LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 2. Kẻ phản bội

"Nhanh lên con, nếu không nó chôn bố mất."

Rồi cả khuôn mặt ông bỗng chốc nhăm nhúm quắt queo như quả cà héo, ông rít lên từng tiếng ngắt cụt "ộc... ộc... ộc...", liền theo đó là từng dòng máu đen thi nhau ộc ra từ mắt mũi miệng tai đủ các lỗ trên mặt, cả thân thể đổ rầm xuống, ngập ngụa trong đống máu đen của chính mình chảy ra, giãy đành đạch y như một con gà giãy ch.ết khi chọc tiết.

Cậu Duật nghe đến đây, nỗi lo lắng thấp thỏm lập tức kéo cậu khỏi cơn mơ màng. Cậu mở bừng mắt tỉnh dậy, thấy mình đang nằm giữa lối mòn đầu con đường đi vào bản. Là ai đã đưa cậu từ dưới chân núi về tới đây, nhưng cậu chẳng có thời gian nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, mặc kệ khắp nơi trên người đau ê ẩm mà gắng sức chạy về nhà.

Đâu đó vang lên tiếng khóc ai oán nỉ non, tiếng nức nở của rất nhiều người lộn xộn hoà lẫn với nhau, vọng vào khe núi lọt vào tai nghe rờn rợn dị thường. Bản Tum vắng tanh không một bóng người, sắc trời hôm nay sao mà âm u tăm tối như thể một ngôi làng ch.ết.

"Bố! Bố!"

Cậu Duật chạy xộc vào nhà, sau tất cả những điềm báo chẳng lành vừa trải qua, ngay lúc này cậu chỉ muốn gặp ông A Sí, nhìn thấy ông còn khoẻ mạnh. Nhưng trong nhà chẳng có ai, cậu đi khắp ngóc ngách trong nhà, rồi lại chạy sang mấy nhà gần nhất, kết quả nhà nào nhà nấy đều vắng tanh không có lấy một bóng người.

Đâu đó có thứ mùi kỳ dị bốc lên, cậu Duật vội vàng đi theo, dần nhận ra đó là mùi thịt cháy. Cậu đi mãi theo thứ mùi tanh tanh lợm họng đó, càng đi càng nghe tiếng khóc ai oán nức nở rõ ràng hơn. Cậu nhận ra nơi này là bãi tha ma của cả bản, mọi khi chẳng mấy ai lui tới nơi âm khí nặng nề này, ấy vậy mà giờ bãi tha ma đang tụ tập đông đúc người, cả bản đang ở đây khóc lên từng hồi thê lương chua xót.

"Ông ơi! Sao mà ông ch.ết thảm quá ông ơi..."

"Ông trưởng bản ơi! Là đứa khốn nạn nào gi.ết ông..."

"Hu hu hu..."

Ông A Sí là một trưởng bản sống trách nhiệm và đầy uy tín với mọi người, trong bản có bao nhiêu người thì bấy nhiêu người đều khóc cho ông. Cậu Duật ch.ết sững nhìn mô đất mới nhô lên cắm hương nghi ngút, lách qua đám người len vào trước ngôi mộ:

"Không! Không thể nào!"

Bên cạnh ngôi mộ là bà Sí và vợ chồng người anh trai nuôi của cậu đang khóc thảm thiết. Cậu anh này tên là A Sỏn, từ mặt mũi cho đến tướng người, dáng đi đều giống ông A Sí đến tám chín phần, nên chẳng ai gọi anh ta bằng tên thật mà đều gọi là anh Sí con.

"Duật ơi! Bố ch.ết rồi! Bố mình ch.ết rồi! Bị hồ ly móc ruột ch.ết rồi!"

Sí con kéo cậu Duật ngồi xuống, cả người cậu cứng đờ như khúc gỗ, thẫn thờ hỏi: "Chuyện khi nào?"

Sí con chưa kịp trả lời thì đã có một giọng nói khàn đục chen vào:

"Tao đã bảo mà! Bọn hồ ly này phải gi.ết hết! Không để con nào sống hết! Bọn nó còn sống là còn hại người!"

Lão A Đốc như thể được dịp trút ra uất ức trong lòng nên lại lồng lộn lên la lối. Thế nhưng một giọng nói khác vang lên trách cứ khiến lão lập tức nín thinh:

"Nhà ông im đi. Đừng làm ồn mo làm lễ."

Người lên tiếng là A Cửu, một chàng trai trạc tuổi cậu Duật. A Cửu là con trai của thầy mo A Sòng đang làm lễ cúng. Tuy là con trai thầy mo nhưng có vẻ A Cửu không được thừa hưởng tài của bố mình, cái gì cũng biết chút ít nhưng chẳng cái nào tinh thông, chỉ có thể phụ giúp mo A Sòng những việc vặt vãnh.

Cậu Duật nhận ra A Cửu đang đốt một thứ gì đó nhầy nhầy tanh tưởi, nhìn kĩ mới nhận ra là một đoạn ruột lòng đã bốc mùi ghê tởm vô cùng. Mùi thịt cháy mà cậu ngửi thấy chính là từ đây. Sí con ngậm ngùi nói:

"Là... là ruột của bố mình đấy."

"Anh nói gì?"

Cậu Duật cả kinh, Sí con tức tưởi nói nhỏ vào tai cậu: "Đêm qua trăng tròn, mẹ mất tích, cả nhà đi tìm. Mẹ bị ma giấu trong bụi cây tầm bóp, phải nhờ mo A Sòng giúp mới tìm ra. Về đến nhà thì thấy... thấy bố ch.ết tr.eo cổ, ruột gan moi khoắng ra hết cả, còn đem đoạn ruột làm dây tr.eo cổ nữa..."

"Mo A Sòng bảo phải đốt đoạn dây tr.eo cổ đi để bố khỏi hoá thành ma thần vòng về kéo người nhà, kéo dân bản ch.ết chung."

Ma thần vòng thường hoá thành người thân của nạn nhân để dụ họ t.ự t.ử cũng bằng cách tr.eo cổ giống mình. Cậu Duật cúi gục đầu xuống, tự trách mình về không kịp để nhìn mặt ông lần cuối. Chợt cậu nghĩ, đám tang ông A Sí sao lại tổ chức chóng vánh đến vậy, ông vừa ch.ết đêm qua, sáng nay đã vội vã đem chôn.

Sí con giải thích đó là ý của bà Sí, nhưng bà Sí sau một hồi khóc lóc vật vã đã lăn ra ngất lịm. Mo A Sòng làm lễ xong, trước khi giải tán dân bản đi về, ông gọi lão A Đốc lại, nói cho lão cũng như tất cả mọi người nghe:

"Không phải con hồ ly nào cũng xấu xa. Xảy ra cớ sự ngày hôm nay là do chính các người chứ ai? Còn không phải do các người lũ lượt kéo nhau đi săn gi.ết hồ ly sao? Mọi việc các người làm đều có nhân quả báo ứng, nếu muốn mình là người tiếp theo ch.ết, thì cứ đi săn hồ ly tiếp đi!"

Dân bản im lặng, duy chỉ có lão A Đốc vẫn ngang ngạnh cự cãi:

"Tao nhịn ông đủ lắm rồi đấy! Tao biết thừa ông bênh bọn hồ ly vì ngày xưa thằng A Cửu nhà ông suýt rơi xuống vách núi được hồ ly cứu! Nhưng bọn nó thay đổi rồi, ông không thấy à? Nó moi ruột hại ch.ết bố tao, ông không thấy à?"

"Thật cố chấp, thật ngu muội. Các người tự nhìn lên trán của mình mà ngẫm đi."

Mo A Sòng vừa nói vừa giật phăng cái mũ trên đầu, để lộ vùng trán có hai vết cào rách toác thịt dữ tợn vô cùng. Tức thì toàn bộ dân bản, trừ cậu Duật, đều sợ hãi co rúm người lại, hai tay bất giác giữ chặt cái mũ che kín vùng trán.

Cậu Duật thở hắt một hơi vì bầu không khí căng thẳng ngột ngạt này. Bởi vì cậu phát hiện ngoài cậu ra, người nào người nấy đều đội mũ. Chỉ sau một đêm cậu không có mặt trong bản, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Mo A Sòng chỉ vào hai vết cào trên trán, hai mảng thịt sâu hoắm, máu đã đông lại thành cục cáu đen, tựa như hai mảng thịt thối ki.nh dị vô cùng.

"Đêm qua, hồ ly đã vào bản gi.ết ông A Sí, và để lại vết tích này trên trán tất cả chúng ta! Người thì hai vết, người thì bốn vết! Có kẻ đã hạ mê hương cho cả bản, ngay cả ta là thầy mo cũng không tránh khỏi! Nên ta đoán rằng, trong cái bản này, nhất định có kẻ nào đó thông đồng với hồ ly, hoặc điều khiển hồ ly gi.ết người! Hạ mê hương không phải là chuyện con vật có thể làm được đâu!"

Mo A Sòng giải thích cho cậu Duật, rồi một bộ dạng thất vọng đi về, trước khi đi không quên ngoái đầu lại nhìn cậu đầy ẩn ý. Cậu Duật liền hoang mang, không phải ông ấy đang nghi ngờ cậu là kẻ phản bội cả bản đấy chứ?

Dân bản cũng đành ôm một bụng thấp thỏm và nghi kị lẫn nhau mà giải tán. Họ biết nghe ai bây giờ, những con hồ ly còn sót lại nên gi.ết hay không gi.ết thì họ mới giữ được cái mạng của mình đây?

[...]

Bà Sí hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh. Vừa mở mắt đã thấy các con ngồi bên giường, bà thở một hơi yếu ớt rồi nói:

"Sí con, bố mày mất rồi, mày sẽ là trưởng bản tiếp theo đấy con ạ."

Sí con bản tính có chút nhu nhược, vừa không muốn cãi lời mẹ, vừa không có tự tin gánh vác trọng trách trưởng bản này. Cậu ta nhìn sang cậu Duật, hi vọng cậu em quyết đoán tự nhận làm trưởng bản thay mình, nhưng chỉ thấy cậu Duật nhìn chằm chằm vào bà Sí, hỏi một câu không liên quan:

"Sao mẹ lại cho chôn cất bố sớm vậy?"

Bà Sí thở dài một hơi đầy vẻ tự trách:

"Mẹ biết mày chưa thể nhìn mặt bố lần cuối, nhưng cũng hết cách rồi. Mo A Sòng bảo bố mày ch.ết vào giờ xấu, người nhà thậm chí người bản dễ gặp hoạ trùng tang. Chôn ông ấy sớm để cho mo A Sòng còn thực hiện nhốt vong, nếu không ông ấy dễ về kéo theo người ch.ết chung."

Cậu Duật không còn lý do nào để phản bác, dẫu sao người chôn xuống rồi chẳng lẽ lại đào lên cho cậu nhìn mặt ông. Nhắc đến mo A Sòng, câu nói ngày hôm nay của ông ấy "Không phải con hồ ly nào cũng xấu xa" khiến cậu chợt nghĩ đến con hồ ly đã cứu cậu khi cậu rơi xuống núi. Là ai đã đưa cậu từ dưới núi về đây? Ngoài con hồ ly và cô gái kỳ lạ kia, cậu chẳng thể nghĩ ra còn có ai khác.

Advertisement