LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 12. Chén rượu đắng

Sắc mặt A Ly tái nhợt, cô luống cuống ngoảnh mặt nhìn về phía phát ra tiếng hát mơ hồ kia. Tiếng hát lập tức im bặt.

Cậu Duật thấy cô không ổn, thấp giọng hỏi: "Cô làm sao thế? Không khoẻ ư?"

A Ly đôi tay run run nắm chặt tay cậu, không trả lời câu hỏi của cậu, cổ họng nghèn nghẹn nói những câu không liên quan:

"Đừng... cậu đừng bỏ em... ở thế giới này em chỉ có mình cậu mà thôi..."

Cậu Duật tuy chưa hiểu lắm nhưng vẫn nhẹ giọng trấn an, trước giờ A Ly luôn ngốc ngốc như vậy, nói chuyện kỳ quặc bất ổn mãi mọi người cũng thành quen.

"Yên tâm, tôi đã cưới cô thì sẽ không bỏ cô."

Sống giữa một bản làng toàn những kẻ dửng dưng ích kỷ, cô gái ngốc nghếch này là người duy nhất đem lại cho cậu cảm giác bình yên, có thể buông lỏng sự cảnh giác mà sống thoải mái hơn chút.

Già A Nừng đọc bài cúng nhập gia xong, cô dâu chú rể được đưa lên nhà ngồi trong buồng. Hai người nhanh chóng thực hiện nghi lễ xe tơ, kết tóc rồi cùng nhau ăn đồ ăn được bày sẵn trong một cái mâm.

"Vợ chồng chúng mày gắp chéo tay cho nhau đi."

Thấy A Ly lóng ngóng nên già A Nừng lên tiếng dặn dò. Trong mâm có một quả trứng bổ làm đôi, hai cái đùi gà, hai miếng mía bổ đôi và hai chén rượu, hai vợ chồng phải ăn hết.

A Ly lấy làm vui vẻ với tục lệ này, nhìn bóng dáng chàng trai lờ mờ trước mặt đang ở sát cạnh cô, gắp chéo tay cùng ăn với cô, trái tim thiếu nữ đập thình thịch liên hồi. Chén rượu cay nồng trôi dần xuống cổ họng làm cô thấy cơ thể mình nóng dần lên theo, cũng vơi bớt dần sự căng thẳng. Thế nhưng dư vị của rượu lại đắng vô cùng, vừa đắng vừa tanh rất lạ.

"Cô không uống được rượu ư? Vậy thì sau này đừng uống nữa."

Cậu Duật thấy gò má cô đỏ bừng bừng, mắt lơ mơ, tuy buồn cười nhưng vẫn quan tâm nói. Người miền núi thường giỏi uống rượu bất kể trai gái, cô nghe vậy tưởng cậu chê mình không biết uống, đang định cãi tại rượu này vị lạ thì già A Nừng đã nhắc cô mau ra quỳ trước bàn thờ lạy ma nhà chồng.

Tuy không nhìn rõ nhưng cô vẫn cảm nhận được ông cụ này không có thiện cảm với cô. Có lẽ bởi vì cô là người lạ tới bản, trong bản lại có nạn hồ ly ăn th.ịt người, dễ khiến người ta nghi ngờ cô. Trừ đám trai bản ra, còn lại đàn bà con gái và những người già đều không muốn thân cận với cô. May cho cô được bà Sí nhất mực bảo vệ, người ta kính nể nhà trưởng bản, nếu không cô đã bị người bản này đuổi đi từ lâu.

"Rốt cuộc cô là ai?"

Giọng nói thì thào nhỏ nhẹ chỉ đủ để hai người nghe bất thình lình vang lên. Già A Nừng trầm ngâm nhìn cô, trong lòng đầy sự nghi hoặc. Khả năng của ông có hạn, chẳng thể nhìn ra cô gái lạ này có phải hồ ly hay không. Ông chưa bao giờ hùa theo người bản hễ nghi ngờ ai là lại dồn họ vào đường ch.ết. Cái ch.ết đầy bi ai của ông bạn già A Sòng càng khiến ông thận trọng hơn khi muốn kết tội ai đó.

A Ly thoáng giật mình vì câu hỏi bất ngờ, cô chột dạ nhưng vẫn phải cố giữ cho mình bình tĩnh. Ông cụ này hỏi vậy chứng tỏ ông ta vẫn chưa nhìn ra cô là hồ ly hay không. Đáng tiếc đôi mắt hỏng này khiến cô cũng không thể nhìn ra đâu là hồ ly đồng loại của mình, để đưa kẻ đó ra ánh sáng, chấm dứt chuỗi ngày kinh hoàng sống trong lo sợ của dân bản này.

"Con là A Ly, con mồ côi."

Nghe quá nhiều người hỏi câu này rồi nên cô đã quen mà bình tĩnh đáp. Chẳng biết già A Nừng có tin không, chỉ thấy ông lẩm nhẩm rất khẽ không để ai nghe thấy, chỉ có đôi tai của loài hồ ly như cô mới nghe được:

"Tuy ta không giỏi bằng thằng A Sòng, nhưng nếu phát hiện kẻ nào là hồ ly, ta quyết liều cái mạng già này với kẻ đó."

Lời vừa dứt, cậu Duật đứng chờ gần đó còn chẳng nghe rõ, nhưng đã có một giọng nói lớn đáo để vang lên:

"Mọi sự đến đây cũng gần xong rồi. Chỉ là mấy lễ nghi đơn giản ai cũng làm được mà vẫn phải làm phiền già quá, đúng là vinh hạnh cho nhà tôi, được già A Nừng không quản tuổi cao sức yếu đến giúp. Già chính là người thọ nhất bản mà, nhà tôi cảm tạ già lắm."

Quan niệm của dân bản này là người chủ trì các nghi lễ càng tuổi thọ cao thì đôi vợ chồng càng sống bên nhau đến đầu bạc răng long. Thế nhưng lời cảm ơn của bà Sí lại khiến già A Nừng trầm ngâm mất một lúc.

Nói ông tuổi cao sức yếu, nói những cái ông biết chẳng qua là mấy lễ nghi đơn giản ai cũng làm được. Chỉ là vô ý hay thực chất là một lời cảnh cáo ông tuổi cao sức yếu, năng lực có hạn đây?

Bà Sí sai Sí con biếu già A Nừng một mâm lễ như lời cảm tạ và tiễn ông về. Bà tiến lại gần đỡ A Ly đứng dậy và hỏi:

"Ông ta nói gì làm khó con ư?"

A Ly mím môi lắc đầu: "Không có ạ."

Bà Sí miệng thì cười nhưng ánh mắt lại rét lạnh nhìn ra đám đông dân bản đang vểnh tai lên hóng chuyện:

"Không phải ngượng ngùng hay giấu giếm, kẻ nào dám dị nghị con dâu của ta, con cứ nói ta nghe."

A Ly vẫn chỉ lắc đầu, sự thật cô chính là hồ ly, cô nào có tư cách bắt người ta không được dị nghị về mình. Cô chỉ mong được an phận sống bên người mình thích, cùng cậu tìm ra kẻ ác đang trà trộn làm hại dân bản.

Lời của bà Sí đủ lớn để cả đám đông nghe rõ. Họ im lặng ăn cỗ mà không dám rì rầm bàn tán gì thêm. Mo A Sòng đã bị chính tay họ dồn vào đường ch.ết, lão A Đốc thì đi mời thầy pháp dưới xuôi mãi chưa về. Nhà trưởng bản lúc này chính là chỗ dựa duy nhất của họ.

[...]

Ánh mặt trời dần tắt. Vầng trăng tròn vành vạnh soi tỏ màn đêm đen, nhưng cũng chính vầng trăng tròn này khiến nỗi sợ của mỗi người càng lên đến đỉnh điểm. Chính là vì đêm trăng tròn âm khí cực mạnh, đêm này của tháng trước cũng chính là ngày ông trưởng bản quá cố bị hồ ly móc ru.ột tr.eo c.ổ ch.ết.

Cậu Duật ngồi cách xa cô vợ mới một đoạn, bầu không khí ngượng ngùng khiến hai người cứ ngồi đó nhìn nhau suốt dù trời đã nửa đêm. Mãi đến khi có tiếng nhắc nhở của bà Sí, cậu mới nhớ ra đêm nay là đêm trăng tròn, vội thổi tắt đèn rồi cả người cứng ngắc nằm xuống cạnh A Ly.

Một đôi tay bất ngờ chồm tới ôm chặt lấy cậu, cậu giật mình tóm lấy giữ lại:

"Cô làm gì đấy?"

Vẻ mặt A Ly đầy mờ mịt, vô tội nói:

"Chị dâu dạy em làm như vậy mà. Chị ấy bảo đấy gọi là chuyện vợ chồng."

Cậu Duật hơi đỏ mặt mất tự nhiên đáp:

"Linh tinh, cái tử tế thì không học! Cô nằm im đó ngủ đi!"

A Ly ủ rũ nhìn cậu nằm cách xa mình, ngọ nguậy mãi không sao ngủ được. Rồi bất thình lình cô ngồi phắt dậy:

"Chim lợn kêu ồn ào quá!"

Chim lợn kêu thường là dấu hiệu nơi đó có x.ác ch.ết. Nhất là lại vào đêm trăng tròn như đêm nay, âm thanh đó càng trở nên ám ảnh tột cùng.

Cậu Duật biết tai của A Ly thính hơn người thường, liền nghi hoặc hỏi:

"Chim lợn kêu? Ở đâu?"

A Ly muốn nói chỗ đó có tiếng nước chảy, thì bỗng nhiên đầu cô truyền đến một cơn đau buốt óc, hai bên tai của cô ù ù như tiếng gió, một giọng nói xa xăm như từ cõi hư vô nào cứ vọng về chiếm lấy tâm trí của cô.

"Chỗ đó ở đâu? Cô mau nói đi!"

Cậu Duật lặp lại câu hỏi, nhưng A Ly đã gục xuống ngất lịm, người lạnh ngắt như ch.ết trôi. Cậu hết lay gọi rồi lại ấn huyệt nhân trung cho cô nhưng vô ích, liền bế thốc lên muốn đưa qua chỗ bà tư Đốc xem bệnh.

"Tại sao không mở được cửa chứ???"

Cậu điên cuồng đập cánh cửa nhưng vô ích, dường như nó đã bị chặn vật nặng từ bên ngoài.

"Duật ơi, đừng có trách anh! Ai bảo mày lúc nào cũng liều lĩnh tự đâm đầu vào chỗ ch.ết làm gì! Mày muốn một mình nó ch.ết hay là lao ra ngoài để cả hai cùng ch.ết?"

Tiếng của Sí con bất lực vang lên. Cậu Duật đạp cửa rầm rầm: "Anh thả chúng tôi ra!"

"Chỉ là một đứa con gái, đẹp hơn người khác chút thôi mà! Không có vợ này lấy vợ khác, mày cần gì phải bất chấp tính mạng vì nó chứ?"

Câu cuối cùng khiến cậu Duật ngây người nhìn cô gái lạnh ngắt như tảng băng trong lòng mình. Đúng vậy, tại sao cậu lại lo lắng cho cô gái này như thế? Vì cô ta có điểm giống cô gái hồ ly đã cứu mạng cậu ư?

Advertisement