HOÁ RA ANH LÀ MỐI TÌNH ĐẦU CỦA EM - Tiêu Mộng Dy

CHƯƠNG 9/

Nằm một lúc, Hứa Đình Khiêm phải rời khỏi giường để chuẩn bị đi làm, hôm nay buổi sáng Phi Viên không có tiết. Cô cũng muốn làm tốt bổn phận người vợ, trong lúc Hứa Đình Khiêm đang tắm Phi Viên đã vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hứa Đình Khiêm tắm xong bước ra tới phòng khách thấy Phi Viên xoắn xuýt trong bếp, tay vừa chỉnh sửa lại cà vạt vừa hướng tới chỗ Phi Viên với giọng nói.

- Có cần anh phụ em gì không?

- Dạ không cần, anh ngồi đợi em một tí nữa thôi.

Mặc dù sắp muộn giờ nhưng Phi Viên đã vất vả xuống bếp làm bữa sáng cho nên chuyện giờ giấc với anh không quản ngại nữa. Náng người ngồi lại sofa chờ bữa sáng Phi Viên làm, tay chân rỗi không, tiện tay Hứa Đình Khiêm lấy một cuốn tạp chí dưới kệ bàn ra xem.

Biết đã muộn nên Phi Viên cứ lóng ngóng tay chân, gấp gáp dọn cháo ra ngoài bàn.

- Bác sỹ Hứa à, anh có thể qua dùng bữa sáng được rồi.

Nghe thấy tiếng gọi Hứa Đình Khiêm bỏ cuốn tạp chí về chỗ cũ đứng dậy bước tới bàn ăn.

Hôm nay anh mặc quần âu màu đen áo sơ mi màu xám trơn nhàn nhã, nhìn thôi đã thấy được phong thái của một vị bác sỹ lẫm liệt. Phi Viên vừa bận rót nước bên trong vừa nói.

- Vì thời gian ít ỏi nên em chỉ đủ chuẩn bị cháo nóng với đồ ăn kèm thôi.

- Trước nay anh không khệ nệ việc ăn uống, em không cần phải vất vả lo cho anh nhiều như vậy.

Giọng nói lạnh nhạt từ bao giờ lại trở nên hoán đổi dịu dàng? Bất ngờ khiến Phi Viên cảm thấy hơi bối rối.

Cô mang cốc nước lạnh đi tới, trên người còn mang cả chiếc tạp dề có hình con gấu trúc.

- Nước của anh.

- Em không ăn sáng cùng anh sao?

- Em ngồi đây xem anh ăn.

Phi Viên ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hứa Đình Khiêm, chống hai tay lên chiếc cằm thanh tú nhìn người đàn ông dùng bữa. Người đàn ông đang nhai một miếng trứng bắc thảo vừa hỏi.

- Sáng nay em có tiết học không?

- Không, em có tiết học buổi chiều. Chiều nay anh muốn ăn gì để em chuẩn bị.

Hứa Đình Khiêm thoáng im lặng sau đó nói.

- Em không cần phải chuẩn bị, tối nay chúng ta ra ngoài ăn.

Phi Viên gật đầu, bất giác cô đưa tay lên gáy xoa bóp, không hiểu sao sáng nay người cô mệt mỏi vô cùng.

- Em không được khỏe sao, thấy khó chịu chỗ nào?

Hứa Đình Khiêm miệng nuốt cháo vừa chú ý nhìn qua hỏi, Phi Viên chỉ buột miệng đáp.

- Chắc là vì chuyện tối qua nên làm em hơi mệt.

Với câu trả lời trên Hứa Đình Khiêm hoàn toàn nghĩ sang nghĩa đen, tối hôm qua rõ ràng anh không làm gì cô, sao khiến cô mệt rồi? Khuôn mặt anh bày ra một chút ngạc nhiên.

- Thế sao?

Hứa Đình Khiêm nhướng người đưa tay qua đặt lên trán Phi Viên kiểm tra nhiệt độ rồi hỏi.

- Ngoài mệt mỏi ra thì em có thấy khó chịu chỗ nào nữa không?

Phi Viên chớp đôi mắt đọng lại suy nghĩ, chẳng biết nghĩ đến điều gì cô mím môi rồi lại gãi trán vẻ ngại ngùng. Chắc chắn biểu hiện này là nghĩ tới chuyện đen tối rồi. Chính vì ngại ngùng mặt cô mới đỏ mới phát nóng, vậy mà lại làm Hứa Đình Khiêm nhầm tưởng lo lắng xuýt lên.

- Người em sốt rồi!

Sau đó anh đứng dậy không đi ra cửa chính, mà mang theo bát nĩa đi ngược vào trong bếp. Phi Viên ngoảnh mặt theo anh bảo.

- Muộn rồi, anh cứ để bát nĩa ở đấy em dọn.

- Sáng nay anh xin nghỉ, tối anh sẽ vào trực.

Trong bồn rửa chén vọng ra lời anh, Phi Viên không hiểu sao tự dưng lại xin nghỉ, chẳng phải sáng nay anh đang định tới bệnh viện sao?

Phi Viên bỏ chân vào nhà bếp, nhìn anh đang múc số cháo còn lại ra bát không hiểu nói.

- Số cháo này em nấu hơi ít rồi, lần sau em sẽ nấu nhiều hơn một chút.

- Cũng không ít rất vừa vặn.

Phi Viên cứ ngỡ anh định ăn thêm nhưng bát cháo này không phải cho anh mà múc cho cô.

Mang bát cháo ra bàn, Phi Viên cũng chầm chậm bước ra theo Hứa Đình Khiêm. Sau đó người cô bị bàn tay người đàn ông ấn xuống ghế.

- Em ăn hết số cháo này lót bao tử trước đã.

Phi Viên ngơ ngác ăn bát cháo theo sự chỉ định của anh, chẳng hiểu sao vào những lúc Hứa Đình Khiêm đặc biệt lo lắng cô lại giống như một con mèo ngoan ngoãn. Bát cháo Phi Viên ăn gần xong vừa hay Hứa Đình Khiêm đi ra cùng với hộp y tế trên tay. Anh kiểm tra nhiệt độ, sau đó đưa thuốc cho Phi Viên, anh chu đáo tới độ để cốc nước ấm cạnh viên thuốc hạ sốt. Mặc dù uống thuốc nhưng cô vẫn không biết mình bị sốt từ khi nào.

Bát cháo cô vừa ăn xong được Hứa Đình Khiêm mang đi dọn, cô đúng nghĩa ngơ ngác lại vừa sợ gây bận bịu đến anh.

- Anh để em làm.

- Em ngồi yên đấy, để anh.

Hứa Đình Khiêm nói xong, Phi Viên ồ lên một tiếng nho nhỏ, giương mắt nhìn bác sỹ Hứa làm công việc nhà đúng với kiểu đàn ông nội trợ.

Có tiếng nước truyền đến từ trong phòng bếp, Phi Viên muốn giúp một chút lên tiếng hỏi.

- Anh có cần em phụ anh gì không?

Nhưng lại bị anh lạnh lùng cự tuyệt.

- Không cần đâu, em lên ghế sofa nằm đi.

Phi Viên đành thuận theo lời anh ra ghế sofa nằm mở tivi lên xem lúc này. Một lúc sau bác sỹ Hứa nhà ta từ nhà bếp đi ra, tay áo sơ mi xoắn đến cùi chỏ, lộ ra cánh tay thon thả nuột nà, tựa như một minh chứng cho thủ pháp cao siêu trên bàn mổ của anh.

Phi Viên đang nằm xem tivi vội vàng ngồi dậy.

- Anh bận bịu quá rồi.

Hứa Đình Khiêm mặt không biểu cảm ừ một tiếng đáp lại, trong tay bưng một dĩa hoa quả đã gọt sẵn, đi tới đặt lên bàn rồi ngồi xuống cạnh Phi Viên. Phi Viên lòng đầy dấu chấm hỏi khi đột nhiên anh lại xin nghỉ buổi sáng, còn ần cần chăm sóc, làm việc nhà kỳ lạ. Khoảng cách vài centimet giữa hai người khiến cho cô lại bắt đầu hồi hộp.

- Bác sỹ Hứa, sáng nay anh không đi làm ạ?

- Không, anh xin nghỉ.

Hứa Đình Khiêm chỉ nói như thế ngoài ra không nói gì dài dòng, cầm lấy một cái nĩa găm ăn hoa quả.

- Anh không được khỏe ạ?

Đang yên đang lành sao tự dưng lại nghỉ? Thật sự Phi Viên cảm thấy lo ngược lại cho anh. Chứ cô nào nghĩ Hứa Đình Khiêm vì muốn ở nhà chăm sóc cô mới nghỉ. Một Hứa Đình Khiêm mà cô nhìn thấy, trước giờ rất khiêm tốn cử chỉ hành động ngọt ngào, nói trắng ra con người anh rất nhạt nhẽo, nếu không thì lạnh lùng. Nên đôi khi anh đặc biệt dịu dàng cô lại cho rằng anh kỳ lạ.

Phi Viên liếc một cái liền thấy được vẻ mặt “mộc” của Hứa Đình Khiêm. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, Phi Viên dường như thấy khóe miệng đối phương khẽ cong lên một nụ cười sau đó cô nghe được anh đáp lên.

- Anh không sao. Nhưng còn em, có chỗ nào thấy không ổn không?

“Em...?” Phi Viên tròn mắt đứng người, đến lúc nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của anh liền mặt đỏ lên, lắp bắp.

- Có...có một nơi không được ổn cho lắm...!

- Nơi nào?

- Thì, thì là nơi...

Sao cô lại có cảm giác như bị bác sỹ nghiêm khắc chuẩn bệnh thế này. Nhưng dù gì Hứa Đình Khiêm cũng là bác sỹ, tuy anh không phải chuyên gia khoa phụ nữ nhưng chắc anh sẽ biết rõ hơn cô.

- Là nơi nhạy cảm của phụ nữ.

Hứa Đình Khiêm khẽ chớp mắt, sau đó không có chút ngại ngùng gì còn rất nóng lòng hỏi cho rành.

- Em phải nói rõ cho anh biết là nơi nhạy cảm nào em thấy bất ổn? Chúng ta là vợ chồng em không phải giấu giếm anh.

Trời đất ạ! Không lẽ anh muốn người ta phải nói trắng ra luôn sao? Hơi thở Phi Viên thật sự sắp xì ra khói, giống như bị Hứa Đình Khiêm dí vào con đường cùng vậy.

- Anh là chồng em, giữa chuyện ân ái, và anh đã làm gì anh còn không rõ sao phải bắt em nói rõ. Theo em, em bị gì, bất ổn nơi nào anh là người phải biết, bởi vì anh chính là nguyên nhân gây ra sự bất ổn nơi em. Hứa Đình Khiêm em đã hài ra như vậy rồi, anh còn muốn biết hay hỏi gì nữa không?

Cô xổ ra một màn lời lẽ mà từ trước đến nay rất hiếm khi bức xúc. Giây phút đầu Hứa Đình Khiêm khựng người vẻ mặt thật sự ngơ ngác nhưng tới sau cùng anh đã hiểu, ngay giờ lúc đó anh chỉ buông ra một tiếng cười, đúng kiểu là cười cho sự đơn thuần, ngốc nghếch của cô. Phi Viên thì ngồi đó tức muốn bốc lửa.

- Anh còn cười được.

Hứa Đình Khiêm vừa cười vừa nói.

- Có lẽ em đã hiểu nhầm ý anh, anh thật sự là đang lo lắng cho sự bất ổn không khoẻ của em. Em là tự nghĩ đi đâu, đầu tự suy ra điều đen tối. Vũ Phi Viên em hư hỏng thật rồi!

- Còn chẳng phải do một bác sỹ Hứa bề ngoài kỹ cương ra vẻ mẫu mực nhưng bên trong thì quá lưu manh mới khiến đầu óc em trở nên hư hỏng như vậy.

- Được lắm, em dám mắng chồng mình như vậy sao? Để xem hôm nay anh trừng trị em thế nào, trị luôn cả bệnh cảm sốt trong người em.

Hứa Đình Khiêm nhào qua vác bổng Phi Viên lên vai, mông đưa lên không đầu chúi xuống đất, mặc cho cô vung tay đánh mình, với anh như kiểu đánh yêu ấy mà!

- Hứa Đình Khiêm, nhưng bây giờ là ban ngày mà...anh thả em xuống....Đình Khiêm...!!

- Với Hứa Đình Khiêm anh một khi đã muốn thì không phân biệt ngày hay đêm anh cũng sẽ làm em sung sướng.

- Anh đúng là một bác sỹ lưu manh nhất trên đời này đấy, Hứa Đình Khiêm...!

Văng vẳng tiếng mắng của cô đồng thanh với nó là tiếng đóng cửa phòng ngủ của hai người vang lên, sau đó chắc chắn Phi Viên lại bị anh làm thịt giữa ban ngày.

Chưa bao giờ cô nghĩ một người dáng vẻ uy nghiêm có một gương mặt lạnh như Hứa Đình Khiêm chẳng bao giờ là là người đàn ông lưu manh, miệng mồm hạ lưu ở trên giường. Cô đã lầm, giờ nhận ra đã quá muộn, cô sớm đã bị anh dẫn dụ vào bẫy rồi.

Đến chiều trước khi Phi Viên đến trường, Hứa Đình Khiêm đích thân vào bếp nấu bữa ăn cho hai người. Hứa Đình Khiêm không cho cô nhún tay vào, Phi Viên đành đứng một góc quan sát anh trổ tài. Những lúc thế này, cô cảm thấy anh đúng là mẫu người chồng lý tưởng, giỏi giang mọi thứ từ việc bên ngoài xã hội đến việc trong gia đình. Việc gì anh cũng hiểu biết, cũng giỏi cũng làm được cả.


Advertisement
x