LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 28. Thầy pháp dưới xuôi

Cậu Duật bàng hoàng lại gần những mẩu x.ác rách bươm, khẽ liếc nhìn bà Sí chờ bà ta ra lệnh. Trong đầu cậu vẫn có nhiều hơn phần suy nghĩ rằng bà ta là chủ mưu chuyện này, nên việc thu dọn, giải quyết ra sao, tất nhiên sẽ do bà ta làm chủ.

Thế nhưng vẻ mặt của bà ta cực kỳ cổ quái, hai mắt đỏ ngầu, khoé miệng giật giật có vẻ rất tức giận. Bà ta hằn học bước về phía cậu, chần chừ nhìn từng mẩu x.ác tanh nồng rách nát. Mãi một lúc lâu sau bà ta mới lạnh lẽo ra lệnh:

"Mày đi hô hoán cho cả bản biết, đàn dê nhà lão Pịa bị ma nhập, xé x.ác lão cắp mất đầu với bộ ruột vào rừng rồi. Lão không có người thân, sẽ chẳng ai đứng ra lo hậu sự cho lão đâu. Đến lúc đó mày giả vờ gom đống x.ác này đi chôn, một ngày sau lại đi đào về cho tao."

Rồi bà ta mặt hằm hằm xách cổ Sí con đang sợ rúm ró như đống bùn nhão bỏ đi về. Người phát hiện cái x.ác đầu tiên thường dễ bị nghi ngờ, nhưng bà ta chẳng quan tâm. Bà ta rất tự tin dân bản này đều đang u mê tin tưởng bà ta.

Mùi máu tanh vương theo gió lan tràn đến mọi ngóc ngách trong bản. Chẳng cần cậu Duật phải thông báo, nghe tiếng cả đàn dê đông đúc kêu gào ầm ĩ, và ngửi thấy mùi máu nồng nặc, ai cũng hiểu lão Pịa đã gặp chuyện. Cái khiến người ta kinh hãi không thể ngờ đến, là lão lại ch.ết theo cách dã man tàn bạo đến thế.

Sáng hôm sau, như thường lệ, dù đêm qua có tò mò đến mấy, lúc này người ta mới dám ra khỏi nhà.

Cậu Duật đã gói hết những mẩu x.ác rách nát bầy nhầy vào một manh chiếu, đặt giữa nhà lão Pịa. Nhà lão ngoài mảnh đất làm chuồng dê thì chẳng có gì rộng lớn, từ cổng đi vào là một mảnh sân giếng nhỏ, đi thẳng tiếp qua sân là chuồng dê. Một bên sân giếng là gian nhà bé tí lão ở, bên còn lại là gian bếp cũng bé tí như thế.

Thành ra người ta phải đứng chen chúc chật ních trong gian nhà bé tí. Lắm hơi người, không gian bí bách chật hẹp khiến mùi tử khí nồng nặc không sao thoát đi được, xồng xộc vào mũi khiến vài người sức khoẻ yếu đã ngất xỉu vì chóng mặt ngộp thở.

Cạnh manh chiếu đặt một bát hương, lần lượt từng người đến thắp một nén hương cho lão Pịa. Người nào người nấy đều gắng gượng thắp cho xong nén của mình rồi lủi vội ra ngoài sân để hít thở không khí. Thế nhưng đến người cuối cùng thắp hương thì bỗng từ bên ngoài có một luồng gió lạnh buốt thấu đến tận xương tuỷ lùa vào, chẳng biết vô tình hay thật sự có chuyện tâm linh, mà cả bó hương dân bản thắp cho lão Pịa, đều bị cơn gió dập tắt ngúm, hương gãy lỏng chỏng xiên xẹo.

"Trời ơi! Hương gãy mất rồi, các ông các bà ơi!"

Người ta quan niệm đang thắp hương mà hương đột ngột gãy là điềm cực xấu, báo hiệu cho sự mất mát, đổ vỡ sắp xảy ra, nhẹ thì tổn thất tiền bạc, sứt mẻ tình cảm, nặng thì đi cả mạng người. Bởi vậy ai nấy đều kinh hồn bạt vía bu lấy nhau một phen xôn xao:

"Không lẽ... là điềm báo, sẽ còn có nhiều người nữa ch.ết? Gãy hết cả bó hương cơ mà!"

"Đàn dê ma nhập của lão Pịa chạy thoát vào rừng rồi! Có khi nào chúng sẽ quay lại xé x.ác chúng ta y như xé x.ác lão?"

"Có phải lão gi.ết thịt dê nhiều quá, cho nên bị ma dê báo oán chăng?"

"Thế thì thôi xong rồi! Trong chúng ta, có ai chưa từng ăn pịa dê nấu từ đám dê béo nhà lão đâu?"

Nghe những lời xì xào hoang mang của mọi người, cậu Duật như bừng tỉnh khỏi cơn mơ. Lòng cậu lo lắng, mới hôm qua A Ly ăn hết cả một nồi pịa dê, vợ Sí con cũng vậy. Cũng có người phỏng đoán lão Pịa ch.ết là do hồ ly gây ra, vì lão cũng bị móc ruột. Nhưng ý kiến đó rất nhanh bị phản bác, Sí con hãi hùng kể lại:

"Là dê ăn th.ịt người thật đấy các ông các bà ạ! Chính mẹ tôi với anh em tôi tận mắt chứng kiến mà! Chẳng lẽ cả nhà tôi lại không phân biệt nổi con dê với con hồ ly! Dê ăn th.ịt người đúng là chuyện quỷ quái nhất đời tôi từng chứng kiến! Mắt bọn nó đỏ lòm như máu ấy, răng thì dài hoắt ra như nanh quỷ vậy! Chúng nó như trâu điên giằng nhau cắn xé từng thớ thịt như này, rồi như thế này này! Mẹ tôi bị ám ảnh quá nằm ốm ở nhà kia kìa."

Anh ta vừa kể vừa diễn tả lại sống động chuyện kinh hoàng đêm qua, khiến ai nấy đều co rúc vào nhau sợ khiếp vía. Có người không nhịn được móc họng nôn òng ọc tại chỗ.

Nghe nhắc đến bà Sí, những biểu hiện kỳ lạ của bà ta đêm qua lại hiện lên trong đầu cậu. Cậu không nhìn lầm, khi chứng kiến cảnh lão Pịa ch.ết giữa bầy dê, bà ta trông có chút chần chừ, lóng ngóng. Dường như chuyện lão Pịa ch.ết không nằm trong dự liệu của bà ta, nên bà ta nhất thời không biết phải làm sao.

Cho nên giả thiết lão Pịa ch.ết do bị ma dê báo oán khiến cậu thấy hợp lý nhất.

Dân bản bàn tán chán chê rồi cũng đành ra về trong lo sợ. Cậu Duật thở dài, theo lệnh của bà Sí, hai anh em cậu đem cái chiếu quấn những mảnh x.ác của lão Pịa đem đi chôn, rồi đêm mai cậu lại lén đi đào về cho Thất Quỷ Nhân Xà ăn.

Đứng giữa bãi tha ma gió lạnh sương dày, nhìn những nấm mồ im lìm thấp thoáng ẩn hiện giữa làn sương mù mờ ảo, cậu rùng mình chợt nghĩ, cứ phải nhẫn nhục làm tay sai cho bà Sí như vậy, nhỡ có một ngày, bà ta sai cậu đi gi.ết người, thì cậu phải làm sao đây?

Đúng lúc này, từ đằng xa có một tràng cười ré lên chói cả tai:

"Hé hé hé! Nào, nào! Chớ có chôn chỗ đó, không hợp phong thuỷ! Không nghe ta thì người ch.ết này sẽ kéo cả bản ch.ết theo!"

Anh em cậu Duật tạm dừng tay nhìn theo. Một tốp người thấp thoáng trong màn sương mù trắng xoá đang tiến lại gần đây. Cái tướng đi khệnh khạng huênh hoang của người đi đầu kia sao mà quen quá. Theo sau hắn hình như là bốn tên hầu, tên nào tên nấy mệt rũ lè lưỡi thở như chó, đang khiêng một cái ghế kiệu có một người lạ mặt ngồi trên.

Hai anh em ngẩn người nhìn một lúc rồi kinh ngạc: "Lão A Đốc!"

Sau khi phát động cả bản thiêu ch.ết bố con mo A Sòng, xảy ra quỷ sự cây đào biết chảy máu, dân bản đã bắt lão xuống núi mời thầy pháp dưới xuôi về trừ ma diệt quỷ cứu mọi người. Từ đó đến nay đã hơn một tháng trời, cuối cùng lão cũng về.

Nếu thế thì người ngồi trên kiệu kia chắc là thầy pháp dưới xuôi mà lão mời rồi?

Sí con mừng rỡ ra mặt, nghĩ đến cả bản từ nay sẽ được cứu rồi, anh ta hớn hở chạy qua đón lão A Đốc và thầy pháp. Cậu Duật đi theo sau, im lặng không nói gì. Sao cậu lại có cảm giác, từ lúc đám người này xuất hiện, không khí nơi nghĩa địa như lạnh lẽo hơn mấy phần.

"Ông A Đốc về rồi đấy à? Còn đây hẳn là thầy pháp ông mời về đúng không? Chào thầy, lạy thầy cứu giúp con với, con bị đau đầu mấy tháng nay rồi, uống thuốc mãi mà chẳng đỡ hơn tí nào cả! Có khi nào con bị trúng tà không? Thầy ơi thầy rủ lòng thương giúp con với..."

Sí con hăm hở tuôn liền một tràng. Nhưng ông thầy kia có vẻ kênh kiệu lắm, chẳng thèm tiếp lời anh ta. Ông ta nheo đôi mắt hẹp dài nhìn cậu Duật im lặng đứng sau, ngón tay sần sùi thô ráp như vỏ cây chỉ thẳng vào cậu:

"Ngươi, lại đây. Trông ngươi có vẻ thông minh hơn."

Sí con tắt ngúm nụ cười.

Cậu Duật thận trọng bước lên đối mặt thầy pháp. Tướng mặt ông ta dữ dằn, để râu quai nón, làn da xám xịt mốc thếch như màu bia mộ. Tướng mặt đó, màu da đó cộng thêm thân hình phốp pháp đô con khiến ông ta trông giống phường tr.ộm cư.ớp hơn là thầy pháp, trên người mặc áo viên lĩnh màu đen, đầu trọc lốc, giữa đỉnh đầu xăm hình âm dương bát quái.

Kỳ dị nhất là màu mắt ông ta vàng khè. Mắt vàng lại mặc đồ đen, trông y như một con linh miêu (mèo tinh) biết đứng bằng hai chân vậy.

Cậu Duật thoạt nhìn hơi hoảng sợ, nhưng cậu tự nhủ không thể trông mặt mà bắt hình dong, càng là cao nhân càng có những điểm cổ quái khác người. Mo A Sòng và già A Nừng cũng mặt hốc hác như cái đầu lâu, da nhăn nheo, người gầy rộc như quỷ đói đó thôi.

"Bẩm thầy gọi con."

Ông thầy quan sát cậu một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấy trong người cậu có một viên ngọc sáng lấp lánh, ông ta khẽ nhếch mép cười một tiếng nhưng cũng không vạch trần. Ông ta chỉ vào một nấm mồ bé bé ẩn hiện giữa làn sương mù trắng xoá:

"Người này phải được táng ở đúng chỗ cái mộ kia mới được."

Sí con nhìn theo, lập tức kêu ầm lên:

"Trời ơi, vậy sao được! Đó là mộ của chín đứa bé mà! Chẳng lẽ thầy muốn đào mồ bọn nó lên để táng lão Pịa này vào chỗ đó ư!"

Ông thầy cười thong dong đầy ẩn ý: "Chính phải."
-----

Advertisement