LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 33. Động mộ

Lão A Đốc lấy làm lo lắm, chỉ biết trông cậy cả vào thầy Hoàng.

Thầy Hoàng đi một vòng quan sát những ngôi mộ khác của tổ tiên nhà lão, xét về phong thuỷ thì ngôi nào cũng thuận, nhưng khi đứng trước mộ của ông nội lão A Đốc. Gã nhíu mày khi thấy đất quanh mộ dường như bị lún xuống ít nhiều.

Gã nhìn lão A Đốc, lạnh lẽo hỏi:

"Mộ này gần đây mới được cải táng ư?"

Lão A Đốc vừa nghe liền toát mồ hôi hột:

"Thưa thầy, nào có ạ! Chẳng dám giấu thầy, ông nội con được đích thân mo Chiêu ướp x.ác cho, quan tài cũng làm bằng gỗ ngọc am quý giá vô cùng, nên không cải táng cho ông. Mà sao... sao thầy lại hỏi thế ạ?"

Gỗ ngọc am là loại gỗ quý thuộc hàng bậc nhất dùng để đóng quan tài, có thể bảo quản t.hi t.hể bên trong rất lâu không bị ph.ân h.uỷ. Lại cộng thêm được mo Chiêu – chính là thầy của mo A Sòng và già A Nừng – ướp x.ác cho, nên con cháu không hề có ý định cải táng mộ này.

Mo Chiêu khi mất có lưu lại dung dịch ướp x.ác do chính tay ông ấy luyện chế, để cho đệ tử A Sòng thực hiện ướp x.ác cho ông ấy khi mất. Thứ dung dịch thần kỳ đó nghe nói có nguồn gốc từ bên Tàu, mo Chiêu thời trẻ bôn ba khắp thiên hạ, khó khăn lắm mới học được, nhưng cũng chỉ luyện chế được rất ít ỏi, chỉ đủ để dùng cho bản thân mình và ông nội lão A Đốc. Ông nội lão A Đốc chính là bạn thân nhất của mo Chiêu.

"Đừng có cãi ta. Mộ này tám chín phần đã bị động rồi."

Thầy Hoàng mặt lạnh tanh không cảm xúc nói.

Lão A Đốc mếu máo:

"Trời ơi, thế thì giờ phải làm sao đây hả thầy?"

Thầy Hoàng chưa vội trả lời, gã đi hết một lượt quanh bãi tha ma, ngắm nghía kĩ càng, rồi dừng lại ở một ngôi mộ khác:

"Mộ này cũng vậy. Là của ai?"

Dân bản sau khi hóng xong chuyện x.ác bố lão A Đốc bị tr.ộm mất thì cũng dần tản đi làm việc của mình. Bãi tha ma vắng hoe vắng ngắt, chỉ có mỗi lão A Đốc với thầy Hoàng.

Bỗng một giọng nói khàn đục, đầy gấp gáp và tức giận vang lên, phá tan bầu không khí im ắng ngột ngạt. Một người đùng cái xuất hiện lù lù như ma, khiến lão A Đốc sợ giật bắn cả mình ngã lăn quay.

"Ngươi là ai? Tránh xa khỏi mộ của thầy ta ra!"

Thầy Hoàng nheo đôi mắt vàng khè nhìn người vừa tới, gã không nhịn được phá lên cười với bộ dạng của người đó. Thân hình teo quắt như khúc cây khô biết đi, da dẻ sần sùi nâu xỉn như màu đất, răng rụng gần hết, hai bên má hóm hém hóp tọp lại y như cái đầu lâu bọc da. Nhìn tổng thể chẳng khác nào con yêu quái cây cả.

Già A Nừng tức giận đến nỗi hất cả tay cháu gái đang dìu mình đi, nhảy vọt tới xô thầy Hoàng sang một bên. Tuy miệng hỏi gã là ai, nhưng căn cứ vào mô tả ngoại hình mà cháu gái kể lại, ông đoán chắc gã chính là tên thầy pháp được lão A Đốc mời tới.

Thầy Hoàng thôi cười, dùng giọng điệu mỉa mai giễu cợt nói:

"Tưởng thế nào, chứ mộ của thầy ngươi bị động mà cũng không biết sao?"

Già A Nừng vừa nghe, ánh mắt liền như bốc ra lửa:

"Ngươi nói cái gì? Ngươi dám trù ẻo thầy ta!"

Thầy Hoàng càng mỉa mai giễu cợt hơn:

"Không tin hay là ta với ngươi cá cược một phen đi? Bây giờ đào mộ này lên, x.ác vẫn nguyên vẹn thì ta tình nguyện bỏ bản này đi không bao giờ quay lại nữa! Còn nếu x.ác bị động chạm thì ngươi phải cho ta cái nhà ngươi đang ở bây giờ, thế nào?"

Già A Nừng sao có thể đồng ý vụ cá cược rủi ro này, nhưng sau một hồi nhìn thẳng vào mắt thầy Hoàng, đột nhiên mắt ông như nhoè đi, hai tai ù ù như có cả chục người xì xầm hỉ hả bên cạnh xui khiến:

"Đồng ý đi, đồng ý đi.... hi hi hi...."

Cũng may còn có cô Sa đỡ lấy ông mình, mới kịp thời giúp già A Nừng dời ánh mắt đi, không nhìn thẳng vào đôi mắt vàng khè của thầy Hoàng nữa. Kể từ hôm bị thầy Hoàng thẳng thừng phán mình không thể nào nên duyên được với cậu Duật, cô Sa vừa tức vừa sợ, nên lúc nào cũng cảnh giác với gã.

Lão A Đốc nãy giờ đứng một bên, nghe hai ông già nói chuyện qua lại với bầu không khí đầy quái gở, run run bấu áo thầy Hoàng van xin:

"Thầy ơi, thầy đừng đùa với ông ta nữa, xin hãy nghĩ cách giúp con đi mà... Bao nhiêu tiền con cũng lo được hết!"

Thầy Hoàng lúc này mới nghiêm túc vào chính sự, dù rằng trong ánh mắt gã rõ ràng có sự tiếc nuối khi không chiếm được ngôi nhà trồng đầy cây ngải máu kia. Gã bảo lão A Đốc chạy về nhà sai người hầu chuẩn bị lễ lạt để thắp hương cúng kiếng cho hai ngôi mộ, nhớ gọi mấy thằng khoẻ mạnh để đào.

Già A Nừng cản khôngđược, ngẫm lại một hồi, thật sự khả năng của ông không thể bằng gã thầy này.Nhìn vào độ lún của đất quanh mộ mà đoán được tình trạng dưới huyệt ra sao, mayra thằng A Sòng còn sống mới được như vậy, thậm chí gã này trông còn tinh thônghơn.

Lão A Đốc về gọi người hầu chuẩn bị các thứ xong xuôi, trên đường quay lại bãi tha ma lão luôn mồm quát tháo người hầu nhanh chân lên. Động tĩnh khiến dân bản lại tò mò lo lắng không thôi.

"Lại có chuyện gì thế nhỉ?"

"Nghe như có mộ ai bị động ấy."

"Ch.ết thật! Không phải là mộ các cụ nhà mình đấy chứ?"

Cho nên vừa mới tản đi không bao lâu, người ta lại nhanh chóng xúm xít tụ tập về bãi tha ma, lòng lo ngay ngáy nghe ngóng xem có chuyện gì.

Từng làn hương uốn lượn nghi ngút khiến bầu không khí càng thêm phần u tịch rờn rợn. Trong tiếng lầm rầm khấn của thầy Hoàng, mấy thằng hầu khoẻ mạnh hì hục đào mộ của mo Chiêu và ông nội lão A Đốc. Lão A Đốc lẫn già A Nừng trước đó còn rất tự tin vì phần mộ của ông mình, thầy mình toạ lạc trên những gò đất cao ráo hơn hẳn so với mặt bằng chung bãi tha ma, rất khó có khả năng bị ngập úng, sụt lún. Nhưng càng về sau mặt mũi hai người càng nhăn nhúm xám xịt, khó coi vô cùng.

Vì mới đào được có chốc lát thôi đã có những tiếng bọt nước òng ọc trào lên. Mùi thối rữa kinh hồn bạt vía xộc lên óc từng người có mặt ở đây. Người ta khiếp hãi xô đẩy nhau chạy dạt ra xa, trong không khí lúc này lại có thêm mùi chua chua từ mấy bãi nôn của những kẻ yếu bóng vía.

"Trời ơi! Sao lại thế này? Ông ơi, ông ơi!"

Tiếng gào như muốn xé thủng màng nhĩ người nghe của lão A Đốc khiến cả đám chim chóc gần đó cũng phải giật mình kéo nhau bay tan tác. Lúc này đã mở được nắp quan, lão phủ phục bên huyệt mộ, nhìn chằm chằm vào cái quan tài trống hoác mà gào khóc rống lên.

X.ác ông nội lão cũng biến mất rồi!

Bên phía mộ của mo Chiêu cũng chẳng khá khẩm hơn, chỉ có điều già A Nừng đã sốc đến nỗi lên cơn đau tim ngã vật ra đó, khóc không thành tiếng, cô Sa thì sợ nhũn cả người ngất xỉu tại chỗ.

Những người còn lại đến đây với mục đích hóng chuyện, tất cả cũng đều đã rụng rời tay chân.

Thầy Hoàng xuyên qua đám người, dùng đôi mắt vàng khè sắc lẻm như lưỡi dao mà nhìn bà Sí. Bà ta bị ánh mắt đó doạ cho sợ líu cả lưỡi, chỉ biết run rẩy khẽ lắc đầu. Đúng là bà ta hay đi đào x.ác thật, nhưng chỉ đào những cái x.ác mới ch.ết thì Thất Quỷ Nhân Xà và bản thân bà ta mới ăn được. Hai ông già này ch.ết được mấy chục năm rồi, thối đến độ kia rồi, sao dám ăn cho nổi chứ!

Thầy Hoàng cười quái đản một tiếng, nhìn về một khoảng rừng vô định nào đó. Hai cái mộ này chỉ là bị đào lên một lần nên mưa xuống làm ngập lún, quan tài vẫn rất ngay ngắn, chỉ có t.hi t.hể bên trong là biến mất không chút dấu vết mà thôi. Chuyện này chẳng thể nào do thú vật làm được, mà là con người làm.

Dân bản sợ hãi tột độ, quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi van xin gã:

"Thầy ơi, xin thầy rủ lòng thương xót cứu chúng con với! Là do hồ ly hay do thứ ma quỷ nào làm, chúng con cũng chẳng đoán nổi nữa rồi! Xin thầy làm ơn làm phúc cứu giúp!"

Thầy Hoàng sai mấy thằng hầu lấp mộ lại, rồi bằng vẻ mặt chính nhân quân tử, trấn an mọi người, nói tất cả mau đi về để gã lo.

Chỉ còn lại mình gã với bà Sí, gã cười khành khạch nói bằng giọng chắc nịch:

"Kẻ đó còn sống. Ngươi nhổ cỏ chẳng nhổ tận gốc rồi, khà khà."

Bà Sí vừa nghe liền hiểu, khuôn mặt nhăm nhúm vặn vẹo, từng đường gân đen nổi chằng chịt trên mặt thập phần đáng sợ. Bà ta thấp thỏm hỏi:

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Advertisement