LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 30. Chính là cây này, chính là nhà này

"Sao lại thế được?"

Sí con bồn chồn không thôi, đoạn anh ta nhớ ra một chuyện:

"À, thì... thật ra vẫn còn hai người thầy chưa gặp mặt đâu... hay là thầy qua xem thử nhé..."

Một người là A Ly đang ốm yếu liên miên, một người là già A Nừng trước giờ ít khi ra khỏi nhà. Sí con dẫn đường cho ông thầy đi qua nhà cậu Duật nhìn mặt A Ly, còn già A Nừng thì anh ta cũng hết cách.

"Không được, không được..."

A Ly đang vừa nghe vừa kể lại cho cậu Duật, nghe đến đây mặt cô tái mét, khẩn trương lòng như lửa đốt. Ông ta qua đây, sẽ phát hiện ra cô là hồ ly mất!

"Nàng sao vậy ? Nghe được chuyện gì không hay ư?"

Cậu Duật thấy vậy cũng bất an theo, cậu nắm chặt tay cô, thấy nó đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng tiến lại gần, ba người ập vào nhà như một cơn lốc. Cậu Duật dùng thân mình che chắn cho vợ, ánh mắt lo âu nhìn gã thầy pháp mắt vàng khè đứng giữa cửa. Vừa trông thấy A Ly, khoé miệng lão đã hơi nhênh nhếch lên có vẻ thú vị lắm.

"Ông làm cái gì đấy? A Ly là đứa con dâu tôi rất yêu quý, nó đang đau ốm, ông dám mò tới làm phiền nó?"

Bà Sí như mụ điên hoảng hốt chạy theo ngăn cản. Gã thầy cười khẩy, đứa con dâu rất yêu quý mà lại đuổi ra ở riêng? Nhưng gã cũng tinh ý nhận ra bà Sí đang muốn bảo vệ cô gái này, lão cười hề hề nói:

"Đều tại ta hấp tấp, vợ chồng cậu bỏ qua cho nhé!Ta chưa phát hiện ai là hồ ly cả!"

A Ly vừa mừng vừa lo, cô ngây ra nhìn hình ảnh lờ mờ của gã thầy trước mắt. Mừng vì mình chưa bị vạch trần, lo vì kẻ lạ mặt này không giống người tốt cho lắm. Gã ập vào mang theo một luồng hơi lạnh kỳ dị. Là khả năng của gã có hạn, không nhìn ra; hay là gã nhìn ra nhưng cố tình che giấu?

Nếu là khả năng thứ hai thì gã này thực quá nguy hiểm. Gã làm vậy vì mục đích gì?

Sí con thở phào một hơi, anh ta cũng không mong cô em dâu mình lại là hồ ly. Nhìn về phía nhà già A Nừng, anh ta ngập ngừng nói:

"Còn... còn một người nữa thầy chưa gặp ạ."

Rồi anh ta khẽ liếc nhìn bà Sí như thể xin ý kiến. Già A Nừng tính tình khá bảo thủ, anh ta không muốn động chạm đến. Tốt hơn để bà Sí đảm nhận việc dẫn ông thầy đến nhà già A Nừng.

Thế là bà Sí đi trước dẫn đường, ông thầy đi theo sau. Bầu không khí giữa hai kẻ đầu óc toàn tâm cơ thật kỳ dị. Cuối cùng vẫn là bà Sí quá nóng ruột mà lên tiếng trước:

"Tại sao ngươi lại che giấu giúp ta?"

Lúc này vừa vặn đi ngang qua nhà lão Pịa, nơi vừa mới đêm qua xảy ra một cái ch.ết kinh hồn bạt vía. Dù đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng đang vào buổi trưa, nắng lên làm máu tanh tưởi dậy mùi, ngửi mà lợm hết cả họng chỉ muốn nôn ngang. Gã thầy mắt vàng khè từ từ nở nụ cười, khoe hàm răng cũng ngả màu vàng xỉn đầy gớm ghiếc đáp:

"Ta đang luyện một thứ, nhưng trong quá trình luyện, sợ có kẻ nào phá đám ta, khiến ta phân tâm mà hỏng việc. Ta muốn ngươi phụ giúp diệt kẻ đó để ta an tâm luyện phép."

Nụ cười vàng xỉn ngoác đến tận mang tai của gã khiến bà Sí hơi rùng mình. Trước giờ bà ta quen nhìn vào ánh mắt để đoán đối phương nghĩ gì, nhưng đôi mắt vàng khè của gã như một cái hồ không đáy, nhìn lâu một chút cảm giác đầu óc choáng váng mê muội, hồn phách như bị câu vào đó theo. Bà ta vẫn còn chút lý trí mà tránh đi ánh nhìn đó, nhưng vẫn không giấu nổi tò mò:

"Ngươi... ngươi luyện cái gì?"

Gã cười quái đản đáp:

"Thiên cơ bất khả lộ. Kẻ tò mò thọ không lâu. Yên tâm, thứ ta luyện không làm hại đến ngươi."

Bà Sí nhăn tít đôi mày suy tính, nghiến răng gật đầu. Bà ta giờ như cá nằm trên thớt, không muốn hợp tác cũng phải hợp tác. Bà ta thiệt ở chỗ bí mật của bà ta bị gã này biết, còn mọi thứ về gã bà ta chẳng biết một chút gì.

Chẳng mấy chốc đã đến nhà già A Nừng. Ngôi nhà được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp cây dại, thân cây leo màu đỏ tươi như máu, lá cũng ngả màu đỏ tía kỳ dị. Nhưng kỳ dị nhất là hoa của chúng, những bông hoa hình cầu, xung quanh tua tủa mọc ra những sợi gai.

Trời đương đứng gió, vậy mà chỉ cần nghe tiếng bước chân người đến gần, ngọn cây liền khẽ ngóc lên.

Bà Sí vừa nhấc chân toan bước qua cổng, lập tức thân cây như những con rắn mọc lan tới, kêu rì rì quái đản, rồi nhanh như cắt ngóc lên sắp quấn thít được chân bà ta.

"Tránh ra!"

May có gã thầy mắt vàng nhanh tay kéo bà ta lại. Ngay từ khi nhìn thấy đám cây này, đôi mắt vàng khè của gã đã láo liên suy nghĩ, một mảng ký ức chạy nhanh trong đầu. Gã thì thào trong miệng, nở nụ cười vàng xỉn:

"Chính là loài cây này. Và cũng chính là cái nhà này."

Ngược lại với vẻ thong dong quái đản của gã, bà Sí lúc này đã mặt cắt không còn giọt máu. Trước giờ bà ta luôn khinh thường già A Nừng, không làm được việc gì ghê gớm, đến quyển sách quý thầy để lại cũng không giữ nổi. Nhưng chuyện kinh hãi vừa xảy ra khiến bà ta phải suy nghĩ lại.

Bà ta vẫn biết đám cây này là cây ngải biết ăn máu thịt, bất kể máu thịt động vật hay người. Nhưng chúng chỉ có phản ứng khi ngửi thấy mùi máu, hoặc có thứ gì chạm vào chúng. Đằng này bà ta không động chạm tới, chúng lại tự động tìm tới tấn công bà ta. Chuyện này là sao? Lão già A Nừng có chiêu gì giấu kín bấy lâu nay ư?

"Ngươi bình tĩnh đi. Ta sẽ giải thích sau."

Gã thầy lên tiếng nhắc nhở khi thấy bà Sí đang trong cơn hoảng loạn. Gã nhìn đám cây ngải với ánh mắt âu yếm, cất giọng thì thào như dỗ trẻ con:

"Các con ngoan, sau này làm quen rồi các con sẽ nghe lời ta thôi."

Rồi gã toan gọi bà Sí đi về, bỗng từ trong nhà có một cô gái bước ra, mừng rỡ chạy tới ôm cánh tay bà Sí nũng nịu:

"Kìa cô Sí, sao cô lại tới đây? Có phải cô đồng ý... đồng ý để con làm... vợ hai của cậu ấy rồi?"

Bà Sí chán ghét cô Sa này vô cùng, nhưng vẫn ỡm ờ nói:

"Ờ..."

Bà ta kinh ngạc không thôi khi thấy Sa chạy băng băng qua đám cây ngải mà không hề hấn gì. Chắc chắn là có nguyên do gì đó, bà ta nhất định phải lợi dụng con ả này để tìm hiểu thực hư.

Thế nhưng gã thầy mắt vàng đột nhiên quát lên khiến cả hai giật thót mình:

"Không được phép!"

Chuyện gã thầy này gây một trận náo loạn ở bãi tha ma, Sa đã hóng được từ lâu, nên cũng có phần e sợ. Nhưng cô ả không cam tâm, có là thầy pháp giỏi đến mấy, thì cũng đâu thể vô duyên vô cớ xía vào chuyện cưới gả của người ta được. Sa tiếp tục kéo áo bà Sí làm nũng, ai ngờ bà ta nhanh như cắt đổi thái độ, nghe theo gã thầy mắt vàng:

"Chuyện đó chưa thể được. Ta... ta phải thuyết phục thằng Duật thêm đã."

Sa vừa hụt hẫng vừa căm giận, không dám lớn tiếng với gã thầy, chỉ dám nhẹ giọng nài nỉ:

"Thưa thầy, xin thầy cho hay, tại sao thầy lại cấm cản con với..."

Gã thầy chỉ cộc cằn phun ra một câu "Không hợp tuổi!" rồi quay lưng bỏ đi. Bà Sí đang vội vã bước theo, lẫn cô Sa đang ấm ức đứng nhìn, đều không thể thấy được đôi mắt vàng khè của gã đang phấn khích đảo như rang lạc.

Trên đường đi tới đây, gã đã hỏi rất kĩ bà Sí trong bản có những cô gái nào đồng trinh. Sau khi nghe bà Sí kể từng cái tên cùng tuổi tác của những cô gái, đến lượt cô Sa thì gã cười khành khạch: "Ha ha, tốt lắm!"

Bà Sí lờ mờ đoán có khi gã sẽ luyện cái gì cần đến gái đồng trinh, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ âm thầm tiếc nuối, một con gà béo vốn để bà ta ăn, tự dưng lại phải mất không cho gã này.

Vậy là làm bộ điều tra một lượt đã xong. Gã thầy mắt vàng sai lão A Đốc tụ tập hết dân bản trong khoảng sân rộng lớn nhà lão. Thực tế gã còn chưa nhìn thấy mặt ngang mũi dọc già A Nừng ra sao, nhưng vẫn tuyên bố:

"Gọi ta là Hoàng Nhãn Đại Sư hoặc thầy Hoàng. Ta đã kiểm tra, trong bản không có ai là hồ ly trá hình. Tất cả những người ch.ết gần đây đều có nguyên do giải thích được cả. Chỉ có chuyện chín cái thai bị sảy cùng lúc là do hồ ly làm."

Gã nhắc lại những gì mình đã "lập luận" ở nhà bà Sí, hứa sẽ trừ sạch yêu ma quỷ quái ở bản này. Đất nhà lão A Đốc rất nhiều, lão dành cho gã Hoàng hẳn một ngôi nhà riêng, khang trang rộng rãi để mặc gã tu luyện.
-----

Advertisement