LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 25. Quái thai ăn x.ác người

Trong bụi cây dại um tùm, có một đống cát rất lớn, phải bằng kích thước cả một người lớn ngồi xổm. Cậu Duật ngạc nhiên quan sát nó, đôi chân khẽ khàng hết sức tránh phát ra tiếng động. Thế nhưng vừa đặt chân lên cát, lập tức có một lực hút kinh người, hút cậu lún xuống, chìm nghỉm trong đống cát.

Cậu kinh hoảng vùng vẫy, những tưởng mình sẽ bị vùi trong cát đến ngạt thở mà ch.ết, nhưng rất nhanh hô hấp đã bình thường trở lại, chỉ có điều trước mắt một mảng tối đen, lại nồng nặc mùi thịt thối rữa.

Dường như đây là một cái hầm trong lòng đất. Cậu Duật thấy hoài nghi và bất an, mảnh đất nhà cậu có hầm dưới lòng đất từ khi nào mà cậu lại chẳng hề hay biết? Nhất định là bà Sí đã đào cái hầm này nhằm mục đích che giấu những bí mật của bà ta.

"Gừ..... gừ..... khè khè..... khè....."

Âm thanh gầm gừ như của loài thú hoang dại từ đâu vọng vào tai. Cậu Duật nắm chặt lấy con dao rựa giắt bên hông, nhìn ngó xung quanh một hồi, rồi lần theo hướng phát ánh sáng màu đỏ lập loè mà đi. Đó cũng chính là chỗ phát ra âm thanh gầm gừ.

"Gừ..... gừ..... khè khè..... ngoằm ngoằm ngoằm....."

Âm thanh gầm gừ càng lúc càng lớn, lại giống như tiếng con gì đang ăn nhoàm nhoàm, mùi thối rữa của thịt đương độ ph.ân h.uỷ nồng nặc đến kinh hoàng.

"Sụt sụt..... sụttt..."

Liền theo đó là tiếng húp sụt sụt như người ta húp nước canh, "bịch" một tiếng, một vật lăn lông lốc đem theo mùi hương thối thủm nồng nặc văng đến ngay dưới chân cậu.

"Đầu... đầu người! Thằng... thằng A Phái!"

Cậu thất kinh thốt lên khi nhận ra vật đó là cái đầu của thằng A Phái. Nó đã bị đục một lỗ toang hoác ngay giữa đỉnh đầu, óc ác trắng tinh bên trong bị hút ra từ cái lỗ đó, be bét nhầy nhụa, rơi rớt thành một vệt dài, dính tùm lum vào chân cậu.

"Gừ... gừ!"

Chưa để cậu kịp lấy lại bình tĩnh thì đã có bao nhiêu là vệt sáng đỏ loè phóng vọt về phía cậu, âm thanh gừ gừ giận dữ không ngừng vang lên. Lúc này cậu càng thêm kinh hoảng khi thấy mấy cục thịt đỏ hỏn, to cỡ cẳng tay người lớn, hao hao giống hình người, như những con thoi phóng về phía cậu.

Những vệt sáng đỏ loè chính là những con mắt của chúng, ánh sáng đỏ giúp cậu nhìn rõ dưới căn hầm này cũng chính là từ chúng.

Mấy cục thịt dữ tợn đó thi nhau nhe hàm răng sắc nhọn, xông tới muốn cấu xé cậu. Nhưng khi chỉ còn cách cậu chừng một gang tay, chúng lại như sợ hãi cái gì mà kêu ré lên, giật lùi trở lại. Cậu Duật thoát ch.ết trong gang tấc, nhờ đó cậu mới có cơ hội mà nhìn chúng cho kĩ hơn.

Một, hai, ba, bốn, ... cả thảy có bảy cục thịt đỏ hỏn gớm ghiếc, có đầu như đầu người, hai tay ngắn ngủn, và phần thân dưới sần sùi óng ánh như vảy sừng của rắn.

Cậu liền hãi hùng nhớ tới chín bào thai bị sảy hôm trước. Hôm đó cậu cùng A Ly đi trốn, mãi sáng hôm sau mới về nên không được tận mắt chứng kiến hình hài chín bào thai đó ra sao. Chỉ nghe người ta mô tả lại, chín bào thai đó to cỡ nắm tay, nửa trên giống người, nửa dưới dài ngoằng ngoẵng như cái đuôi, quả thật ăn khớp với bảy cục thịt đỏ hỏn hung dữ trước mặt cậu.

Nhưng sao lại chỉ có bảy đứa?

Điểm kỳ lạ nữa là kích thước của chúng, mới hai hôm trước chỉ to cỡ nắm tay, vậy mà giờ đã lớn phổng lên bằng cả cẳng tay người lớn rồi! Nhất định là có sự nhúng tay của tà phép.

Cậu chĩa dao rựa về phía trước đầy cảnh giác, bảy con quỷ nhân xà cũng hằm hè há cái miệng ngoang nguếch thịt thối của chúng ra. Nhưng vẫn như lần trước, chúng không tài nào tiếp cận được cậu, đành bỏ qua cậu mà tiếp tục vục mỏ vào những mảnh x.ác khác của thằng A Phái, sùm sụp đánh chén ngon lành.

Bộ răng lởm chởm sắc nhọn của chúng gặm đến đâu, phần thịt sạch bách đến đấy, chỉ còn lại những khúc xương trắng hếu trơ trơ. Cái đầu chứa khối óc có lẽ là phần thơm ngon nhất với chúng, khi nãy bảy con tranh giành làm cái đầu văng tới chỗ cậu, giờ lại có con cười é hé lao tới chộp lại cái đầu, húp sùn sụt phần óc trắng tinh nhầy nhụa còn sót lại.

Cậu Duật kinh hãi, vừa tránh vừa toát mồ hôi hột nghĩ bụng:

"Thì ra bà ta dùng x.ác thằng A Phái để nuôi bảy đứa quái thai này. Ăn th.ịt người, chúng hoá quỷ mất rồi."

Không hiểu sao bọn chúng lại không thể tấn công cậu, nhưng cậu cũng không thể ở đây mãi được. Nếu bà Sí xuống đây, phát hiện ra cậu thì không xong.

"Xì.... xì..."

Tiếng của một con rắn vang lên khiến cậu chú ý. Cậu đoán nó cũng giống như cậu, bị hút xuống đây khi đi qua đống cát lún. Đống cát nhìn từ trên chỉ bé cỡ một người lớn ngồi xổm, nhưng đó chỉ là phần ngọn của đống cát. Vật gì đi ngang qua đều sẽ bị hút xuống, trôi xuống phần chân đống cát dưới hầm.

Con rắn cạp nong với những sọc đen sọc vàng gớm ghiếc, vừa rơi xuống đây, ngửi thấy hơi người, nó đã lập tức lè cái lưỡi dài ngoằng ngoẵng trườn về phía cậu. Cậu giật mình lùi lại mấy bước, con dao trên tay vung ra rất nhanh.

Nhưng cũng giống như bảy quỷ nhi khi nãy, khi chỉ còn cách cậu chừng một gang tay, con rắn cạp nong đột ngột khựng lại, cong cớn người quay đầu bò đi hướng khác, chuyển sang tấn công bảy bào thai quái dị.

Cậu Duật dù có tò mò, một bên là đám quỷ nhi, một bên là rắn cạp nong kịch độc cắn ch.ết người trong gang tấc, liệu bên nào sẽ thắng; nhưng lý trí mách bảo cậu phải mau mau tìm lối ra. Hai bên đang đối đầu, không để ý đến cậu, đây là cơ hội không thể bỏ lỡ.

"Hầm kín bưng như vậy, nếu bà Sí xuống, bà ta hít thở làm sao? Nhất định phải có lỗ thông với bên ngoài."

Cậu nghĩ bụng rồi cẩn thận nhìn ngó quan sát không sót một ngóc ngách nào, cuối cùng cũng tìm thấy mấy tia sáng nhỏ ở một góc hầm. Không chỉ vậy, còn có một sợi dây thừng giòng từ trên xuống, nhìn là biết dùng để leo lên trên.

Lòng cậu loé lên hi vọng, nhưng rất nhanh lại chần chừ, không vội tóm vào dây leo lên. Lối ra này chắc chắn dẫn đến một chỗ nào đó bà Sí biết, cứ thế leo lên thật nguy hiểm. Cậu nghe ngóng động tĩnh bên trên một lúc.

"Ré.... hé hé hé...."

Tiếng cười ré lên đầy man dại đằng kia khiến cậu chẳng thể nào tập trung mà nghe cho được. Cậu nhìn qua, thoáng chốc sống lưng lạnh toát, há hốc miệng không tin nổi vào mắt mình.

Con rắn cạp nong khi nãy còn uốn éo khè lưỡi đầy oai phong và độc địa, thời khắc này lại như một cọng cỏ héo, mặc cho bảy con quỷ nhi cười ré lên giằng giật tranh nhau. Đứa nào đứa nấy nhe nhởn hàm răng sắc nhọn, ngoạm chặt lấy con rắn độc, đôi mắt chúng đỏ ngầu một vẻ khát máu và tà ác.

"Roẹt roẹt..."

Con rắn thảm thương bị "thất quỷ nhi pha.nh thây", xé x.ác thành từng mảnh, từng luồng máu tung toé bắn phọt khắp nơi, nhuộm cho cái miệng của bảy con quỷ nhi lem luốc một màu đỏ gay mắt. Chúng giằng xé nhai nuốt ừng ực, ngon lành như thể người ta xé thịt gà ăn. Theo từng động tác nhai nuốt, làn da đỏ hỏn nhăn nheo của chúng càng sậm màu hơn, dần dần chuyển sang màu đỏ tía, thậm chí có con đã ngả sang sắc đỏ đen.

Cậu Duật lạnh toát sống lưng, thực giống quá trình luyện cổ trùng mà mo A Sòng khi còn sống kể cho cậu, những con trùng ăn thịt lẫn nhau để trở thành con mạnh nhất.

Bí mật bà Sí cất giấu dưới này cậu đã biết đủ, vả lại nhìn cảnh tượng quỷ nhi ăn thịt rắn độc ghê rợn kia, cậu không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Cậu căng thẳng nghe ngóng bên trên, chợt tim cậu đập thình thịch vì nghe trên đó có tiếng bước chân.

Cậu buông sợi dây ra, vội vã nấp trong một góc tối, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Sợi dây giật giật, khẳng định là có người bên trên!

Một mùi hương thơm nhè nhẹ từ trên đó truyền xuống khiến đôi mắt cậu hiện lên tia sững sờ. Chẳng lẽ...

Ánh sáng bên trên truyền xuống rõ ràng hơn khi nắp hầm được mở ra. Mái tóc dài đen nhánh rũ xuống, ánh sáng cuối đường hầm cùng khuôn mặt thanh thuần, đôi mắt trong veo quen thuộc quả là cảnh tượng đẹp đẽ suốt đời cậu không thể quên.

"A Ly! Là nàng..."

Nghe được đúng là tiếng cậu, vẻ lo lắng trên mặt cô mới vơi đi, cô thở phào một tiếng đáp:

"Là em! Cậu mau leo lên! Nhanh lên kẻo bị phát hiện!"

Cậu Duật vội tóm vào dây leo lên, trong lòng đầy thắc mắc tại sao A Ly lại biết cậu đi xuống đây, tại sao lại biết đúng lối ra ở đây mà kịp thời giải cứu cậu. Nhưng chuyện đó tính sau, lúc này thoát được ra mới là quan trọng hàng đầu.

Advertisement