một xúc cảm mãn nguyện. Chẳng biết từ lúc nào Phi Viên nức nở xong lại ngủ thiếp đi trên vai anh, khi nhìn lại anh đã thấy một gương mặt ngủ say sưa như chú mèo ngoan an phận.

Bất giác anh khẽ cười, sau đó bế Phi vào phòng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu cô đau như búa bổ mở mắt ra Phi Viên thấy mình nằm gọn trong vòng tay của anh. Những gì diễn ra sau khi cô uống rượu Phi Viên mơ hồ không nhớ rõ. Đến cả chuyện vì sao cô về được nhà, nằm ngủ trong lòng Hứa Đình Khiêm từ lúc nào cũng không nhớ. Ngước mặt nhìn lên anh, khi ngủ Hứa Đình Khiêm cũng đẹp trai không tì vết. Toát lên một khí chất bất phàm riêng cô nghĩ phụ nữ nào đến gần cũng đều bị mê hoặc.

Bất chợt cô sực nhớ tới chuyện trước khi cô tìm tới rượu, chẳng phải anh đã ở bên cạnh người cũ rồi sao, còn quay về nhà làm người chồng yêu thương vợ để làm gì, Hứa Đình Khiêm hai mặt, dối trá!

- Sáng sớm em có cần mắng chồng mình đến thế không?

Giọng người đàn ông bất ngờ buông ra khiến Phi Viên giật mình, luống cuống muốn rời khỏi vòng tay anh, nhưng người Phi Viên vừa nhích ra tay anh đã siết vào.

- Em mắng chồng mình xong rồi muốn chạy à?

- Không...em nào cả gan mắng anh, cũng không chạy.

- Vậy thì nằm yên đừng cựa quậy.

Phi Viên biểu môi yên người nhưng với vẻ mặt không cam tâm. Sau đó Hứa Đình Khiêm the thé nói với Phi Viên như than thở.

- Em có biết tối hôm qua em đã hành anh cả đêm không? Người anh rất mệt, cần phải ngủ thêm một tí.

- Em đã hành anh cả đêm sao?

- Đúng vậy.

Phi Viên nhường người ra một chút ngẩng mặt lên hỏi lại người đàn ông.

- Em đã làm gì anh?

Hứa Đình Khiêm mở mắt thoáng im lặng sau mới chậm rãi buông.

- Em làm gì, em nói gì em thật sự không nhớ sao?

Phi Viên lắc đầu lòng có chút lo lắng, cô sợ mình ruợu vào lời ra, Hứa Đình Khiêm có biết hôm qua cô đã đi theo anh không?

Trông khi Phi Viên lo lắng tới trắng bệch ra còn anh thì ung dung thư thái kể.

- Em đã nói, đời này kiếp sau Vũ Phi Viên em chỉ muốn ở bên cạnh anh, nếu như không có anh em sẽ không sống được. Còn nữa em còn chủ động hôn anh, mời gọi, đè anh ra giường làm đủ trò .....

- Được rồi, được rồi, đủ rồi. Chỉ vậy thôi sao?

- “...” Vậy em muốn gì nữa?

Phi Viên thầm thở phào, cũng may là cô chưa nói. Nhưng khi nghe Hứa Đình Khiêm kể Phi Viên xấu hổ muốn ập mặt vào gối ch.ết ngay lúc này.

Sao có rượu vào nguời cô lại trở nên phóng đãng, sến súa đến thế? Chưa tính chuyện cô chủ động mời gọi, hôn anh đã đủ mất mặt lắm rồi, trong khi còn nhiệt liệt nghênh đón đối phương. Sắc mặt Phi đỏ bừng lên, Hứa Đình Khiêm khẽ cong môi khi cô bị anh lừa. Sau đó sực nghiêm túc hỏi Phi Viên.

- Anh muốn hỏi em tại sao hôm qua em lại uống rượu nhiều tới vậy?

Phi Viên mím môi ậm ừ bối rối, sau đó Hứa Đình Khiêm hỏi tiếp.

- Chắc hẳn tin nhắn trong điện thoại anh em đã xem rồi đúng không?

Chuyện cô muốn che giấu nhất lại bị anh khui ra hỏi, vừa sợ vừa buồn Phi Viên im lặng.

- Tại sao em lại không trực tiếp hỏi anh người nhắn tin cho anh là ai, em lại chọn cách im lặng sau đó theo anh tới tận nhà hàng?

Phi Viên xanh mặt lắp bắp cái miệng.

- Sao...sao anh biết chuyện em tới nhà hàng, có phải trong lúc say em đã nói hết rồi không?

- Em không nói là anh tự biết. Nhà hàng thượng đẳng mà lại có khay cơm màu hồng hình con gấu trúc, và cơm chiên hải sản hương vị riêng biệt mang tên Vũ Phi Viên làm. Anh cũng đoán em đã trông thấy anh ôm Tố Hinh.

- Em xin lỗi, em không nên nhạy cảm chuyện riêng tư của anh. Nhưng em là vợ hợp pháp của anh, em không thể giả vờ làm ngơ được.

- Đúng là không ai ngốc bằng em! Chẳng lẽ em định dâng chồng mình cho người khác? Chính vì em là vợ của anh, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cho nên có quyền được biết tới mọi chuyện riêng tư cá nhân của nhau, có quyền chia sẻ những nỗi khúc mắc với chồng, sự im lặng nó vô tình đẩy cuộc hôn nhân của chúng ta ra xa. Còn Tố Hinh đơn giản chỉ là một người em gái, bởi vốn dĩ cô ấy là em gái của một người bạn quá cố, anh yêu thương, lo lắng cho cô ấy cũng chỉ có một lý do duy nhất là anh muốn thay thế người bạn mình làm tròn bổn phận anh trai. Phi Viên! Với những gì anh làm, anh đối với em chẳng lẽ em không nhận ra tình yêu của anh là dành cho ai sao? Vũ Phi Viên em phải tin anh!

Những lời nói nghiêm định, chính kiến đủ để thấy Hứa Đình Khiêm rất trân trọng hôn nhân này. Chợt nghĩ cô không nên hành xử hay nghi ngờ anh vô lý. Khi xảy ra chuyện cô lại không đủ bình tĩnh mà dùng lý trí trẻ con ra để giải quyết, nhìn lại cô thấy mình quá bốc đồng.

- Đình Khiêm, em xin lỗi! Em lại làm theo cảm tính rồi.

- Không sao, anh chỉ sợ em không tin anh, không nhận ra tình yêu của anh mà thôi.

Phi Viên luồn tay qua eo rắn chắc người đàn ông ôm lấy thật chặt, vùi đầu vào vòm ngực cảm nhận nơi con tim anh vô cùng ấm áp.

Từ khi Hứa Đình Khiêm đến bên cô, Vũ Phi Viên chợt nhận ra một điều đơn giản.

Nếu không có đường thì kẹo không ngọt. Nếu không có cà phê, buổi sáng chẳng còn tinh thần. Và nếu không có Hứa Đình Khiêm bước đến, ngày hôm nay của Vũ Phi Viên sẽ là những ngày tẻ nhạt. Chính là anh điểm tô lên màu sắc, làm cuộc sống cô thêm nhiệm mầu. Bắt đầu từ bây giờ trái tim cô thuộc về anh, Hứa Đình Khiêm là người cô yên tâm gửi gắm mình.

Xem ra cuộc hôn nhân này mặc dù là bị gán ghép nhưng người được hời là cô, Phi Viên thầm cười mãn nguyện, cùng với đó cô cũng siết chặt lấy tấm lưng lớn vững chãi trong tay. Chưa bao giờ Phi Viên cảm thấy mình hạnh phúc đến vậy.


Advertisement
x