LẤY VỢ HỒ LY - THỊ NGẢI P3

🥹)

LẤY VỢ HỒ LY

Chương 4. X.ác ch.ết trên cây đào

Ban đêm nơi rừng núi, sương phủ xuống từng mảng trắng xoá lạnh giá. Cậu Duật nằm gác tay lên trán không ngủ được. Cậu suy nghĩ rất nhiều điều, về lời hát kỳ quặc của Húng điên, về những lời căn dặn đầy ẩn ý của mo A Sòng, về sự kỳ lạ của cái nhà kho nhà ông ấy, và cả sư lạ lùng đang diễn ra trong chính ngôi nhà của cậu.

Sí con trở thành trưởng bản, nhưng cậu quá hiểu tính tình người anh này, một người nhu nhược không quyết đoán, không có chính kiến, anh thật sự không thích hợp làm trưởng bản. Nếu ví bản Tum này như một đất nước thu nhỏ, Sí con là vua, thì bà Sí lúc này, có thể ví như một bà Thái hậu "buông rèm nhiếp chính". Mọi quyết định, phép tắc trong bản, trên danh nghĩa là lệnh của Sí con, nhưng thực chất đều là lệnh của bà Sí.

Một trong số kha khá hành động lạ lùng của bà Sí, đó là đều đặn phát thuốc thụ thai cho tất cả các nhà trong bản.

Anh em cậu Duật hỏi lý do thì bà bảo: "Bản ta có ít người quá. Sinh đẻ nhiều lên, bản đông người rồi mới đủ sức mạnh mà chiến đấu với hồ ly."

Nghĩ đến đây, không khí xung quanh thoang thoảng một mùi hương lạ lùng, cậu Duật thấy mắt mình nặng trĩu...

"Duật... Duật ơi... hi hi hi... Đi đám cưới hồ ly không... hi hi hi..."

Tiếng ai cười rúc rích bên cửa sổ vọng vào tai cậu. Cậu liền nhận ra giọng cười đặc trưng của thằng Húng điên, thường ngày nó cười nghe khanh khách giòn giã, nhưng sao hôm nay lại nghe như từ một cõi xa xăm nào đó vọng về. Cậu toan mở cửa sổ thì chợt nghĩ tới đã quá nửa đêm, tầm này cho dù có là ai gọi thì cũng không được mở cửa. Hồ ly có thể biến thành bất cứ người nào để lừa dụ con mồi vào tròng.

"Duật... ơi.... hi hi hi..."

"Húng điên" bên ngoài vẫn ngân lên từng hồi mời gọi, nó vừa gọi vừa ngâm nga hát mấy lời kỳ quặc lúc sáng:

"Đám cưới hồ ly... Mỗi tháng một lần... M.áu thay rượu cần... Ruột gan làm cỗ... Hi hi hi hi..."

"Duật... ơi... hồ ly đến rồi... cứu tao... cứu tao..."

Những lời hát im bặt, thay vào đó là những tiếng ré lên khiếp đảm kêu cứu.

"Cứu tao... cứu tao đi mà... tao chơ vơ giữa gió lạnh... tao lạnh quá... hu hu hu... vù vù vù..."

Tiếng khóc hư ảo như hoà lẫn vào tiếng gió tru heo hút, đột nhiên "ầm" một tiếng đinh tai chấn động, cánh cửa sổ bị bật tung ra.

Ánh trăng mờ mờ không đủ xua tan đi sự u ám trong bản mấy ngày nay. Trong màn đêm tĩnh lặng, cậu Duật nghe rõ tiếng hô hoán của cha con mo A Sòng:

"Có người ch.ết!!!"

Thế nhưng mặc cho họ có hô thế nào, tuyệt nhiên chẳng có một ai mở cửa đi ra xem hay phụ giúp. Cậu Duật toan mở cửa đi ra, thì một bàn tay từ đằng sau bất ngờ vồ đến, níu vai cậu lại:

"Mày điên à? Có người ch.ết là có hồ ly đấy, mày muốn ch.ết sao mà đi ra ngoài!"

Cậu Duật nghe Sí con nói, trong lòng dâng lên nỗi thất vọng nhưng cũng chẳng thể phản bác. Sống trong nỗi sợ rình rập mỗi đêm, dân bản đã trở thành những kẻ dửng dưng như vậy lúc nào không hay.

Cậu mặc kệ sự ngăn cản của Sí con mà cầm đuốc ra ngoài, đi hướng về phía nhà mo A Sòng. Sí con ngăn không được, đành thở dài bất lực rồi cũng đi theo:

"Đợi tao, chớ có đi một mình!"

Hai người bước đi giữa những làn sương mù nồng đậm mùi máu tanh. Đâu đó quanh đây có tiếng ngâm nga rúc rích của một đứa trẻ con:

"Đám cưới hồ ly... Mỗi tháng một lần... M.áu thay rượu cần... Ruột gan làm cỗ... Hi hi hi hi..."

Cậu Duật giật mình thảng thốt, chỉ có thằng Húng điên mới hát những lời này. Nhưng giọng nói kia rõ ràng là của một đứa bé gái.

Sí con ngoài sợ sệt đi sau lưng cậu thì chẳng có phản ứng nào khác, dường như chỉ có mình cậu nghe thấy những âm thanh hư ảo ma quái này. Đằng xa có một đốm lửa lập loè, là lửa trên cây đuốc, cùng hai bóng người im lìm đứng đó.

"Bản này điếc hết rồi. Hô như vậy mà chẳng có ma nào thèm ló đầu ra. Sau có đứa nào ch.ết, chắc tao cũng mặc kệ."

Mo A Sòng nói lời tuyệt tình nhưng ánh mắt đầy vẻ âu sầu, ngước nhìn lên trên cây đào cổ thụ trước cửa nhà mình. Đương độ mùa đông giá rét, cây đào trơ ra những cành khẳng khiu, sần sùi và già cỗi, trông chẳng khác làn da sần sùi của mo A Sòng chủ nhân của nó là bao. Giữa màn đêm nhập nhoạng, cây đào khẳng khiu trông có chút đáng sợ như một con quỷ. Người ta bảo cây cổ thụ sống lâu năm dễ thành tinh cũng đều có lý do cả.

Quanh gốc cây đào, một mảng máu đã đọng lại thành một cục cáu đen đặc.

Hai anh em cậu Duật ngước nhìn lên trên, lập tức Sí con trợn trắng cả mắt lên mà gào, mặt cắt không còn một giọt máu:

"Á!! Trên cây có người!!"

Một cái thây người buông thõng hai tay hai chân bị tr.eo cổ trên cành đào khẳng khiu, gió đêm thổi khiến cái x.ác đong đưa theo, dập dờn chao qua liệng lại. Một cơn gió mạnh thổi thốc tới, cái x.ác đang đưa lưng về phía họ, theo đó quay mặt về hướng này, khuôn miệng đang toét ra cười. Mà cũng đúng lúc đó, tiếng cười rúc rích của một đứa bé gái nào đó cũng vang lên, ăn khớp với nụ cười của cái x.ác vô cùng:

"Đám cưới hồ ly... Mỗi tháng một lần... M.áu thay rượu cần... Ruột gan làm cỗ... Hi hi hi hi..."

"Ối, ối giời ơi!"

Sí con ngã phệt xuống đất giãy đành đạch vì sợ, bộ dạng nhũn như bột này có lẽ không nói chẳng ai biết anh ta là trưởng bản.

"Thằng Húng điên..."

Cậu Duật thảng thốt lẩm bẩm, cũng không mất công nhờ ông anh nhát cáy của mình nữa, nhìn A Cửu nói:

"Hai chúng ta mau đưa cái x.ác xuống!"

Ở một chỗ nào đó, có một đôi mắt lẳng lặng nhìn theo từng hành động của cậu.

“Không được tháo dây, phải dùng dao cắt. Nếu không nó sẽ hoá thành ma thần vòng.” - Mo A Sòng nhắc nhở.

Cái thây thằng Húng điên quả nhiên y như lời nó nói trong giấc mơ của cậu, chơ vơ giữa gió lạnh. Cái lạnh mùa đông miền núi cắt da cắt thịt, cái x.ác đã cứng đơ cứng ngắc, khiến nụ cười toe rợn gáy của nó cứ như thế mãi không sao khép lại được.

Đôi mắt trợn trừng trừng như hai quả trứng gà cũng không vuốt lại nổi. Ổ bụng thằng Húng đỏ lòm trống hoác, n.ội tạ.ng đã bị khoắng ra sạch bách, chỉ còn lại bộ ruột chính là sợi dây tr.eo c.ổ kẻ xấu số. Tình trạng y hệt như ông A Sí lúc ch.ết, cũng bị moi bụng, cũng bị dùng chính bộ ruột để tr.eo c.ổ.

Cậu Duật không khỏi xót xa khi nghĩ đến ông A Sí, run run hỏi:

"Thưa mo, đầu đuôi mọi chuyện là sao?"

Trời cũng đã tang tảng sáng, lúc này mới có người dám lò dò tới đây xem chuyện. Mo A Sòng có vẻ giận, lạnh lùng nói:

"Ta bị mùi máu tanh ngay trước cửa nhà đánh thức, dậy đi ra gốc cây đào này mới phát hiện cái x.ác bị tr.eo c.ổ trên cây. Một mình A Cửu đưa x.ác xuống có chút khó khăn, ta thì già yếu không leo cây được. Gọi người tới giúp nhưng đáng tiếc bản này toàn người điếc."

Người đến xem càng lúc càng đông, dân bản nhao nhao sợ hãi:

"Trời ơi, thằng Húng điên!"

"Sao nó lại ch.ết giống hệt ông A Sí thế này?"

"Là... là hồ ly móc ru.ột đấy!"

"Hay là... là ông A Sí hoá thành ma thần vòng kéo nó ch.ết chung?"

Mo A Sòng nhìn một đám người ồn ào, lại nghĩ đến cô gái hồ ly tội nghiệp mà mình đang bảo vệ, đanh giọng nói:

"Không phải hồ ly! Hồ ly biết trèo lên cành cao để tr.eo c.ổ cái x.ác ư? Ta nhắc lại, không phải hồ ly, mà là con người làm!"

Vừa dứt lời, lập tức một giọng nói ồm ồm vang lên phản bác, mo A Sòng hễ nói một câu là kẻ này phải cãi lại một câu cho bằng được:

"Cái thằng điên này có liên quan, có thù oán gì với người bản đâu! Chẳng ai có lý do gì để gi.ết nó cả! Tao thấy lão cứ bênh chằm chặp bọn hồ ly, hay chính lão mới là kẻ phản bội dân bản thì đúng hơn!"

Câu nói của lão A Đốc như một mồi lửa châm lên sự nghi kị của tất cả mọi người, một cái miệng không thể đấu lại trăm cái, hai bố con mo A Sòng như lọt thỏm giữa những tiếng mắng chửi đay nhiếc của dân bản. Trong đám đông, kẻ nào đó nhìn bố con mo A Sòng bị dồn ép đến mức phải trốn vào trong nhà, khoé miệng thâm độc khẽ nhếch lên đầy hả dạ.

Cậu Duật giang tay che chắn cho mo A Sòng khỏi những hòn đá bị dân bản ném tới, lập tức nhận lại ánh mắt sắc lẻm của bà Sí:

"Con làm trò ng.u ngốc gì vậy? Con muốn bị cả bản xua đuổi cùng bố con nhà nó ư?"

Cậu Duật mặc kệ sự chỉ trích, vẫn kiên quyết dùng thân hình cao lớn của mình che chắn cho mo A Sòng an toàn đi vào nhà. Cảm giác kỳ lạ lại một lần nữa dâng lên, cậu vô thức nhìn về phía cánh cửa nhà kho nọ.

Advertisement