LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 11. Về chung nhà

Mặt trời chỉ vừa mới hơi nhu nhú lên trên ngọn núi đằng Đông, cậu Duật đã vội vã rủ Sí con đi chặt cây rừng, dựng một gian nhà nhỏ cho A Ly ở ngay cạnh nhà mình.

Sí con một bụng khó hiểu, rõ ràng mẹ đã nhận A Ly làm dâu nhà này, sao thằng Duật còn bắt con bé ở nhà riêng nữa? Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ cho mụ vợ anh suốt ngày lườm nguýt con bé.

Thấy hai anh em họ hì hục hết chặt gỗ rồi đến khiêng gỗ về, A Ly cũng không ngồi yên mà lăng xăng chạy theo giúp. Nhìn một cây gỗ phải hai anh em cùng khiêng mà cô chỉ vác trên vai nhẹ bẫng, vừa đi còn vừa hát nghêu ngao, Sí con xấu hổ buông một đầu cây gỗ đánh rầm xuống đất.

Động tĩnh lớn khiến dân bản hiếu kỳ đến vây xem. Vả lại đêm qua họ nghe thấy tiếng hét của cậu Duật, không dám ra ngoài ban đêm, nên sáng nay không hẹn mà ai cũng tự mò tới hóng chuyện. A Ly đang vác hai vai hai cây gỗ bước đi thong thả miệng hát nghêu ngao, lập tức sự chú ý của tất cả mọi người va vào cô gái đẹp tuyệt trần chưa từng thấy bao giờ.

Đám trai bản liền hăm hở chạy qua phụ giúp A Ly. A Ly mê man nhìn những bóng người lờ mờ từ đâu ào tới chỗ mình, cô theo phản xạ mà giật lùi lại nấp sau lưng cậu Duật. Đám trai bản người thì ngơ ngác, người thì hậm hực nhìn cậu Duật, cũng có người lên tiếng trêu ghẹo:

"Này em, em ở đâu đến thế?"

Sí con liền nhe răng trợn mắt:

"Biến mẹ mày đi, nó là em dâu tao, vợ của thằng Duật!"

Tuy rằng chưa tổ chức đám cưới đàng hoàng, nhưng đã được nhận định là con dâu nhà trưởng bản thì nào ai dám động đến. Đám trai bản tuy tiếc nuối, nhưng lại thấy cậu Duật nãy giờ chẳng nói gì, rất nhanh đã có kẻ sinh nghi:

"Cậu Duật, đây là vợ cậu à?"

Cậu Duật toan phủ nhận, nhưng lại thấy đôi tay A Ly đang níu áo mình run lẩy bẩy. Dường như thái độ vồ vập của đám trai bản làm cô sợ, cậu cảm giác chỉ cần cậu nói "không", lập tức mấy tên sỗ sàng này sẽ như hổ đói rình mồi mà xông tới. Thậm chí mấy thằng hầu hung tợn nhà lão A Đốc đã thủ thế sẵn để chuẩn bị đánh nhau tranh giành với những người khác, bọn chúng được ông chủ ra lệnh thấy gái đẹp là phải tìm mọi cách đưa về làm cô vợ thứ bảy cho lão.

Có bà tư Đốc làm gương, A Ly mà rơi vào tay lão A Đốc, chắc chắn cô cũng sẽ bị năm bà kia ngấm ngầm hành hạ thảm y như bà tư bây giờ.

Cậu Duật nhìn đăm đăm về phía trước, sắc mặt lạnh băng: "Ừ, thì sao?"

Một câu này đã hoàn toàn phá tan mộng tưởng của đám trai bản, tên nào tên nấy xụ mặt rồi ỉu xìu kéo nhau giải tán. Thế nhưng vẫn có một ánh mắt đục ngầu nào đó ngoái nhìn về phía cậu với vẻ phẫn uất.

Sí con cười hề hề vỗ vai cậu Duật: "Ái chà, oai đấy cu ạ!"

A Ly cũng cười tít mắt, vẻ mặt phấn khích cực kỳ, cảm tưởng nếu đang hiện nguyên hình hồ ly thì chùm đuôi của cô đang vẫy tít mù sung sướng. Cậu Duật lạnh nhạt nói:

"Đừng có tưởng thật, tôi chỉ thương hại cô mà thôi."

Chuyện cậu Duật đem A Ly tuyên bố cô là vợ của mình nhanh chóng lan ra khắp bản. Người vui, kẻ buồn, người chúc mừng người ganh ghét có đủ cả. Thậm chí có kẻ ăn không được thì đạp cho đổ, chẳng biết ở đâu ra có tin đồn A Ly chính là một con hồ ly biến hoá thành người để dụ dỗ đàn ông.

Gian nhà nhỏ cô độc của cô đêm nào cũng có kẻ rình mò lén lút. Có đêm nọ cậu Duật đã bắt tận tay thằng A Phái - một trong những thằng hầu nhà lão A Đốc - đang rình nhìn trộm vào trong chỗ của A Ly. Thằng A Phái bị cậu đánh cho sưng vêu mặt mũi thì cau có chửi mấy câu rồi cun cút bỏ đi. Cậu Duật lạnh mắt nhìn theo, thấy quần áo hắn xộc xệch, vẻ mặt phơn phởn, trên người còn vương mùi phấn son của đàn bà con gái. Cậu cả kinh mà gõ cửa gọi A Ly, thật may cô không sao. Có lẽ hắn đã làm chuyện đấy với người phụ nữ nào khác, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến cậu lo lắng cho cô gái A Ly ngờ nghệch này.

Thành thử mới ở được mấy ngày, cậu Duật đã phải bất đắc dĩ cho phép cô ở trong nhà của mình, ngủ trong phòng của mình. Dù rằng buổi tối đi ngủ cậu Duật đều nằm cách cô hơn một sải tay, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn không nhịn được mà hé mắt quan sát người bên cạnh.

Cái tin đồn A Ly chính là hồ ly hoá thành người, quả thực khiến cậu phải băn khoăn suy nghĩ. Cậu tự mắng mình ngu ngốc, lúc đó bốc đồng nhận cô ta là vợ trước mặt cả bản làm chi, để bây giờ lúc nào cũng phải thấp thỏm. Đến nước này thì không lấy cũng phải lấy, bằng không cái tiếng xấu thằng cặn bã sẽ theo cậu đến mãi về sau.

Một người cố gắng giấu mình là hồ ly, một người cố gắng thăm dò quan sát đối phương, hai người cứ như vậy sống chung một nhà, cho đến ngày chính thức cử hành đám cưới. Và ngày đó, cũng chính là ngày có người tiếp theo ch.ết.

[...]

Bởi không có bên nhà gái nên bước ăn hỏi được bỏ qua. Ngày cưới chính thức, mặc cho lời đồn đãi không hay về A Ly, người ta vẫn tụ tập đông đúc để xem. Bởi cô dâu đẹp quá! Cô mặc trên người bộ váy đen áo cóm* màu đỏ tươi thắm, tôn lên làn da trắng bóc nuột nà, mái tóc đen mượt như suối búi lên đỉnh đầu, đội khăn piêu*, cài trâm bạc lấp lánh, để lộ toàn bộ đường nét khuôn mặt tinh xảo như tiên tử trên trời. Mặt cô sáng bừng như khuôn trăng, đôi mắt lấp lánh trong veo như chứa cả ngàn ánh sao trong đó.

(*Trang phục người dân tộc Thái)

"Làm lễ rửa chân."

Ở chân cầu thang có cái thau đựng nước cùng cái gáo múc, cậu Duật cẩn thận lên tiếng nhắc nhở A Ly từng chút, tránh cho cô vô ý làm gì thất lễ. Phải biết rằng cả bản này vì lời đồn kia mà đang soi xét từng hành động, cử chỉ của cô. Cảm xúc của cậu với cô gái kỳ quặc này đã thay đổi rất nhiều so với ngày đầu gặp gỡ mà chính cậu cũng không hay biết.

"Hồ ly tinh, đúng là hồ ly tinh!"

Giữa đám đông dân bản đang tham dự, có một cặp mắt ghen tức của con gái nhìn tới. Vốn chỉ là một câu mắng chửi lẩm bẩm trong miệng, nhưng tai của A Ly rất thính, cô nghe trọn vẹn lời này, lại ngây ngốc tưởng mình đã bị ai phát hiện là hồ ly, cô giật mình suýt chút ngã nhào.

"Cẩn thận!"

Biết mắt cô nhìn không rõ nên cậu Duật luôn chú ý nhất cử nhất động của cô mà kịp thời ôm eo đỡ lấy. Hành động này lọt vào đôi mắt kẻ kia, ngọn lửa ghen tức càng bùng lên dữ dội hơn.

Thấy A Ly luống cuống, cậu Duật cho là cô làm dâu mới nên khẩn trương, trong bụng có chút buồn cười. Cậu lại nhắc cô đặt chân trái lên bục, bản thân mình thì đặt chân phải. Vốn sẽ là mo A Sòng phụ trách việc đọc bài cúng nhập gia, nhưng ông đã ch.ết rồi, việc này để già A Nừng làm thay.

Nói về già A Nừng thì ông cũng có biết chút ít về cúng bái, nhưng không tinh thông bằng mo A Sòng. Già A Nừng hơn mo A Sòng một tuổi, nghe nói trước đây hai ông học nghề chung một ông thầy, tuy mo A Sòng có tư chất hơn, được thầy yêu quý hơn, nhưng hai ông vẫn luôn thân thiết, chưa từng có hiềm khích. Ấy vậy mà khoảng một năm trở lại đây, hai ông bạn già chẳng còn hay qua lại với nhau nữa. Không ai biết nguyên do là gì.

Già A Nừng luôn đau ốm, hầu như chẳng bao giờ ra khỏi nhà, mọi việc nhà đều do cô cháu gái duy nhất lo liệu. Mọi sự kinh hoàng xảy ra trong bản dạo gần đây đều không tham gia, không hóng chuyện, khiến lớp người trẻ như cậu đôi lúc còn không nghĩ tới ông ấy có tồn tại trong cái bản này. Bất ngờ hôm nay ông ấy chịu ra khỏi nhà, xem chừng là bệnh tình đã đỡ hơn chăng?

Cậu Duật loé lên tia hi vọng. Mo A Sòng bạc phúc mất rồi, rất nhiều chuyện khúc mắc cuối cùng cũng có người có thể giúp cậu giải đáp.

"Ào, ào" hai tiếng, già A Nừng múc hai gáo nước giội vào chân hai người. A Ly run lên từng hồi bần bật, không phải vì nước lạnh mà là vì cô đang lo sợ. Sợ chưa kịp thực hiện xong nghi lễ, thành vợ chồng với người mình thích thì đã bị vạch trần thân phận.

Giữa đám đông dân bản tham dự, một giọng nói lầm rầm rất nhỏ nhưng tai của cô vẫn nghe rõ mồn một. Từng chữ từng chữ như những nhát dao sắc nhọn, xé rách bí mật của cô:

"Đám cưới hồ ly
Mỗi tháng một lần
M.áu thay rượu cần
Ruột gan làm cỗ
Hi hi hi hi..."

Advertisement