LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 3. Đám cưới hồ ly

Cậu Duật không muốn tranh chức trưởng bản với anh trai, bởi chính bà Sí đã ấn định người kế nhiệm ông chồng mình là anh cậu chứ không phải cậu. Cậu toan kéo mảnh chăn đang đắp ngang bụng đắp thêm cho bà Sí, thì bà đã nhanh hơn dùng một tay tự kéo chăn đắp cho mình, như thể tránh đi sự động chạm của cậu.

Suy cho cùng cậu cũng chỉ là con nuôi, nghĩ đến đây cậu Duật xin phép ra ngoài để cho mẹ con họ một không gian riêng, cậu biết bà Sí còn nhiều điều muốn căn dặn Sí con mà không muốn để cậu nghe thấy.

"Khặc khặc khặc... hí hí hí..."

Vừa bước ra khỏi cổng cậu đã đụng phải thằng Húng điên đang giương lồi mắt cười khằng khặc. Thằng Húng vốn là người dưới xuôi, được lão A Đốc mua về làm người hầu. Lão chẳng bao giờ nhận người trong bản vào nhà làm người hầu, vì sợ người ta tr.ộm mất công thức nấu rượu nhà lão. Thằng Húng cùng một thằng khác được lão mua về từ một năm trước, chính là vào cái ngày xe rượu nhà lão bị hồ ly tấn công. Bố lão cùng thằng kia đã ch.ết, còn thằng Húng bị doạ sợ đến phát điên, cứ đi lang thang khắp nơi đến giờ, ai cho gì nó ăn nấy. Đi lang thang suốt vậy mà nó không bị hồ ly ăn thịt, kể cũng lạ.

"Này Duật, hí hí..."

Thằng Húng khoác lên mình tùm lum lá cây điểm vài bông hoa, đôi mắt nó dại ra thao láo, miệng cười hí hí vô tri vô giác:

"Thấy cái áo mới của tao đẹp không? Áo tao mặc đi đám cưới đấy nhá."

"Đám cưới nào?"

Cậu Duật đang trên đường đi đến nhà mo A Sòng, thằng Húng điên lẽo đẽo bám theo sau. Bình thường không có ai rảnh tiếp chuyện một thằng điên như nó, nhưng chính vì nó là thằng điên, hay đi lang thang khắp nơi trong bản, nên cậu hi vọng nó sẽ biết gì đó.

"Đám cưới hồ ly! Hí hí hí... Đám cưới hồ ly, móc ru.ột con người để làm đồ cỗ cho bọn nó! Hí hí hí..."

Những lời này khiến cậu Duật cứng ngắc cả người, nhưng chưa kịp gặng hỏi thêm, đã có tiếng mắng đuổi Húng điên đi, khiến nó sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, miệng vẫn lẩm bẩm hát không ngừng:

"Đám cưới hồ ly
Mỗi tháng một lần
M.áu thay rượu cần
Ruột gan làm cỗ
Hi hi hi hi..."

Lời hát tưởng chừng vô tri vô giác nhưng lại khiến cậu Duật thấy ấn tượng mà ghi nhớ trong đầu. A Cửu từ trong nhà chạy ra đuổi Húng điên đi, miệng trách cứ:

"Cậu không thấy mo đang làm lễ cho bố cậu sao, mà lại để thằng điên đứng trước cổng làm ầm ĩ vậy? Mà cậu đến đây làm gì?"

Cậu Duật thoát khỏi mớ suy nghĩ về lời hát kỳ quặc của Húng điên, đi vào nhà muốn gặp mo A Sòng, để phân trần với ông rằng mình không phải kẻ phản bội dân bản mà ông ấy đang nghi ngờ.

"Con biết, có thể mo đang cho rằng con có tật giật mình. Nhưng vì an nguy của cả bản, con nhất định phải nói, mo đang nghi ngờ nhầm người rồi. Kẻ phản bội đó là người khác không phải con. Con muốn góp sức mình cùng mo tìm ra kẻ đó."

"Còn chuyện của bố con, nếu phải nhốt vong ông ấy, hồi hướng cho linh hồn sớm siêu sinh, thì mới tránh được khỏi hoạ trùng tang, thì con không dám có ý kiến thêm. Chỉ mong mo nhẹ tay với ông ấy một chút."

Mo A Sòng từ đầu đến cuối ngồi trầm ngâm chẳng nói gì. Tuổi xế chiều vợ chồng ông mới sinh được A Cửu, bà vợ lại vì khó sinh mà ch.ết, nên dù A Cửu bằng lứa với cậu, nhưng so về tuổi ông ấy phải đáng tuổi ông của cậu. Mo A Sòng gần như già nhất bản chỉ sau già A Nưng, lại ngày ngày tiếp xúc với bùa thuật nên trông lúc nào cũng một dáng vẻ âm trầm, già cỗi và bí hiểm. Làn da ông sần sùi quắt queo như lớp vỏ cây, chân tay gầy rộc như ma đói, gò má hóp tọp lại khiến mặt của ông chẳng khác nào một cái đầu lâu bọc da người.

Một vẻ ngoài đáng sợ như con quỷ, nhưng mo A Sòng lại là người hiếm hoi trong bản công khai bảo vệ bọn hồ ly. Điều này khiến cậu Duật thấy kính trọng ông hơn vài phần.

"Hơ hơ hơ, người thông minh như cậu hẳn phải biết, người ta nghi ngờ không chỉ có mỗi mình cậu."

Mo A Sòng cười hơ hơ, rồi bất ngờ mở nút một cái hũ gần đó, hất ra ngoài sân nơi có mấy con gà đang đi tha thẩn. Tức thì một luồng khói màu xám tro từ trong bình bốc ra ngoài, đem theo một thứ mùi hôi hám thum thủm khiến cậu Duật suýt phát nôn. Một vật gì đó màu đen sọc đỏ bắn ra ngoài, rơi xuống giữa mấy con gà, bị một con nhanh miệng mổ ăn mất vào bụng.

"Hơ hơ hơ, để ta nói thì cậu lại bảo ta vu oan, tốt hơn cậu tự đi mà tìm hiểu, chính mình mắt thấy tai nghe thì cậu sẽ tin."

Mo A Sòng vừa dứt lời, lập tức con gà vừa nãy kêu lên quang quác từng hồi kinh hãi. Những con gà khác cũng hoảng sợ mà chạy dạt đi hết, để lại con gà kia nằm ngay đơ một mình giữa sân, bộ lông dựng đứng bù xù cả lên. Con gà co giật đùng đùng kêu lên những tiếng thảm thiết, sau một hồi co giật, lông gà bay lả tả rụng trụi sạch bách, để lại con gà với lớp da tím đen, sần sùi nhấp nhô từng mảng từng mảng.

"Nó... nó bị sao..."

Cậu Duật không tin nổi vào mắt mình, dưới lớp da của con gà rõ ràng đang có thứ gì chuyển động! Nó tựa như một con côn trùng gì đó, lùng bùng di chuyển trong da thịt của con gà. Con gà kêu quang quác thảm thiết một hồi rồi cũng im bặt mà ch.ết rụi, cũng là lúc lớp da của nó bụp bụp nổ rách toác ra, máu thịt lẫn lộn bắn ra tung toé, mặc cho thứ ki,nh dị kia lặn ngụp trong đó mà thưởng thức.

A Cửu đứng nhìn từ đầu đến cuối không nói gì, có vẻ đã quen với cảnh này.

"Cổ trùng của ta nuôi bằng thịt gà, nhưng cổ trùng của ai đó nuôi bằng thịt gì, ta cũng không có chắc, hơ hơ hơ..."

Mo A Sòng nói rồi thở dài:

"Đời ta chưa gặp kẻ nào ghê gớm như vậy. Muốn thắng kẻ đó phải dùng mưu, nếu không, ta ch.ết trong tay nó như chơi."

"Bây giờ cậu về đi, rồi cậu sẽ thấy kẻ đó sử dụng cổ trùng còn ghê gớm hơn thế kia nhiều. Quân khốn nạn, nó dám lợi dụng lúc ta đang có mâu thuẫn với cả bản, xui khiến mọi người cô lập ta đấy."

Cậu Duật không khỏi nghĩ đến lão A Đốc, quả thật mấy ngày nay lão luôn đi nói xấu mo A Sòng khắp nơi. Lão còn tuyên bố sẽ lặn lội một chuyến xuống núi, mời bằng được một thầy pháp dưới xuôi về đây đấu với mo A Sòng.

Cậu chào bố con họ rồi trở về, trong người cảm thấy không thoải mái, bởi cậu cảm giác giống như có ai đang nhìn cậu. Cậu Duật nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khe hẹp của cánh cửa nhà kho cũ kỹ. Cậu toan bước lại gần nhìn kĩ cho rõ thực hư thì A Cửu đã giục cậu mau đi về, mặt trời sắp khuất núi, sắp đến giờ giới nghiêm. Kể từ sau cái ch.ết của bố lão A Sòng, bản đã có lệ, sau khi mặt trời lặn, không ai được lang thang lảng vảng bên ngoài. Tất nhiên là trừ thằng Húng điên, vì chẳng có ai quản nổi nó.

[...]

Sau bữa cơm tối, A Cửu bưng trên tay một bát cơm, rảo bước đi về phía nhà kho.

Trong đêm tối, ánh sáng leo lét từ ngọn đèn hắt lên khuôn mặt của một cô gái. Khuôn mặt cô như sáng bừng giữa không gian tối tăm ẩm thấp của nhà kho, làn da trắng ngần, ngũ quan hài hoà thanh thoát, mái tóc như suối đen dài óng ả. Nhưng tất cả đều không ấn tượng bằng đôi mắt, một đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu, làn mi cong vút mơ màng rũ xuống như thể ngượng ngùng, mà cũng có thể vì cô sợ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.

A Cửu nhận ra mình vô ý, vội thu cây đèn lại đặt sang một bên, nhìn khuôn mặt sáng bừng như khuôn trăng kia, miệng cảm thán:

"Nếu không phải bố nhận ra nàng là hồ ly, có khi ta còn tưởng nàng là tiên tử trên trời."

Cô gái không đáp, chỉ lẳng lặng quờ tay vào khoảng không, nhận lấy bát cơm từ tay A Cửu, chậm rãi đưa từng đũa lên miệng nhai nuốt. A Cửu nhìn không khỏi thương xót:

"Cái bột gì đó bố tung vào mắt của nàng, đã đỡ đau chưa? Thật không hiểu tại sao ông phải làm vậy nữa."

Cô gái không buồn ngoảnh mặt về phía phát ra tiếng nói của A Cửu, chỉ kéo nhẹ khoé môi xinh đẹp cười buồn:

"Đừng trách ông ấy, chỉ là hành động tự vệ thôi."

Khi cô bị bố con mo A Sòng đi rừng phát hiện, ông đã nhanh tay tung một nhúm bột gì đó vào mắt, khiến mắt cô không còn nhìn rõ, mọi thứ đều mờ ảo chỉ rõ được hai, ba phần mười. Đó là hành động vừa đề phòng vừa muốn bảo vệ cô, bố con họ đưa cô giấu vào đây để tránh ánh mắt dân bản. Thế nhưng cũng vì hạn chế này mà cô không nhìn thể nhìn rõ đồng loại của mình, nếu chúng có biến thành hình người trà trộn trong dân bản, e là cô cũng khó mà phát hiện.

"A Ly, tại sao lúc chiều lại sơ suất suýt bị cậu Duật phát hiện vậy? Hay là, nàng có quen biết gì cậu ta?"

A Ly khẽ rũ đôi mi cụp mắt xuống, dường như không muốn nói tiếp chủ đề này: "Không có."

Advertisement