LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 32. "Oan.... oan.... oan...."

Từng mảng thịt thối trong cái quan tài nọ bị lũ quạ tranh nhau bu vào cấu xé, giành giật nhau. Thế nhưng, chúng cũng chỉ được hưởng phần thịt bị rụng ra từ cái x.ác, còn cái x.ác của người nằm trong quan tài này, đã không cánh mà bay.

Có ai mà ngờ được, ngôi mộ của gia chủ quá cố nhà giàu nhất bản, lại bị kẻ khác ngang nhiên đào bới, bật tung nắp quan tài lên, lấy mất cái x.ác đem đi. Đêm nay cậu Duật cùng bà Sí ra bãi tha ma với mục đích đào mấy mảnh x.ác của lão Pịa, thì bắt gặp cảnh tượng kinh khủng khiếp này. Cậu nhìn về ngôi mộ đang bị lũ quạ bu vào xúm xít, tranh giành xâu xé, ngờ ngợ:

"Chỗ đó... hình như là mộ của bố lão A Đốc!"

Bà Sí cũng vô cùng ngỡ ngàng mà bước vội qua xem. Bầy quạ thấy người đến vội vàng bay tán loạn bỏ chạy, để lại cái quan tài trơ trơ phơi giữa trời đêm, chẳng còn lại gì ngoài đống bùn đất thối um nhão nhoét.

Vẻ mặt bà Sí cổ quái vô cùng, bà ta soi đuốc lần theo dấu vết bùn rơi rớt trên mặt đất, thấy chúng kéo dài dẫn về rất nhiều hướng khác nhau. Bà ta không khỏi hoang mang, là kẻ nào đã đánh cắp cái x.ác của bố lão A Đốc? Và với mục đích gì?

Kẻ đó cũng thực khôn khéo, cố tình để vết bùn rơi thành nhiều hướng khác nhau, khiến người ta khó mà suy đoán cho ra.

Thấy cậu Duật nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp, bà ta tức giận gắt gỏng:

"Không phải tao! Tao cần x.ác mới ch.ết, chứ cái x.ác mục rữa, ch.ết từ một năm trước như lão này, ai mà ăn cho nổi!"

Cậu Duật nghiến răng, cố đè nén sự căm phẫn mà nói:

"Ra là vậy, tôi đã hiểu vì sao bà lại vội vàng cho chôn bố tôi đến vậy. Bởi vì x.ác ông ấy cũng bị bà đào lên làm đồ ăn rồi!"

Bà Sí nở nụ cười quái đản, để lộ hàm răng sắc nhọn và cái lưỡi hai nhánh như con rắn độc đang nhảy múa, im lặng thay cho sự ngầm thừa nhận. Rồi bà ta sốt ruột giục cậu mau đào x.ác lão Pịa, để bà ta canh chừng xung quanh.

Bầy dê ma quái đã xé x.ác lão vẫn luôn là nỗi lo ngại của cả bản từ hôm đó đến giờ. Bà Sí vừa đứng nhìn xung quanh vừa nghĩ thầm, có khi nào kẻ quật mả bố lão A Đốc, chính là lũ dê đó chứ chẳng phải ai? Vì đàn dê đông đúc, mỗi con chạy một hướng nên vết bùn mới dây ra nhiều hướng, khả năng này cũng có thể lắm.

Đằng xa, phía ngôi nhà của gã Hoàng, chốc chốc lại có ánh sáng xanh đỏ lập loè phát ra. Gã và bà Sí có thoả thuận với nhau, nước sông không phạm nước giếng, những việc xấu xa bà ta làm gã sẽ mắt nhắm mắt mở như không biết gì, đổi lại bà ta cũng phải biết điều đừng xía vào chuyện của gã.

Thế nhưng bà ta vẫn quá ư tò mò với những việc bí hiểm gã làm. Đêm nay bận đi đào x.ác, vậy thì đêm mai, bà ta sẽ ẩn nấp gần nhà già A Nừng, rình xem rốt cuộc gã tiến hành dụ ngải theo mình như thế nào.

Những gì còn lại của lão Pịa cũng chẳng nhiều, nên rất nhanh cậu Duật đã đào hết lên gom lại thành một bọc đưa cho bà Sí, lấp đất lại cẩn thận. Không dưng lại xảy ra chuyện bố lão A Đốc bị quật mộ tr.ộm mất x.ác, nên cả hai nhanh chóng lẩn vào bóng đêm đi về, để tránh bị người ta nghi ngờ đến mình.

Về đến nhà, tuy đã tắm thật sạch sẽ nhưng cậu vẫn không dám nằm cạnh A Ly. Gần đây cô rất mẫn cảm, một chút mùi khó chịu còn sót lại thôi cũng đủ khiến cô nôn đến ch.ết đi sống lại. Cậu trải chiếu nằm dưới đất, quá mệt mỏi nên cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

"Ồ.... ồ.... ộ...."

Từng tiếng kêu "ồ ộ" dị hợm vang lên ngay bên tai cậu. Cậu mơ màng mở mắt, cả người chợt lạnh cứng vì từng cơn gió lạnh buốt xương đang phần phật ùa vào nhà. Cậu cả kinh nhận ra cửa nhà từ bao giờ đã mở ra một khe hở, gió từ bên ngoài chính là từ đây lùa vào..

"Quái lạ, rõ ràng ta đã đóng cửa cẩn thận rồi mà?"

Cậu liền đứng dậy đi tới bên cửa toan đóng lại, nhưng ngay khoảnh khắc đặt tay lên cánh cửa, toàn thân cậu bỗng ch.ết sững khi thấy một con mắt trắng dã, trương lồi lên như quả trứng gà, đứng ngay ngoài cửa nhòm vào trong.

"Ồ.... ồ.... ộ...."

Âm thanh "ồ ộ" quái dị không ngừng vang lên từ cái miệng của kẻ đó, giống như hắn vừa ngậm nước trong miệng vừa nói vậy. Gió cứ lùa thốc vào đem theo mùi hôi thối lợm họng tràn vào trong nhà.

Cậu Duật vô thức đưa tay bịt mũi, mùi hôi thối này chẳng lạ lẫm gì với cậu, chính là mùi thối rữa của x.ác ch.ết. Mới vừa từ bãi tha ma trở về, tắm rửa sạch sẽ, giờ lại phải gặp phải thứ quái quỷ gì đây? Lo lắng nhìn A Ly vẫn đương say ngủ, cậu run run quờ tay vào con dao rựa dựng trong góc nhà, cảnh giác đến cực độ.

"Ồ.... ồ.... ộ.... oan.... oan.... oan...."

Kẻ hôi thối ngoài kia cứ đứng đó ú ớ kêu lên, những tiếng "ồ ộ" càng lúc càng chệch đi, nghe rõ mồn một là "oan, oan, oan". Cậu Duật lo sợ, sống trên đời cho đến thời khắc này, cậu chỉ đắc tội với ba người, đó là ba người từng bị cậu đào mồ: thằng Húng điên, thằng A Phái, và lão Pịa. Chẳng lẽ là một trong ba người họ hiện hồn về báo oán cậu, nên mới kêu lên những tiếng "oan, oan" rùng rợn đến vậy?

Kẻ kia kêu "ồ ộ, oan oan" chán chê thì lẳng lặng quay lưng bỏ đi, chẳng hề có ý định làm hại cậu, khiến cậu không khỏi sửng sốt. Một cơn gió rất mạnh thổi thốc tới, xô cánh cửa mở toang ra.

Dưới ánh trăng trắng mờ, những tia sáng lấp la lấp lánh từ đủ chỗ trên người kẻ kia đập vào mắt cậu. Từ cổ cho đến tay chân đều đeo đầy vòng vàng, cậu Duật cả kinh, giật mình đứng không vững ngã xuống đất.

Đó chính là bố lão A Đốc!

Nhà lão giàu có nên khi chôn cất bố mình, lão đã đeo cho ông cụ rất nhiều vàng để táng theo. Dân bản ai cũng biết điều này, và ai cũng tin lấy đồ của người âm thì sẽ chịu sự trừng phạt vô cùng tàn khốc, nên chẳng ai dám có ý định đào mồ những người giàu để tr.ộm vàng bạc châu báu cả. Nên cậu không tin có người vì lòng tham mà đào mồ ông cụ, nhất định là vì mục đích khác!

Cậu lập tức đứng dậy muốn đuổi theo hồn ma của ông cụ để hỏi cho ra nhẽ, vì cậu cũng chẳng làm gì khuất tất với ông ta nên chẳng việc gì phải sợ. Nhưng bóng dáng đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tất cả chỉ trong một cái chớp mắt.

Cậu Duật giật mình mở bừng mắt, thấy mình vẫn đương nằm trên manh chiếu trải dưới đất. A Ly vẫn nằm đó ngủ say, cả ngôi nhà yên ắng tĩnh lặng chẳng có sự lạ gì.

"May quá, thì ra chỉ là mơ."

Cậu đưa tay vuốt lớp mồ hôi đầm đìa trên mặt, đúng lúc này một luồng hơi lạnh từ đâu tràn tới, thấm vào tê tái từng thớ da thịt. Cậu nhìn theo hướng gió thổi, khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu.

Cửa đang khép hờ!

Y như trong giấc mơ!

Và cả mùi thối rữa quen thuộc đến ám ảnh đó, nó đang theo gió bay vào đây, luẩn quẩn quanh mũi cậu.

Tự biết bản thân mình có khả năng mộng thấy chuyện tương lai, cậu càng thêm lạnh gáy. Cậu lấy hết can đảm mà đứng dậy đi đóng cửa, chợt thấy bên ngoài có cái gì lấp lánh dưới ánh trăng. Tim cậu đập thình thịch khi nhận ra đó là một mẩu vàng.

Mẩu vàng nằm giữa một đống thịt thối rữa nát và một đám giòi béo lúc nhúc ngọ nguậy.

Nhìn cảnh này, cậu như ch.ết trân tại chỗ. Chẳng lẽ hình dáng bố lão A Đốc đó, vốn chẳng phải là hồn ma, mà đích thực là cái x.ác của ông cụ! Nhưng ông ta đã biến mất tăm rồi! Ông ta có thể đi tới đâu đây? Phải chăng là đi báo oán kẻ đã khiến ông ta bị oan?

Trong nhà, A Ly khẽ cựa mình nhăn nhó. Cô gái tội nghiệp ngay cả trong giấc ngủ vẫn còn bị cơn nôn mửa hành hạ. Thấy cô mắt vẫn nhắm nghiền nhưng người thì nhổm dậy nôn như một phản xạ, một thói quen, cậu đau lòng đi tới vuốt ngực, vuốt lưng cho cô một hồi, rồi lẳng lặng dọn dẹp đống thịt thối, giòi bọ lẫn mẩu vàng kia, đem đổ giấu vào một bụi cây.

Nếu không làm vậy, chắc chắn sáng mai cậu sẽ bị nghi ngờ là kẻ đào mồ bố lão A Đốc.

Sáng hôm sau, y như trong dự đoán của cậu, cả bản nháo nhác loạn cào cào cả lên vì phát hiện mộ của bố lão A Đốc bị quật, cái x.ác thì không cánh mà bay. Lão A Đốc lồng lộn phát điên lên, ông cụ thân sinh bị quật mả, bị tr.ộm cả vàng lẫn x.ác, còn có điềm nào gở hơn cái điềm gở này nữa đây? Bản tính lão hống hách nên lắm người không ưa, có người ác miệng còn bảo đó là điềm báo nhà lão sẽ mất cả tiền của lẫn mạng người.

Advertisement