LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 14. Giấc mơ điềm báo

"Thưa già, già nói vậy là có ý gì?"

Già A Nừng xua tay ra hiệu mọi người tránh đường cho mình len vào trong xem cái x.ác.

"Suối này có rất nhiều người ch.ết vì bị ma da kéo chân rồi. Các người ngẫm lại tấm gương của ông bà tổ tiên nhà mình, có phải ai ch.ết đuối ở suối này đều bị dính nhớt xanh rêu trên người, mùi cực hôi thối không? Chính là như thế này đây."

Vừa nói già A Nừng vừa nhặt một cành cây rụng quệt vào dấu bàn tay tím bầm ở cổ chân cái x.ác. Dân bản lại được một phen nữa hét toáng lên vì sợ.

"Ối giời ơi! Sao tôi thấy hình bàn tay đấy, nó biết chuyển động kìa các ông các bà ơi!"

Một người hô lên đầu tiên, liền sau đó có những người khác đồng tình:

"Đúng vậy! Tôi cũng thấy thế!"

"Sao cổ chân nó cứ trương lồi cả lên sưng một cục to tướng kìa!"

Từ vết bàn tay tím bầm gớm ghiếc đó, có thứ gì lùng bùng chuyển động dưới lớp da thịt của cái x.ác. Chỗ đó càng lúc càng trương phồng lên như bột nở, dân bản phát khiếp lùi lại dạt ra xa, và rồi "pặc" một tiếng rợn tóc gáy vang lên, cổ chân thằng A Phái nổ toạc ra, máu tím đen hoà lẫn chất nhớt xanh rêu chảy ra từng dòng từng dòng.

"Trời ơi! Con đỉa!"

Từ trong đống máu đen hôi thối đó, bất ngờ một sinh vật đen ngòm ngoe nguẩy uốn éo bò ra, nhanh như cắt búng người nhảy xuống dòng suối trôi đi mất tăm. Mọi chuyện xảy ra chỉ loáng cái trong chớp mắt, khiến người ta ngỡ ngàng ngơ ngác không phản ứng kịp.

Cậu Duật liền nhớ tới con cổ trùng ăn sạch thịt một con gà chỉ trong chốc lát, và cả lời cảnh báo của mo A Sòng ngày nào, sống lưng ớn lạnh:

"Cổ trùng của ta nuôi bằng thịt gà, nhưng cổ trùng của ai đó nuôi bằng thịt gì, ta cũng không có chắc..."

Già A Nừng lại nói:

"Bà cả Đốc đâu? Thằng A Phái là người hầu nhà bà, mau đem x.ác về lo hậu sự, để đây mãi được sao!"

Bà cả Đốc vừa nghe đến tên mình liền sợ giật bắn người. Không chỉ mỗi bà ta mà các bà vợ khác cũng run như cầy sấy, miệng lúng búng muốn nói gì lại thôi, như thể các bà ấy biết bí mật gì mà không dám nói vậy.

"Đem... đem nó về nhà mình ư? Không, không đâu! Chúng mày, bó chiếu lại đem tuốt vào trong rừng chôn cho tao! Chôn càng xa càng tốt!"

Bà cả Đốc ra lệnh rồi cùng các bà khác ba chân bốn cẳng bỏ chạy về nhà. Già A Nừng đang trầm ngâm quan sát các bà ấy, thì bất chợt một giọng nói đàn bà lớn tuổi vang lên nghe đầy uy hiếp:

"Già A Nừng quả đúng là tuổi cao có tiếng nói nhỉ."

Già A Nừng thấy người lên tiếng là bà Sí, đôi mày già nua liền chau lại.

"Ta chỉ nói những điều hiển nhiên cần làm, không có ý lấn lướt ai. Nhà bà trưởng bản chớ để bụng."

Rồi ông cụ lụ khụ để cháu gái dìu về, ánh mắt nhìn cậu Duật như có điều muốn nói. Cậu Duật đã muốn gặp già A Nừng từ lâu, hiếm có dịp ông cụ chủ động mời khách tới nhà như vậy, chẳng cần nghĩ nhiều, lập tức đi theo.

Ánh mắt già A Nừng nhìn A Ly không mấy thiện cảm, cậu đành quay lại bảo:

"Cô về trước đi. Nhớ lời tôi dặn, không được uống thuốc mẹ tôi đưa nữa."

Bà Sí đanh giọng quát cậu không được đi theo già A Nừng, nhưng cậu kiên định không nghe. Bà ta đành hậm hực đưa A Ly về, ánh mắt đầy vẻ toan tính.

"Hồ ly tinh, đúng là hồ ly tinh!"

Giọng nói của ai đó ngoa ngoắt lẩm bẩm, lọt vào tai A Ly nghe rất quen. Cô ngoảnh mặt về phía phát ra âm thanh, thấy lờ mờ một bóng dáng nhỏ nhỏ, hình như là một cô gái. Đằng kia, cô cháu gái của già A Nừng đang lườm nguýt nhìn A Ly, thấy cô ngoảnh lại nhìn mình, cô ả liền chột dạ mà ngậm miệng.

"Anh Duật, nghe nói vợ anh bị mù phải không?"

Cô cháu gái của già A Nừng bị cái nhìn chòng chọc của A Ly làm cho lạnh gáy, cô ả phải tự trấn an mình bằng cách hỏi lại cậu Duật. Làm sao một người bị mù mà ánh mắt lại linh động sắc sảo đến vậy, thật khó tin.

Tuy mắt A Ly nhìn không rõ, nhưng bị người khác nói thẳng toẹt là bị mù với thái độ săm soi như vậy, sắc mặt cậu Duật liền lạnh lẽo, không vui đáp: "Ừ."

Rồi cậu quay lại nhìn A Ly đứng đó tội nghiệp trông theo mình, lòng cậu tự nhiên mềm nhũn, bất giác thốt lên:

"Về nhà trước đi, tôi sẽ về sớm thôi!"

Già A Nừng nghiêm khắc nhìn cháu gái đanh giọng nhắc nhở: "Sa!"

Sa cúi đầu không dám nói nữa nhưng vẫn đầy một bụng ghen tức. Cứ như vậy chẳng mấy chốc đã tới nhà già A Nừng, một ngôi nhà lọt thỏm giữa những bụi cây lùm xùm.

"Sao già không phát quang bớt bụi rậm đi, để tránh muỗi và rắn rết?"

"Cũng muốn phát bớt đi chứ, nhưng động vào chúng là sẽ gặp hoạ đấy cậu trai trẻ ạ, hơ hơ hơ. Muỗi hay rắn rết gì cũng đều bị chúng ăn thịt sạch sẽ mà thôi, hơ hơ hơ. Chúng là cây ngải."

Ngay cả điệu bộ cười cũng giống mo A Sòng, vậy mà không hiểu sao hai ông cụ lại cạch mặt nhau. Cậu Duật thắc mắc trong lòng như vậy nhưng không dám hỏi.

"Nhà này vốn là của thầy ta trước đây để lại cho. Về sau cả ta và thằng A Sòng đều cưới vợ nên nó ra ở riêng."

Cậu Duật đi qua những bụi cây um tùm với những bông hoa màu đỏ, trông như những quả cầu mọc gai, toả ra thứ mùi hăng hắc kỳ dị. Mấy cái cây quái dị phát ra âm thanh rì rào, nghe chân thật sinh động y như tiếng con người cười nói mỗi khi có ai đi qua chúng.

"Cậu ngồi xuống đây, muốn hỏi gì thì mau nói đi."

Già A Nừng thẳng thắn nói luôn.

"Già ít khi ra khỏi nhà, có biết thằng Húng điên không? Thằng hầu nhà lão A Đốc, một năm trước nó gặp hồ ly, sợ quá phát điên đó."

"Biết chứ. Đừng tưởng ta ít ra khỏi nhà mà không biết gì. Con Sa nhà ta chuyện gì cũng hóng nhanh lắm, hơ hơ..."

Cô Sa bưng trà nước tới, nghe vậy liền bẽn lẽn đỏ mặt. Cô ả muốn ngồi lại nói chuyện với cậu Duật nhưng già A Nừng đã bắt đi ra chỗ khác.

"Trước khi ch.ết, Húng điên đã đi lang thang khắp nơi, nó cứ nghêu ngao hát những câu rất kỳ lạ, không biết già có nghe được không?"

"Có. 'Đám cưới hồ ly - Mỗi tháng một lần - M.áu thay rượu cần - Ruột gan làm cỗ' phải không?"

Hai mắt cậu Duật sáng lên, gật đầu lia lịa. Già A Nừng vuốt chòm râu bạc trắng nói tiếp:

"Mấy lời đó nó đi hát cho cả bản nghe mà. Chỉ là chẳng có ai tin lời một thằng điên."

"Con tin."

Cậu Duật đáp bằng giọng chắc nịch.

"Con tin bởi vì vào chính đêm Húng điên ch.ết, nó đã báo mộng cho con. Kết quả là đúng nó ch.ết tr.eo c.ổ trên cây đào cổ thụ, so với cảnh tượng trong giấc mộng không sai một li nào cả! Thằng Húng điên này thật sự rất thiêng."

"Điều con chưa thể hiểu được là, thằng Húng điên khác với dân bản chúng ta, nó không bị đánh dấu lên trán bằng vết cào của hồ ly. Vậy tại sao nó cũng phải ch.ết? Nó không ch.ết vào đêm trăng tròn như những người khác."

Già A Nừng vừa nhìn ra bên ngoài nơi có những bụi cây kỳ quái mọc um tùm, vừa nói:

"Tức là cái ch.ết của thằng Húng điên là sự phát sinh ngoài ý muốn, không có trong kế hoạch định trước của kẻ nào đó. Nhưng giữa bao người, nó lại chọn đúng cậu để báo mộng. Cậu có nghĩ mình có khả năng mộng thấy điềm báo không?"

Khả năng mộng thấy điềm báo? Cậu Duật sau một khắc ngạc nhiên thì lo lắng không thôi. Nếu vậy, giấc mơ A Ly bị một cái đầu người gớm ghiếc cạp rách bụng, chẳng lẽ, cũng là một điềm báo...

Suy nghĩ này khiến cậu toát mồ hôi hột, lòng thấp thỏm không yên. Cậu liền đem giấc mơ đó kể lại, vì già A Nừng không ưa A Ly, cậu cũng thay nhân vật chính trong giấc mơ từ A Ly chuyển thành bản thân mình.

Già A Nừng càng nghe, đôi mày càng chau lại:

"Chuyện mộng mị chỉ nên tin vài phần. Nhưng với trường hợp của cậu, có tiền lệ mơ trúng cái ch.ết của thằng Húng điên rồi, cậu vẫn nên cẩn thận với giấc mơ đó thì hơn. Cậu đưa tay trái đây ta xem chút."

Cậu Duật hồ nghi đưa tay trái ra. Già A Nừng lại bảo cậu đọc bát tự, rồi ông giở một cuốn sách ố vàng cũ nát ra tra xét rất lâu, cuối cùng vẻ mặt cả kinh mà hỏi:

"Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Vừa hôm qua ngày cưới của con, cũng chính là ngày sinh thần hai mươi bốn tuổi."

Già A Nừng lập tức đánh rơi quyển sách cái bộp:

"Mệnh của cậu, đáng lý đã ch.ết từ đêm trăng tròn tháng trước rồi!"

Cậu Duật bàng hoàng, đêm trăng tròn tháng trước chính là ngày cậu rơi xuống núi, được cô gái hồ ly bí ẩn cứu sống. Cho đến giờ cô gái đó vẫn là ánh trăng sáng trong lòng cậu mà không ai có thể thay thế, dù cậu chẳng nhìn rõ mặt cô ấy.

Advertisement