LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 10. Cái đầu gớm ghiếc

Màn đêm buông xuống.

Cậu Duật nằm trở mình mãi mà không sao ngủ được. Hình ảnh cái x.ác khủng khiếp của thằng Húng điên vẫn còn như in trong tâm trí cậu. Cậu vô thức tưởng tượng, nếu cái x.ác đó mà thay vào là cô gái kỳ quặc A Ly kia, thì sẽ ra sao?

"Gràoooo.... gràoooo..."

Tiếng cáo hú thật dài vang lên trong đêm trăng thanh vắng. Nỗi sợ về hồ ly ăn th.ịt người đã khắc sâu trong tâm trí mỗi người dân bản, khỏi phải nói sau tiếng hú kia, cả bản ai nấy đều im re không dám thở mạnh. Cậu Duật nghĩ vậy nên cố gắng nhắm mắt đi ngủ.

"Á..... há há..... há há....."

Một tràng tiếng cười ki.nh dị ma quái vang lên ngay khi mí mắt cậu khép lại. Cậu giật mình mở mắt ra, tiếng cười lại im bặt.

Cậu Duật không dám thở mạnh mà căng tai lắng nghe. Cậu nhắm mắt lại, một lần nữa tiếng cười há há man dại lại vang lên!

Là tiếng của một người phụ nữ lạ lùng, cảm giác nó ở rất gần, như là phát ra từ ngay trong chính căn nhà này chứ chẳng phải ở đâu xa ngoài kia. Cậu lấy lá bùa luôn đeo trên cổ, để lộ ra ngoài rồi đứng dậy đi một vòng trong nhà. Bùa này của mo A Sòng phát cho mỗi người trong bản một cái phòng thân, đáng tiếc họ lại không chút do dự ruồng bỏ chính người đã giúp đỡ mình.

Khuất sâu trong bóng tối, một đôi mắt loé lên ánh sáng xanh lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm. Cậu Duật bước đi rất khẽ, cũng không gõ cửa phòng bà Sí và vợ chồng Sí con tránh đánh thức họ. Sau khi đi một lượt trong nhà, không phát hiện ra điều gì bất thường, cậu liền nằm ngủ luôn tại phòng khách, đề phòng có gì thì tiện hô hoán mọi người hơn.

"Á..... há há..... há há....."

Tiếng cười ma quái nào đó lại tiếp tục vang lên bên tai cậu Duật. Thế nhưng lần thứ ba này, ngoài tiếng cười ki.nh dị của người phụ nữ đó ra, cậu còn nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt, một giọng nói rất quen thuộc.

Dưới một gốc cây, giữa làn sương khói hư ảo kỳ dị, một thân ảnh trắng toát nằm đó co quắp quằn quại. Mái tóc dài mượt phủ loà xoà trước khuôn mặt tái nhợt mê man. Rừng đêm tối đen im lìm, nhưng khung cảnh trước mắt cậu vẫn nhìn rõ, vì nó được chiếu sáng bởi một luồng ánh sáng xanh lét đầy ma quái.

Một cái đầu người nhơ nhớp máu thịt đang bay tà tà cách A Ly chỉ độ vài bước chân.

Ánh sáng xanh lét ma quái chính là phát ra từ hai cái hốc mắt trống không của cái đầu. Không biết đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì, mà cái đầu này đã bị mục ruỗng thành vô vàn những cái lỗ, như một cái tổ giòi, những con giòi béo mẫm đang loe ngoe lúc nhúc bò ra từ những cái lỗ đó. Chất dịch hôi thối đen kịt y như nước bùn đất dưới huyệt mộ, cũng từ những cái lỗ đó mà rỉ ra từng chút từng chút, tong tỏng rơi rớt trên mặt đất.

"Á..... há há..... há há....."

Cái đầu hôi thối không ngừng cạp cạp cái miệng đầy giòi của mình, phát ra tiếng cười rùng rợn như từ cõi âm ty vọng về.

Nó bay là là lại gần A Ly, cái miệng nhằm hướng tới giữa bụng của cô, cắn xuống một miếng sắc lẻm như dao rạch. Máu tươi toé ra lênh láng, giữa đống máu ồng ộc đó, có một vật gì phát ra ánh sáng lấp lánh trong bụng của cô. A Ly kêu lên những tiếng thống khổ, ngay lập tức co gập người, lấy tay ôm bụng lại vì đau đớn. Cũng vì thế mà cậu Duật chưa thể nhìn rõ vật lấp lánh đó là cái gì.

"Không, không thể có thêm người nào ch.ết nữa!"

Cậu Duật vừa nói vừa giật mình mở mắt. Cậu nhìn quanh thấy mình vẫn đang nằm giữa phòng khách, vội gọi Sí con một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài.

"Cái đầu quỷ quái đó rốt cuộc là thứ gì chứ?"

Cậu sải bước ra khỏi nhà, đôi mắt cậu cay xè, không biết là vì gió đêm lạnh lẽo tạt tới tấp vào, hay là vì sự lo lắng và hối hận đang trào dâng trong cậu. Nếu cô gái phiền phức đó mà ch.ết, cậu sẽ sống trong nỗi dằn vặt đến mãi về sau. Chính cậu đã đuổi cô ấy đi.

Khung cảnh trong giấc mơ chỉ toàn cây là cây, thật khó để biết được vị trí hiện tại của A Ly là ở chỗ nào.

"Đồ phiền phức, cô đang ở đâu? Nghe thấy thì mau trả lời, tôi không đuổi cô đi nữa mà!"

Cậu vừa cầm đuốc bước đi trong vô định vừa lên tiếng gọi. Dù có lo lắng nhưng cậu không dám gọi thẳng tên của cô, đó là điều tối kỵ khi đi đêm. Người ta quan niệm to tiếng gọi tên nhau sẽ khiến ma quỷ nghe được và nhớ lại, sẽ câu hồn người đó đi.

Giữa màn đêm đặc quánh rợn ngợp, tiếng cười hi hí cứ chốc chốc lại vang lên. Một bàn tay lạnh ngắt từ đằng sau..... run run đặt lên vai cậu.

"Ai?"

Cậu Duật phản ứng nhanh nhẹn vung con dao rựa giắt bên hông ch.ém lia lịa. Tốc độ khá nhanh ấy vậy mà bóng trắng nọ cũng nhanh không kém tránh né được, đôi môi tái nhợt mấp máy:

"Tôi nè! Cậu đổi ý cho tôi ở lại phải không, hi hi. Tôi biết thế nên vẫn quanh quẩn trong bản này thôi, hi hi."

Cậu Duật nhìn bộ dạng tươi tỉnh vô lo vô nghĩ kia, uổng công cậu lo lắng cồn cào ruột gan nãy giờ. May cho cô là con gái, nếu không cậu đã không nhịn được mà táng cho một cú vào đầu vì tội báo đời.

"Cô đi theo tôi làm gì?"

A Ly lẽo đẽo đi theo sau như chó con, miệng nhanh nhảu đáp:

"Thì cậu bảo không đuổi tôi đi nữa còn gì. Hay cậu lại nuốt lời? Đúng là cái thằng dám làm không dám nhận!"

Cậu Duật nín lặng á khẩu, câu cuối chắc hẳn cô ta mới học được từ miệng Sí con đây mà.

Tiếng cười hí hí man dại vẫn đều đặn vang lên, cậu Duật đành kéo tay A Ly đi gần mình hơn, tay cầm dao rựa vung lên loạn xạ trong không khí. Da thịt cô lạnh ngắt như một cái x.ác ch.ết trôi, có lẽ vì lang thang quá lâu dưới tiết trời lạnh cắt da cắt thịt.

Cậu Duật thở dài, đúng là bỏ thì thương vương thì tội. Cậu vừa đi vừa nói:

"Ban đêm không được đi lang thang như vậy, rất nguy hiểm. Tạm thời đêm nay cô ở lại nhà tôi, sáng mai tôi đưa cô về nhà của cô."

A Ly vừa nghe liền giãy nảy lên: "Tôi không có nhà, đừng bắt tôi về mà!"

Cậu Duật nghe vậy không biết đáp lại sao, thì ra cô ta không có nơi nương tựa. Nhưng cũng không thể vì không nơi nương tựa mà tựa bừa vào cậu chứ?

"Vậy thì tạm thời đêm nay cô ở lại nhà tôi, sáng mai anh em tôi dựng cho cô một cái nhà mà ở. Có nhà rồi thì làm ơn đừng bám theo tôi nữa! Cũng không được gặp ai cũng nói chúng ta là vợ chồng, tôi chỉ là thấy cô không nơi nương tựa nên giúp đỡ mà thôi!"

Cậu Duật đặt ra ranh giới giữa hai người, A Ly nghe vào tai này ra tai kia, đối với cô được ở lại cùng cậu đã rất tốt rồi. Về tới cổng nhà, hai người trông thấy Sí con đang đi đi lại lại.

"Giời ơi thằng ôn này! Mày gọi tao dậy rồi lại chạy đâu mất hút, có biết anh mày lo lắm không hả?"

Sí con rất thương cậu em này nhưng phải cái anh ta nhát gan, không dám đi một mình giữa màn đêm rợn tóc gáy.

"Không có gì, em mơ thấy ác mộng thôi."

Cậu Duật đáp, vẻ mặt ngượng nghịu vì vừa hồi chiều đuổi A Ly đi, bây giờ chính cậu lại dắt cô về nhà. Sí con cười hô hố trêu chọc:

"Cái thằng dám làm giờ dám nhận rồi này! Thôi vào nhà đi! Mà mày mơ thấy gì mà hét ghê đến vậy, mau kể cho anh nghe!"

Trời cũng sắp sáng, cứ thế anh ta không cho cậu Duật ngủ mà bắt ngồi kể chuyện. Cậu Duật không muốn làm A Ly sợ, nên tự thay cô thành bản thân mình, kể lại rằng cậu mơ thấy chính mình bị một cái đầu máu thịt lẫn lộn, chi chít những cái lỗ gớm ghiếc, cạp rách bụng.

"Nó cạp bụng em cứ như muốn moi ra cái gì từ trong bụng em vậy."

Sí con nghe đến đây, vừa co rúm người sợ hãi vừa hỏi:

"Hay... hay là, mày lấy cái gì của nó, nên nó đòi lại?"

"Em nào có lấy cái gì của ai chứ?"

Cậu Duật nói dứt lời rồi mới nhận ra, nhân vật chính trong giấc mơ đáng sợ đó không phải cậu, mà là A Ly. Phải chăng cô đã lấy cái gì của người đã khuất, nên họ mới đòi lại?

Cậu nghĩ đến thứ ánh sáng lấp lánh mà cậu nhìn thấy trong khoảnh khắc ngắn ngủi, suy nghĩ rất lâu. Phải rồi, nó rất giống với ánh sáng lấp lánh của vàng bạc châu báu.

Cậu quay sang nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, tuy mắt không nhìn rõ nhưng từ nãy đến giờ đều chăm chú hóng chuyện. Chẳng lẽ ẩn sau khuôn mặt ngây thơ này lại là một tên trộm?

"Ối giời ơi, mày đúng là đã thích quá rồi còn bày đặt sĩ diện! Phải tao, mụ vợ mà cho lấy vợ hai, tao lấy luôn chả đến lượt mày!"

Sí con thấy cậu Duật nhìn chằm chằm A Ly nãy giờ thì bĩu môi nói. Có tiếng "e hèm" của chị vợ từ một gian buồng vọng ra, anh ta vội ngậm miệng.

Cậu Duật thấy đã làm ồn đến giấc ngủ của chị dâu thì cũng không nói gì thêm nữa. Trong nhà, chỉ có gian buồng của bà Sí là im lặng từ đầu đến cuối.
-----

Advertisement