LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 23. Chim lợn mắt đỏ

Khoảnh khắc bàn chân cậu giẫm lên bụng hình nhân, nơi đó đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh buốt da buốt thịt.

"Éc..... éc.... e....."

Một hồi tiếng chim lợn từ đâu vọng tới, mông lung giữa tiếng gió núi phần phật. Người ta bảo tiếng chim lợn kêu báo hiệu sắp có người ch.ết. Bản thân cậu lại cho rằng khi có người ch.ết rồi, chim lợn ngửi thấy mùi tử khí, mới lần tới nơi có người ch.ết mà kêu những tiếng eng éc đặc trưng của nó.

Cậu Duật rút được cái thuổng ra khỏi hình nhân gỗ, trống ngực đập dồn dập khẩn trương, nghiến răng đào tiếp cái mộ còn lại.

"Éc..... éc.... é é....."

Tiếng chim lợn vẫn đều đều vang vọng trong đêm, dường như nó càng lúc càng gần. Cậu Duật càng khẩn trương hơn mà đẩy nhanh tốc độ, mồ hôi đầm đìa vã ra theo từng thuổng đất được xắn lên. Và rồi, khi một mảnh chiếu lộ ra giữa đống đất nhão tanh hôi, mùi tử khí xộc lên đến tận não, một thanh âm the thé ngay trên đỉnh đầu khiến cậu không khỏi thất kinh.

"Éc!!!!!"

Cậu Duật ngẩng lên, một đôi mắt đỏ quạch như máu giữa khuôn mặt trắng ởn vô hồn. Con chim lợn đậu lù lù trên cành cây, rướn cổ kêu thẳng vào mặt cậu.

Cậu cả kinh bước giật lùi lại theo bản năng. Chim lợn mắt đỏ từ cổ chí kim cậu chưa từng nghe nói bao giờ. Đôi mắt đó sao mà ám ảnh đến thế, cảm tưởng như cả một biển máu hận thù chất chứa trong đó vậy.

Con chim lợn mắt đỏ sau khi kêu một tràng như quát vào mặt cậu thì lẩn vào trong bóng đêm bay đi mất. Chỉ còn lại mình cậu với hai nấm mồ bốc mùi tử khí nồng nặc và tiếng gió núi vi vu rít gào.

"Không sao hết, chỉ là nó ngửi thấy mùi tử khí quá nặng nên mới bay tới đây thôi."

Cậu Duật cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng sự thật trong lòng đã đầy ắp nỗi lo âu thấp thỏm. Ánh mắt con chim lợn đó nhìn cậu như thể có thù ch.ết cha với cậu vậy. Dường như nó rất muốn lao vào cấu xé cậu, nhưng lại vì điều gì mà không thể, mới lẳng lặng bay đi.

Đôi tay cậu run rẩy, cẩn thận gạt từng lớp đất phủ quanh manh chiếu quấn cái x.ác ra. Mùi xú uế bốc lên nồng nặc đến cực điểm, cậu cảm giác mình sắp vì nó mà ngạt thở đến ch.ết. Rút kinh nghiệm từ cái mộ trước không hề có x.ác mà lại là hình nhân, cậu cầm vải lót tay rồi nín thở lật manh chiếu ra trước, xem cái x.ác ra sao. Biết đâu, lại là hình nhân thì sao?

"Phọc..... ọc..... ọc...."

Khoảnh khắc manh chiếu vừa lật để lộ khuôn mặt người nằm bên trong, nước đen ngòm bỗng nhiên phọt lên, ọc ra chan chứa từ cái miệng. Một vật thể đen nhánh thuôn dài như con rắn, bất ngờ vọt lên từ cái miệng, nhanh như cắt búng người nhảy đi mất tăm, để lại cái miệng há hốc ra trống hoác, cứ cử động táp táp phát ra những tiếng "ồ ộ, ồ ộ...".

Thằng A Phái mới ch.ết được mấy ngày, vẫn chưa ph.ân h.uỷ đến nỗi không nhận dạng nổi. Cậu Duật thở phào một hơi vì cuối cùng cũng đào trúng cái x.ác bà Sí yêu cầu. Cái miệng của cái x.ác cứ táp táp kêu ồ ộ mãi không dừng lại, cậu tự trấn an mình:

"Hẳn là con rắn chui trong miệng đã lâu, nay nó chui ra khiến bọt khí được dịp thoát đi, mới thành ra âm thanh như vậy."

Cậu lót vải vào tay toan nhấc cái x.ác lên, bất ngờ lại "phọc..... ọc..... ọc....", cái tay của cái x.ác đột nhiên vung lên chỉ thẳng vào mặt cậu rồi rất nhanh lại hạ xuống.

Cậu Duật giật nảy cả người, thốt lên một tiếng khiếp đảm buông cái x.ác ra, mặt cắt không còn một giọt máu. Khi nãy bọt khí thoát ra làm miệng cái x.ác tự cử động táp táp thì còn giải thích được, còn chuyện này... chuyện quái đản này là sao?

Từ dưới cái tay vừa giơ lên chỉ thẳng mặt cậu, lại có một con rắn đen nhánh vọt ra búng người nhảy đi mất. Vì nó phóng lên bất ngờ nên cái tay mới vung ra y như x.ác ch.ết biết cử động. Nhưng đó vẫn chưa phải là tất cả sự kinh hoàng.

Dưới lớp da thịt bết bát bùn đất, đương độ ph.ân h.uỷ hôi thối bục rách loang lổ, có thứ gì đó lùng bùng lúc nhúc, rất nhiều vệt đen thi nhau nổi cộm lên. Và rồi "pặc... pặc..." những tiếng nổ thanh thuý vang lên giữa đêm rừng heo hút, từng mảng da thịt thối rữa rách toạc ra, một bầy rắn đen nhanh nhánh, béo múp béo mầm ào ào chui ra. Cũng như hai con trước, chúng nhanh như cắt cong cớn người, oằn mình nhảy mất tăm vào những bụi cây rừng.

Cậu Duật lúc này đã ngồi bệt xuống đất ngây ra như phỗng vì quá thất kinh. Một bầy kia nói là rắn thì cũng không hẳn, nhìn cách di chuyển cong cớn búng người của cũng giống loài vắt, đỉa hơn. Nhưng nói là vắt, đỉa thì cũng chẳng phải, làm gì có con vắt, đỉa nào to phải tới nửa cổ tay người như thế?

"Không lẽ là... cổ... cổ trùng..."

Ngày đó khi mo A Sòng còn sống, đã từng cảnh cáo cậu có một kẻ đang nuôi cổ trùng bằng thịt người. Ông cũng giải thích qua cho cậu, cổ trùng được luyện ra bằng cách đem các loài côn trùng, bò sát có độc tính cao, cùng nhốt trong một cái hộp kín. Cứ như vậy để chúng tự sinh tồn bằng cách tiêu diệt, ăn thịt lẫn nhau, cho đến khi chỉ còn một con cuối cùng sống sót. Con trùng đó sẽ là con chứa tất cả độc tính cũng như tổng hợp các đặc điểm của những con nó đã ăn thịt. Chính vì lẽ đó mà hình hài của nó ngày càng biến đổi gớm ghiếc hơn. Con đỉa biến đổi to như con rắn cũng có thể giải thích theo lẽ đó.

"Bà ta, chính là bà ta!"

Cậu Duật thảng thốt tự lẩm bẩm, bà Sí là cái tên duy nhất khi cậu suy đoán kẻ luyện cổ trùng bằng thịt người. Cậu nhớ tới con đỉa béo mẫm từ cổ chân thằng A Phái, khoét thịt để chui ra ngày đó mà toàn thân run bần bật lên vì ớn lạnh.

Cậu nhìn cái x.ác nát bấy vì bị bọn trùng rỉa thịt của thằng A Phái, cơn nôn khan không ngừng trào lên nơi cuống họng. Lại nhìn sang con hình nhân miệng cười toe toe, có vài phần giống thằng Húng điên mà càng thêm rối trí hỗn loạn.

"Có kẻ đã đào x.ác thằng Húng điên lên, đem x.ác nó đi nơi khác và thế vào bằng con hình nhân này. Là ai?"

Hì hục cả đêm, cậu lo nếu còn không nhanh lên thì trời sáng mất, đành nhanh tay quấn hình nhân vào chiếu, đặt lại xuống huyệt mộ của Húng điên. Cậu quấn x.ác thằng A Phái vào một manh chiếu lành lặn đã chuẩn bị từ trước, lấp đất hai ngôi mộ lại như cũ. Xong xuôi tất cả, cậu vác x.ác thằng A Phái đi về bằng đường vòng, vòng ra sau nhà bà Sí.

Gần sáng, cơn mưa dầm lại trút xuống, xoá sạch những dấu vết của cái x.ác rơi trên dọc đường. Bà Sí có vẻ đã đoán được mấy đêm nay có mưa, thuận lợi cho cậu Duật hành động nên mới sai cậu đi đào x.ác trong khoảng thời gian này.

Cậu Duật giao x.ác thằng A Phái cho bà Sí, dù rất tò mò bà ta dùng cái x.ác vào việc gì, nhưng cũng chỉ có thể ngậm miệng. Cậu đi tắm rửa cho sạch hết mùi tử khí trên người, nhưng vẫn len lén quan sát xem bà Sí sẽ làm gì tiếp theo. Cậu thấy bà ta vác cái x.ác đi vào một bụi rậm sau nhà, và rồi, chỉ trong một cái chớp mắt, bà ta lẫn cái x.ác đã biến mất tăm không còn một chút dấu vết. Tưởng như mặt đất đã nuốt chửng bà ta.

Cậu rất muốn lại gần nhưng còn dè chừng vì quá nguy hiểm. Cái bụi rậm đó nhất định có vấn đề.

"A... ai ôi..."

Tiếng r.ên rỉ kêu đau của A Ly vang lên, cậu vội quay vào trong nhà, thấy cô đang nằm mê man, hai tay ôm chặt lấy bụng. Thuốc cô vừa mới uống được một ngày, xem chừng còn lâu lắm bệnh mới thuyên giảm.

Cậu thương tiếc nằm xuống, vòng đôi tay rắn chắc ôm cô từ đằng sau, khẽ khàng thay cô xoa bóp bụng đau. A Ly đang run rẩy, cảm nhận được vòng ôm ấm áp, khẽ ngọ nguậy thích ứng rồi quay người lại rúc vào lòng cậu.

Mùi tử khí và hơi đêm lạnh lẽo dường như vẫn u ám quanh đây. Cậu Duật có chút kinh ngạc lẫn áy náy, rõ ràng cậu đã tắm rất kĩ. Tại sao vẫn có thứ mùi tử khí đâu đây? A Ly không ngửi thấy chứ? Cậu muốn đi tắm lại một lần nữa cho vơi sạch hẳn mùi, nhưng thấy A Ly đã nằm ngủ say, sợ cô thức giấc, đành nằm nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng cố gắng đến mấy cậu vẫn không tài nào ngủ được, thứ mùi ghê tởm đó vẫn luôn lởn vởn quanh mũi cậu.

Đột nhiên cô nhỏ giọng lên tiếng:

"Bà tư Đốc bảo bụng em yếu, nên ăn nhiều món nậm pịa dê, có tác dụng chữa bệnh đường ruột tốt."

Giọng nói cô trong trẻo như làn gió quạt bay bớt muộn phiền, cậu cười đáp:

"Được, mai ta đến nhà lão Pịa nhờ làm cho nàng ăn."

Lão Pịa là người làm món nậm pịa ngon nhất trong bản. Bởi vậy ai cũng gọi là lão Pịa dù tên thật của lão khác.

Có lẽ có bí quyết nuôi riêng nên thịt dê nhà lão ngon không nhà ai bì kịp. Bầy dê béo tốt là niềm tự hào nhất của lão. Lão chăm chút cho bầy dê nhiều khi còn hơn cả bản thân, bởi thế đã ngoài năm mươi lão vẫn chẳng có vợ con gì. Có một dạo, dê của lão liên tục bị hồ ly bắt trộm ăn thịt, lão điên tiết rình cho bằng được. Bẫy được một con hồ ly, lão xả th.ịt ph.anh th.ây, gi.ết ch.ết con hồ ly đó cực dã man.
-----

Advertisement